Trước tiên cứ ở lại đây kiếm tiền đã, đến lúc đó lại mang qua, cũng có thể giúp cho con gái mình trả nợ.
Thím Trương cũng đồng ý, sau đó lại đi mua thêm vài con gà về nuôi, chờ đến cuối năm rồi cùng bán một thể.
Nhưng không giống với chú Trương và thím Trương, mẹ của Thái Sơn lại đặc biệt muốn đến thủ đô.
Trong lòng Kim Tiểu Linh cũng chấn động, dù sao thì nhà kia cũng là nhà thuê, nếu không đi thì vẫn phải trả tiền thuê nhà, vậy thì sao lại không đi? Ngoài ra khi tới đó còn có Trương Kiều Mai làm bạn nữa.
Ngược lại thì cha của Thái Sơn lại có chút cô đơn và lạnh nhạt.
“Thái Sơn không nhắc đến tôi à?” Ông hỏi.
“Nhắc đến ông làm gì? Ở nhà còn nhiều việc phải làm, làm xong việc thì cũng đến mùa đông rồi, đến lúc đó có thể bắt xe đến đó, còn bây giờ thì ông cứ chăm chỉ làm việc thật tốt là được.” Mẹ Thái Sơn xua tay nói.
Về việc cái gì mà vợ chồng có thể chia lìa hay luyến tiếc gì đó, thì mẹ Thái Sơn tỏ vẻ buồn nôn, bảo cứ làm những gì mà cần phải làm đi thôi.
Cha Thái Sơn: “…” Cái bà già nhẫn tâm này, tình cảm của ông rốt cuộc đã trao nhầm người rồi.
“Tôi và tiểu Linh sẽ đưa Đa Đa Ngư Ngư qua đó, ông và mẹ đi đến nhà ông chú ăn cơm, về phần gà và ngỗng ở nhà, thì tôi muốn mang hai con ngỗng đi theo, còn gà thì để lại để cho nó đẻ trứng cho ông và mẹ ăn, còn hai con lợn thì đưa cho cha nuôi, sau đó chỉ cần đưa cho tôi tiền vốn của con lợn là được.” Mẹ Thái Sơn rất kiên quyết và bà cũng đã giải thích rõ ràng tất cả những điều này.
Bà đỡ đẻ chính là bà cụ Lý, là mẹ chồng của bà, bà cụ sống và ăn cơm cùng gia đình bà.
Bây giờ bà muốn đưa con dâu đến thủ đô, như vậy thì đương nhiên việc chăm sóc cho bà cụ phải rơi lên đầu con dâu cả rồi.
Nhưng mà bà cũng sẽ không để cho con dâu cả phải chịu khổ.
Mẹ Đại Ni rất vui vẻ khi nhận việc này, còn vui vẻ trả tiền cho hai con lợn con và nói với mẹ chồng: “Mẹ đừng lo, cha nhất định sẽ không kém đi khi ăn cùng chúng con đâu!”
Những cô con dâu khác: “…”
Các cô con dâu khác cũng muốn để cho cha chồng qua nhà mình ăn, nhiều gà như vậy, lại còn có hai con lợn nữa…
Họ không thể chịu đựng được nữa, tất cả đều lần lượt đi tới bày tỏ ý định muốn thay nhau chăm sóc cho cha ăn uống, không muốn để áp lực đè lên đầu một mình chị dâu.
Mẹ Đại Ni: “…”
Vì thế nhà họ Lý liền trình diễn một vở kịch, trong đó con trai con dâu đều tranh nhau muốn chăm sóc cha, hy vọng cha sẽ về nhà mình ăn cơm.
Nó hoàn toàn khác với những gia đình khác vì sợ bị dính vào người già.
Mọi người trong thôn đều rất xúc động.
Quả thật là một truyền thống tốt đẹp của gia đình!
Bởi vì giai đoạn này cũng không quá bận rộn, nên Chu Lâm đã cho Lý Thái Sơn nghỉ phép.
Để anh ta trở về đưa người nhà đến thủ đô.
Địa chỉ nhà bọn họ ở thủ đô cũng không khó tìm, vừa ra ga tàu là có thể bắt xe buýt, có điều cần phải chuyển tuyến xe một chút, nhưng đối với Lý Thái Sơn, người đã đến phương nam lang bạt thì đó không phải là vấn đề gì khó khăn cả.
Anh ta đã sớm không còn là anh nông dân như ngày trước nữa rồi.
Chu Lâm nói với anh ta, nếu không tìm được, thì anh ta có thể đi đến khuôn viên trường đại học Bắc Kinh, hoặc có thể tìm vợ anh, hoặc là tìm đám người Đổng Kiến với Sở Sương.
Nhưng Lý Thái Sơn không cần phải đến đại học Bắc Kinh để tìm, mà sau khi về nhà anh ta liền dẫn theo mẹ và vợ cùng với hai cậu con trai lên xe lửa để đến thủ đô.
