Buổi tối anh ta cũng không để cô ta về trường, đúng lúc Dương Nhược Tình cũng không muốn về, muốn ra ngoài tránh né sóng gió.
Vì vậy, cô ta ở lại chỗ Giang Tân.
Dĩ nhiên Giang Tân muốn cố gắng an ủi cô ta, dỗ dành cô ta.
Sau đó, anh ta nói về việc tìm người mời một vị thầy thuốc Trung y: “Ngày mai đi khám sức khỏe với anh đi?”
Dương Nhược Tình được anh ta ôm trong lòng. Khi nãy lúc hai người ân ái, trong đầu cô ta toàn nghĩ đến Đặng Tường Kiệt.
Cô ta vẫn còn lâng lâng, mãi đến khi nghe anh ta nói vậy, mới nói: “Em vẫn khỏe mà, khám sức khỏe làm gì?”
“Trước đây đi xuống nông thôn, sức khỏe nhất định là bị ảnh hưởng, đi tìm một vị thầy thuốc Trung y bắt mạch điều trị thử xem.” Giang Tân nói.
Nếu không phải do bị ảnh hưởng thì tại sao đến giờ cô ta vẫn chưa mang thai?
Mặc dù gia đình anh ta đã cho anh ta tiền đến đây để nhận thầu nhà xưởng, anh ta cũng rất bận rộn, nhưng hễ có thời gian là anh ta lại đến tìm cô ta. Anh ta cũng đã bỏ ra không ít sức lực.
Nhưng từ trước đến nay, cô ta chưa từng mang thai, chưa từng có đứa con của anh ta, điều này sao có thể khiến anh ta không lo lắng chứ?
Anh ta chỉ muốn Dương Nhược Tình mang thai đứa con của anh ta, như vậy có thể triệt để cắt đứt nhớ nhung đối với Đặng Tường Kiệt.
Nhưng từ đầu đến cuối đều không thể như ý.
Anh ta nghĩ, nhất định là lúc cô ta ở quê đã làm hại thân thể, nếu không sẽ đã dễ dàng mang thai rồi.
Bởi vì anh ta đã đi kiểm tra, bất kể là bệnh viện hay thầy lang, đều nói anh ta bình thường không có vấn đề gì.
Vậy vấn đề đương nhiên là xuất phát từ cô ta.
Lúc đầu Dương Nhược Tình tưởng rằng tình hình ở trường học đã vô cùng tồi tệ rồi. Kết quả đến ngày hôm sau bị Giang Tân đưa đến thầy thuốc Trung y để bắt mạch, cô ta mới biết thế nào là sét đánh ngang tai!
“Cơ thể của cô, sau này muốn mang thai lần nữa e là khó khăn.” Sau khi bắt mạch xong, thầy thuốc Trung y liền nói như vậy.
Ý của câu nói này chính là: không thể sinh con được.
Đương nhiên Dương Nhược Tình và Giang Tân đều hiểu được lời này, cả hai đều ngây người.
Sau khi Giang Tân phản ứng lại chính là không thể tin được, trực tiếp nổi giận: “Ông nói bậy bạ gì vậy? Cô ấy đang yên đang lành, sao lại không thể sinh con được?”
Thầy thuốc Trung y nói không nhanh không chậm: “Từ mạch tượng xem ra cô ấy đã từng mang thai. Nhưng không biết cô ấy đã dùng cách thức sai lầm gì để phá thai, việc này đã để lại tổn thương không thể đảo ngược cho cơ thể cô ấy. Tình trạng cơ thể này rất khó mang thai, hơn nữa cho dù mang thai cũng không giữ được.”
Giang Tân cực kỳ sốt ruột: “Không được, ông phải nghĩ cách. Ông phải cố gắng nghĩ cách, tổ tiên của ông là ngự y trong cung mà!”
