Xin đồng chí cảnh sát đừng nói rằng phương pháp của tôi quá cương quyết đấy nhé!”
Đồng chí cảnh sát liếc nhìn những người trong nhà đó rồi nói: “Các anh có nghe thấy gì chưa hả? Nếu còn dám đột nhập vào nhà người khác nữa thì đừng trách cảnh sát chúng tôi không khách sáo!”
Một số người trong nhà đó cũng nhận thấy người phụ nữ này chắc hẳn có lai lịch tốt, có thể cả gan nói chuyện như vậy với cảnh sát.
Với lại trong lúc dọn dẹp đồ đạc, ai dám ngăn cản đều bị đánh, càng không phân biệt nam hay nữ, đều được đối xử bình đẳng, hoàn toàn không vì là phụ nữ mà không dám ra tay.
Đây chắc chắn là một nhân vật hung tàn.
Cô cũng nghĩ vậy, nếu cô không phải là người hung tàn thì cô cũng chẳng có gan mà mua căn nhà của họ.
Bạch Minh Châu đưa tiền bồi thường, nhưng không phải ai cũng được bồi thường, chỉ có những người bị đánh, mỗi người được bồi thường năm đồng.
Có hai người đàn ông bị đá, một người phụ nữ bị tát, những người còn lại không có vấn đề gì, nên tổng chi phí phải trả mất mười lăm đồng.
Căn nhà này đã bị Bạch Minh Châu chiếm lấy.
Sau khi các vệ sĩ quay lại, họ cũng báo cáo lại sự việc với Ngô nhị gia.
Bạch Minh Châu đích thân đến mượn đội ngũ nhân lực này từ Ngô nhị gia.
Ngô nhị gia nghe xong cũng mỉm cười, người phụ nữ có thể sinh đứa con do anh ta đỡ đầu thì không phải là một người phụ nữ bình thường.
Tuy nhiên, thái độ xử lý sự việc này vẫn khiến cho Ngô nhị gia có phần ngạc nhiên.
Đây có thể nói là văn võ song toàn.
“Hãy đi xem những người trong nhà đó và để mắt tới họ. Nếu bọn họ dám có ý nghĩ gì, thì hãy khiến bọn họ không thể ở lại Bắc Kinh được nữa”, Ngô nhị gia bình tĩnh nói.
Trên thực tế, bởi vì thái độ xử lý chuyện này của Bạch Minh Châu rất cương quyết, thủ đoạn khác thường nên những gia đình đó thật sự không dám có ý nghĩ gì cả.
Người phụ nữ này xử lý mọi việc trong chớp mắt, rõ ràng là một người có tiền của, sau khi đả thương người khác chỉ cần bỏ một chút tiền ra là xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng làm sao số tiền ít ỏi đó có thể bù đắp được trước sự tấn công của những gã cường tráng đó?
Cú đá đó thật sự mạnh, anh ta gần như không thở được! Bàn tay to như chiếc quạt giáng tới, cả thế giới như quay cuồng, đầu óc cứ ong ong cả lên!
Đừng nói là bồi thường cho mỗi người năm đồng, cho dù có trả năm mươi đồng đi chăng nữa, họ cũng không muốn chịu đựng việc bị đánh như thế này nữa, sợ chẳng còn mạng để mà tiêu tiền!
Với lại không phải là bọn họ không có nhà, bọn họ có cả một ngôi nhà đấy chứ.
Nhưng mà mấy người này cứ cố tình đến đây để chiếm lấy căn nhà của chú bọn họ!
Lúc đầu người chú chỉ có một cô con gái duy nhất, sau này cô con gái đó lấy chồng ngoại quốc rồi xuất ngoại, họ tố giác chú mình về tội danh này, rồi muốn chiếm lấy căn nhà.
Bây giờ chú của họ đã về, muốn lấy lại căn nhà này, sao bọn họ có thể bằng lòng được chứ? Người chú thì không có con trai, người con gái duy nhất thì lại lấy chồng ngoại quốc, cô đơn lẻ bóng đã khiến ông ấy sợ làm mấy chuyện thất đức, đúng không?
Kể cả khi ông ấy liên hệ với người con gái ở ngoại quốc của mình và cô con gái yêu cầu bán căn nhà để ông ấy có thể ở với cô ấy, thì ông ấy cũng phải hỏi xem bọn họ có bằng lòng hay không đã!
Không ngờ ông ấy lại gặp phải một đám người nhẫn tâm và họ đã đuổi ông ấy ra khỏi nhà trong thảm hại.
Vậy thì sai lầm là ở đâu? Thế là bọn họ chán nản quay về sống cuộc sống cũ.