Anh ta còn đặc biệt hỏi lại chú Trương và thím Trương để chắc chắn rằng họ chưa muốn đến đó mà muốn đợi đến cuối năm nay mới lên, vậy thì để cuối năm lại nói đến vấn đề này.
Tốc độ của anh ta rất nhanh.
Chỉ mất nửa tháng kể từ khi Trương Kiều Mai mua nhà và chuyển đi, sau đó thì Lý Thái Sơn đưa mẹ, Kim Tiểu Linh và hai đứa con trai lên thủ đô.
Thật sự là có chút gấp gáp.
Mẹ của Thái Sơn và Kim Tiểu Linh đều cảm thấy như vậy, nhưng Lý Thái Sơn lại không hề cảm thấy gấp gáp.
Sao lại phải gấp gáp như thế, anh ta đã chờ từ năm ngoái đến năm nay mới chờ được ngày này, nếu giờ không dọn vào thì chờ đến năm sau sao.
Sau khi đưa mẹ và vợ con đến thủ đô, Lý Thái Sơn cũng không trì hoãn nhiều, anh ta chỉ ở lại một ngày để giúp mẹ và vợ mua những đồ dùng cần thiết hằng ngày, sau khi xong thì lập tức bắt xe về phía nam.
Nhưng Lý Thái Sơn rất hài lòng với căn nhà này, khoảng cách rất gần với căn nhà của anh Lâm, giống như ở nông thôn vậy, nhà cửa cũng sạch sẽ và ngăn nắp, tiền thuê ba đồng một tháng cũng không có gì để chê cả.
Vì vậy khi đến phía nam, Lý Thái Sơn liền đi tìm anh Lâm.
“Anh Lâm, chủ nhà sống ở đâu? Không biết có bán nhà không?”
Chu Lâm cười nói: “Cậu muốn mua à?”
“Muốn chứ, căn nhà đó rất tốt, sau này còn có thể cùng làm hàng xóm với anh Lâm nữa, nên tôi rất muốn mua!” Lý Thái Sơn gật gật đầu.
“Vậy để lần sau quay về tôi hỏi cho.” Chu Lâm gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-285.html.]
Công việc bắt đầu, ở thủ đô, cũng bởi vì có thêm mẹ Thái Sơn, Kim Tiểu Linh và anh em khác nên càng thêm náo nhiệt.
Trương Kiều Mai còn hỏi Kim Tiểu Linh có muốn cùng kinh doanh đậu phụ không?
Nếu muốn thì đi ra chợ để làm việc một hai ngày cùng với cô ấy cho quen với chợ.
Kim Tiểu Linh cũng có ý này, cô ngượng ngùng nói: “Liệu có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cô không?”
“Làm đậu phụ cũng không cần bí quyết gì, cô không đi bán thì về sau cũng sẽ có những người khác bán, có ảnh hưởng gì đâu?” Trương Kiều Mai cũng không quan tâm đến vấn đề này.
Chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, nhưng sẽ không lớn, bởi vì thị trường quá lớn nên trước đây cô thường làm hai khay đậu phụ, đặc biệt từ năm nay, cô hầu như chỉ làm một khay đậu phụ.
Vì sao? Bởi vì cô muốn đóng cửa hàng đậu phụ sớm để chuyển sang bán trứng trà.
Nguồn cung cấp trứng từ nhà phân phối năm nay nhiều hơn năm ngoái, cô ấy cũng mua nhiều trứng hơn nên đương nhiên cô ấy sẽ làm nhiều trứng trà hơn.
Một cân trứng gà có giá bốn mươi tám xu, tùy theo kích cỡ của quả trứng mà có sáu quả trứng lớn và tám quả trứng nhỏ, vậy giá trung bình là bảy quả trứng.
Khi làm thành trứng luộc, một quả trứng trà có giá mười xu và bảy quả trứng có giá bảy mươi xu.
Bỏ qua nguyên liệu làm trứng luộc trong nước trà, thì sau khi tính toán, một quả trứng trà cô có thể kiếm được hai xu.
Và trong một ngày cô ấy làm bao nhiêu quả trứng trà? Gần ba mươi cân trứng trà sẽ được làm ra.
Trong số ba mươi cân trứng trà, cô ấy bán buôn một nửa cho người khác, một cân kiếm được gần mười xu, mười lăm cân là một đồng rưỡi.
Còn thừa mười lăm cân thì cô ấy tự mình bán và kiếm được ba đồng.
Cô ấy kiếm được khoảng bốn đồng rưỡi từ trứng trà mỗi ngày nên việc kinh doanh đậu phụ của cô ấy đã giảm đi, mỗi ngày cô ấy sẽ chỉ làm một khay đem đi bán, sau khi nhanh chóng bán hết thì cô ấy sẽ đi bán trứng trà.
Nếu so sánh thì làm trứng trà còn dễ hơn nhiều so với làm đậu phụ.