“Tổ tiên của tôi là ngự y trong cung không sai. Nhưng cho dù như vậy cũng không thể chữa khỏi tình trạng này của cô ấy. Hai người vẫn nên đi mời cao nhân khác đi.” Thầy thuốc Trung y bình thản nói.
Giang Tân tức đến nỗi muốn đập phá cửa tiệm. Nhưng anh ta nhìn thấy Dương Nhược Tình trực tiếp đứng dậy chạy ra ngoài, cũng không quan tâm gì khác liền vội vàng đuổi theo.
“Nhược Tình, Nhược Tình đừng lo lắng. Chúng ta đến chỗ khác xem, đến chỗ khác xem!” Anh ta ôm Dương Nhược Tình vào lòng an ủi.
Dương Nhược Tình khóc nức nở, nói: “Giang Tân, anh đừng tốt với em như vậy nữa. Em không xứng đáng đâu. Em thực sự không xứng đáng!”
Giang Tân nâng mặt cô ta lên lau nước mắt, rồi nói: “Nhược Tình, em tin anh. Anh nhất định sẽ tìm cho em một bác sĩ giỏi, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em. Chúng ta cũng nhất định sẽ có con của mình. Ông ta chỉ là lang băm, chúng ta đừng nghe lời ông ta!”
Nước mắt Dương Nhược Tình tuôn rơi, nhưng cô ta cũng biết y thuật của vị thầy thuốc kia rất cao minh.
Ông ta không hỏi gì cả, chỉ cần bắt mạch là biết cô ta đã từng sảy thai một đứa bé, còn biết cô ta đã dùng cách thức sai lầm để phá thai.
Trước kia chẳng phải cô ta bị ả đê tiện Mã Quyên kia xúi giục lên núi vứt bỏ đứa bé này sao?
Lúc đó cô ta đã có một dự cảm, dường như có thứ gì đó quan trọng đã rời xa cô ta.
Nhưng cô ta lại không ngờ thế mà bản thân lại không thể mang thai được nữa!
Lần thứ hai Bạch Minh Châu gặp Dương Nhược Tình là vào tháng ba.
Lẽ ra họ không gặp được nhau, bởi vì Bạch Minh Châu quá bận rộn nên cũng không để ý đến những chuyện này. Vì vậy hai người thực sự rất ít có cơ hội gặp mặt.
Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra với Dương Nhược Tình, lần gặp lại này cả người cô ta như bị héo úa đi.
Nếu nói là do chuyện kết hôn với Đặng Tường Kiệt bị tiết lộ ra ngoài thì cũng không đến mức như vậy, vì chỉ mới hơn một tháng trôi qua.
Môi trường học tập ở đại học Bắc Kinh không cần phải nói nhiều, ai cũng học tập rất chăm chỉ.
Một số sinh viên có điều kiện gia đình tốt, thậm chí đã chuẩn bị đi du học. Ví dụ như Lý Tiêu Tiêu, cô ấy sắp đi du học.
Bạch Minh Châu có đề cập đến điều này khi nói chuyện phiếm với cô ấy.
Mọi người thực sự rất bận rộn.
Sẽ không có ai mãi quan tâm đến chuyện của người khác. Chuyện qua rồi thì cho qua, người xem náo nhiệt đã quên mất rồi mà bản thân còn chưa thoát ra được, còn tưởng bản thân là tâm điểm chú ý, mọi người sẽ luôn nhìn theo và quan tâm đến mình ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-281.html.]
Tất nhiên Bạch Minh Châu nghĩ vậy, cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Dương Nhược Tình.
Lần này gặp được Dương Nhược Tình là do cô ta chủ động đến tìm.
“Cô Bạch, có thể nói chuyện riêng với cô một chút không?” Dương Nhược Tình tiến đến hỏi.
Từ trước đến nay Bạch Minh Châu chỉ muốn giữ khoảng cách với cô ta, trực tiếp nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Dương Nhược Tình nhìn hai người bạn cùng phòng của cô rồi nói: “Tôi thực sự có chút chuyện muốn nói với cô Bạch, các cô có thể tránh một chút được không?”