Sự cố này không ảnh hưởng gì đến Bạch Minh Châu cả.
Cô đang xem sổ sách chi tiêu của nhà hàng và quán mì, tuy không có hứng thú nhưng với tư cách là vợ của ông chủ, cô thực sự không thể mặc kệ cửa hàng, điều này sẽ gây bất lợi cho sự phát triển lâu dài nên cô phải trực tiếp đến xem và đọc báo cáo chi tiêu, và hỏi ý kiến của những người trong cửa hàng.
Về phần căn nhà thứ hai mang tên cô, mặc dù rất tốt, nhưng lại tương đối xa nhà, Bạch Minh Châu còn chưa nghĩ tới việc sẽ chuyển đến chỗ đó ở.
Sống ở đây thật tuyệt, thực sự không cần phải chuyển đi.
Tuy nhiên, cô cũng không thích ở trong căn nhà theo kiểu thượng lưu đó nên cô đã tìm người sửa lại căn nhà từ trong ra ngoài.
Dù sao căn nhà hai gian này cũng có hai lối vào, không chỉ rộng rãi mà còn rất thoải mái, có thời gian thích hợp thì có thể chuyển đồ tới đó.
Về việc cho thuê, Bạch Minh Châu sẽ không có ý định cân nhắc đến.
Cô không có hứng thú với tiền thuê nhà.
Ngoại trừ Ngô nhị gia, không ai biết việc cô đã mua căn nhà thứ hai đứng tên mình, Bạch Minh Châu sẽ không cố ý nói ra.
Bây giờ mẹ Thái Sơn và những người khác đều sống trong căn nhà thuộc sở hữu của cô, Bạch Minh Châu chỉ đợi Chu Lâm về để anh xem thế nào, cô cũng không nhắc gì với anh.
Cô cũng không cần phải đợi lâu nữa, bởi vì Chu Lâm đã rời khỏi thủ đô gần hai mươi ngày rồi, Chu Lâm sẽ quay trở về sớm thôi.
Lần trước Chu Lâm về quê để chúc mừng sinh nhật đứa lớn và đứa thứ hai, anh ở lại đến cuối tháng tư mới đi về phương nam. Bây giờ mới đầu tháng năm, anh liền quay lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-288.html.]
Lần này Cố Quảng Thu cũng đi cùng anh.
Mà lần này Cố Quảng Thu trở về không khỏi khiến cậu út Cố, mợ út và Trương Kiều Mai cảm thấy vui mừng.
Bởi vì sau quãng thời gian dài, anh ấy đã có thể giao tiếp bình thường.
“Cha, không phải cha là người câm à?” Niên Sinh cũng hỏi với vẻ kích động.
“Cha không phải nữa rồi.” Cố Quảng Thu áy náy xoa đầu cậu bé.
Tất nhiên Niên Sinh rất vui, cậu bé liền nói: “Để xem sau này ai còn dám nói con là con trai của người câm!”
Lúc mới đến thủ đô này, không ai nói gì vì họ chưa quen và cũng không biết người cha Cố Quảng Thu này của cậu bé không thể nói được.
Thế nhưng lúc ở trong thôn, dù là ở đại đội Cố Gia hay ở đại đội Ngưu Mông, cũng có một số cha mẹ có lòng dạ đen tối sẽ nhắc đến chuyện này trước mặt con họ.
Tất nhiên, trẻ con cũng học theo, luôn miệng gọi hai anh em Niên Sinh Lâm Lâm là con của người câm!
Bởi vì chuyện này, lúc Niên Sinh còn ở thôn cũng không ít lần đánh nhau với người khác.
Thím Trương cũng đã cãi nhau với mọi người vài lần, cũng vì những kẻ vô lại đó ăn nói bậy bạ.
Đôi mắt của cậu út Cố và mợ út cũng có hơi đỏ lên.
Người mà họ cảm thấy áy náy nhất chính là đứa con trai thứ hai này, hồi nhỏ vì bị sốt cao, không được xử lý kịp thời nên mới bị hỏng cổ họng.
Nhưng đứa con trai này chưa bao giờ trách móc họ mà vẫn luôn rất hiếu thảo.
Hiện giờ con trai đã chữa khỏi giọng nói, sao hai người già có thể không vui được chứ?
So sánh một chút, ngược lại là Trương Kiều Mai có tâm lý đặc biệt bình tĩnh, mặc dù cố ấy vui nhưng cũng không thể hiện ra vẻ hào hứng quá mức.
Bởi vì trong lòng cô ấy, dù Cố Quảng Thu có thể nói hay không thì anh ấy vẫn là chồng của cô ấy, vẫn là người mà cô ấy muốn sống bên cạnh cả đời.