Mà sở dĩ cô ấy tăng cường sản xuất trứng trà bán buôn là do lời đề nghị của Bạch Minh Châu.
Sau khi Bạch Minh Châu hỏi nhà phân phối của mình về việc cung cấp trứng thì cô bảo cô ấy cố gắng làm thêm nhiều trứng trà để bán.
Lúc đầu Trương Kiều Mai chỉ thử xem sao, nhưng kết quả là giờ Trương Kiều Mai chuyển trọng tâm sang làm trứng trà.
Thật ra thì mỗi ngày ba mươi cân trứng luộc vẫn chưa đủ, những người bán hàng đều yêu cầu nhiều hơn nữa.
Hơn nữa Trương Kiều Mai cũng muốn làm nhiều trứng trà hơn, bởi vì Bạch Minh Châu đề nghị mở rộng việc bán hàng, chẳng hạn như có thể mang trứng trà đến ga xe lửa để bán lẻ hoặc bán buôn.
Trong lòng Trương Kiều Mai khẽ động, ở một nơi như ga tàu thì chắc chắn trứng trà sẽ bán được nhiều.
Nhưng cũng không có cách nào khác cả, bây giờ ở đây chỉ có bấy nhiêu trứng thôi, sau này có thể sẽ không như vậy, giờ họ cũng đang liên hệ với các trang trại ở nông thôn để thu mua thêm trứng.
Nhờ chính sách mới mà sản lượng trứng gà tăng rất cao.
Chỉ vì trọng tâm đã chuyển sang trứng trà, hơn nữa thị trường lại rất lớn, nếu không có Kim Tiểu Linh đứng sau thì chắc chắn cũng sẽ có người khác, cho nên Trương Kiều Mai trực tiếp mở miệng nói về chuyện bán đậu phụ này, Kim Tiểu Linh muốn làm thì cứ làm, không có vấn đề gì cả.
Khi trở về Kim Tiểu Linh cũng bàn bạc chuyện này với mẹ của Thái Sơn.
Đương nhiên mẹ Thái Sơn không hề phản đối và nói sẽ giúp cô.
Mẹ Thái Sơn cũng đi xem căn nhà mà Trương Kiều Mai mua, nếu nói là tốt thì vẫn không phải quá là tốt, nhưng cũng không hề tồi, điều này có nghĩa là ở Bắc Kinh đã có chỗ để dừng chân.
Bây giờ con trai đi kiếm tiền ở miền Nam, con dâu đến đây kiếm thêm, bà vẫn còn chút vốn, nếu tiết kiệm nhiều hơn thì cũng có thể xem xem ở thủ đô này có căn nhà nào thích hợp thì sẽ mua.
Như vậy thì con trai út của bà cũng sẽ có nhà và chỗ ở tại thủ đô.
Cho nên cứ để cho con dâu đi làm vậy!
Kim Tiểu Linh quả thật đã làm việc rất chăm chỉ, không chỉ vậy, ngày hôm sau cô ấy đã giúp Trương Kiều Mai bán đậu phụ, sẵn tiện đi xem giá cả trên thị trường như thế nào.
Ngày hôm sau, đậu phụ của Trương Kiều Mai đã nhanh chóng bán hết, điều này khiến cô rất tự tin, mà phía sau vẫn còn có người muốn mua đậu phụ mà còn không mua được.
Trương Kiều Mai cũng rất thoáng, trực tiếp giới thiệu Kim Tiểu Linh với chú đang mua hàng: “Đây là em tôi, sau này con bé cũng muốn tới bán đậu phụ cùng, nếu chú gặp con bé thì hãy mua của con bé nhé, đậu phụ nó làm cũng không kém tôi đâu.”
Đương nhiên trong lòng Kim Tiểu Linh cảm thấy được sự khuyến khích.
Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào anh em thì có sao, có Trương Kiều Mai giúp đỡ cô ấy như vậy, thì cô ấy sẽ tránh được rất nhiều phiền toái khiến cô ấy đỡ đi lạc lối.
Vài ngày nữa, quầy đậu phụ của Kim Tiểu Linh sẽ hoạt động.
Kim Tiểu Linh đi bán đậu phụ cùng với Trương Kiều Mai, vì Trương Kiều Mai là gương mặt quen thuộc nên tất nhiên cô ấy là người được mọi người yêu thích nhất nên đã bán hết trước, bởi vì cô ấy còn phải bán trứng trà nên đã nói với Kim Tiểu Linh cứ tiếp tục bán, còn cô ấy bận việc nên đi trước.
Hôm nay Kim Tiểu Linh làm hai khay đậu phụ, mặc dù bán hơi lâu nhưng hai khay đậu phụ đều đã bán hết.
Đây là giao dịch bằng tiền mặt, hai khay đậu phụ thu về được ba đồng.
Điều này khiến cho Kim Tiểu Linh vui không thể tả được, giống như Trương Kiều Mai đã nhận được tiền trước đó vậy.