Dù anh ấy trở thành thế nào, cô ấy cũng sẽ không rời không bỏ.
Nhưng mà sau khi Cố Quảng Thu khôi phục ít nhiều cũng có chút không đứng đắn, rất thích gọi Trương Kiều Mai là vợ. Ban đêm lúc hai vợ chồng làm việc, anh ấy cũng kêu từng tiếng vợ, đều là vợ chồng lâu năm, kết quả còn khiến Trương Kiều Mai cảm thấy thẹn đến mức không chịu được.
Sau khi hồi phục, anh chàng thô kệch này bắt đầu trở nên không nghiêm chỉnh.
Thế nhưng cô ấy lại thích điều đó...
Lần trở về này của Cố Quảng Thu chủ yếu là để tái khám.
Từ cuối năm ngoái phẫu thuật đến nay cũng đã vài tháng, lần này trở về phải lấy số, xem bác sĩ nói thế nào.
Nhưng bác sĩ cho biết rằng anh ấy hồi phục rất tốt, tuy nhiên vẫn phải tiếp tục bảo vệ cổ họng, ví dụ như việc hét lớn hay la hét thì tốt nhất không nên làm.
Cũng nên uống nhiều nước để làm dịu cổ họng.
Những việc này Cố Quảng Thu tự mình lo liệu là được, không cần Chu Lâm đi cùng, bởi vì Chu Lâm cũng khá bận rộn.
Lần này anh cũng mang hàng về cung cấp cho trung tâm thương mại, đồng hồ trẻ em cũng không thể thiếu.
Nhưng mà bé ba và bé tư đều không có. Hai đứa còn nhỏ, cần gì đến đồng hồ trẻ em. Vì thế trong nhà trực tiếp quy định, sau khi chúng lên lớp ba mới được đeo đồng hồ trẻ em.
Năm nay bé ba bé tư cũng lên lớp một, Niên Sinh cũng phải đi, còn Lâm Lâm thì ở nhà chơi với Tiểu Kế Kế. Trương Kiều Mai không định cho chúng đi nhà trẻ, tuy kiếm được không ít nhưng cô ấy vẫn có một nguyên tắc, có thể tiết kiệm chút nào thì tiết kiệm chút ấy. Bởi vì họ có ông bà nội giúp đỡ, không cần tốn thêm khoản tiền này, đợi đến lúc đủ tuổi rồi thì cho đi học tiểu học là được.
Hơn nữa hiện giờ trong nhà còn nợ một khoản tiền lớn là một nghìn chín trăm đồng.
Mặc dù Bạch Minh Châu đã nói không cần vội trả nhưng Trương Kiều Mai vẫn ghi nhớ trong lòng.
Lại nói về Chu Lâm.
Tiền kiếm được từ đồng hồ trẻ em, cộng thêm những thiết bị gia dụng khác, Chu Lâm lại thu nhập không nhỏ, lần trở về này anh cũng không vội vã đi về phía nam.
Sau Tết Nguyên Đán năm nay, cửa hàng của anh lại tuyển thêm hai người lính xuất ngũ, theo quy tắc cũ, vẫn là nhờ những cựu chiến binh đó giới thiệu, mà năm nay lại có hai người lính xuất ngũ về quê kết hôn và đưa vợ đến đây.
Vợ của người lính xuất ngũ kết hôn chóng vánh năm ngoái đã mang thai vào năm nay, phản ứng hơi lớn, nôn thốc nôn tháo, nên Chu Lâm cho cô ấy nghỉ việc để dưỡng thai, hai người vợ của hai người lính xuất ngũ khác thay thế.
Hiện tại nhân lực bên kia đã hoàn toàn đủ, ông chủ Chu Lâm này coi như đã vào trạng thái nửa nghỉ hưu, đương nhiên là phải ở nhà chăm sóc vợ.
Nhưng Cố Quảng Thu lại không muốn ở đây quá lâu.
Mặc dù anh ấy muốn dành nhiều thời gian hơn cho vợ và con, nhưng chỉ sau vài ngày ở đây, anh ấy đã trở về miền nam để kiếm tiền.
Bây giờ một tháng kiếm gần ba trăm đồng, làm sao có thể dừng lại được? Không cần nghỉ ngơi, cứ làm việc là được.
Tuy nhiên, Chu Lâm còn nhờ anh ấy nhắn lại cho Lý Thái Sơn, rằng lần này anh trở về đã tìm chủ nhà mua lại căn nhà mà mẹ Thái Sơn và Kim Tiểu Linh đang ở rồi. Giá hơi cao một chút, bốn nghìn một trăm đồng. Nếu muốn mua thì đến lúc đó tích góp đủ tiền rồi, có thể mua theo giá gốc.