Hai người bạn cùng phòng đều nhìn sang Bạch Minh Châu. Bạch Minh Châu nhìn vẻ mặt của Dương Nhược Tình, lúc này mới khẽ gật đầu.
Hai người bạn cùng phòng đi sang một bên nói chuyện. Lúc này Dương Nhược Tình mới nhìn Bạch Minh Châu, cười khổ: “Có vẻ như cô rất đề phòng tôi?”
“Cô Dương hiểu lầm rồi. Tôi chỉ cảm thấy chúng ta không thân thiết, không cần phải né tránh người khác để nói chuyện, có chuyện gì cứ nói trực tiếp là được.” Bạch Minh Châu nhàn nhạt nói.
Dương Nhược Tình khẽ nói: “Tôi muốn xin cô một thứ.”
Bạch Minh Châu nhìn cô ta, không nói gì.
Dương Nhược Tình nhìn Bạch Minh Châu: “Trước đây tôi nghe người ta nói, sở dĩ cô sinh đôi hai lần liên tiếp là vì cô có bí quyết sinh con. Cô có thể cân nhắc bán cho tôi không?”
Dương Nhược Tình cũng không ngờ rằng một ngày nào đó mình lại đến cầu xin người khác bí quyết sinh con.
Nhưng cô ta thực sự không còn cách nào.
Một tháng qua, cô ta được Giang Tân đưa đi gặp nhiều thầy thuốc Trung y nổi tiếng khác, còn đi khám ở bệnh viện.
Thực sự là liên tục kiểm tra. Nhưng dù là thầy thuốc Trung y hay bệnh viện, kết quả bắt mạch kiểm tra đều là cô ta đã để lại di chứng vô cùng nghiêm trọng.
Muốn mang thai lần nữa thực sự vô cùng khó khăn!
Thầy thuốc Trung y cũng kê cho cô ta một đơn thuốc để điều trị, muốn thử xem có thể cứu vãn được hay không. Nhưng Dương Nhược Tình cảm thấy hiệu quả sẽ không lớn.
Hôm qua đột nhiên nghĩ đến Bạch Minh Châu đã sinh hai cặp song sinh, vậy nên hôm nay cô ta đến tìm.
Bạch Minh Châu cảm thấy nữ chính này thật điên rồi, vậy mà cô ta lại đến tìm cô để cầu xin bí quyết để sinh con trai?
Phải biết rằng trong cốt truyện gốc, tuy rằng cô ta và Đặng Tường Kiệt có nhiều thăng trầm nhưng cuối cùng cũng có một kết thúc hoàn mỹ.
Trong phiên ngoại do em họ viết, cô ta sinh đôi, lại còn là thai long phượng, người đạt được đỉnh cao nhân sinh cũng chỉ đến thế là cùng.
Hiện giờ nói như vậy là muốn làm gì?
Bạch Minh Châu nhìn thẳng vào cô ta và nói: “Cô nghe ai nói? Bản thân tôi còn chẳng biết có bí quyết sinh con trai này mà.”
“Trong thôn ai cũng nói, ngay cả tã lót của con trai cô cũng rất linh nghiệm.” Dương Nhược Tình nói.
Trước đây ở trong thôn, cho dù không cần đi dò hỏi tin tức của Bạch Minh Châu nhưng bốn phương tám hướng đều sẽ nhắc đến chuyện của cô.
Đặc biệt là về việc sinh con trai, từ xưa đến nay đại đội Ngưu Mông chưa có ai có thể sánh bằng Bạch Minh Châu.
Hai cặp song sinh, bốn đứa con trai.
Sau khi nghe nói lãnh đạo công xã liền phê duyệt cho ông đội trưởng lấy đồ bổ về cho cô bồi bổ.
Dương Nhược Tình cảm thấy chuyện sinh con của mình còn phải dựa vào Bạch Minh Châu, còn phải đến cầu xin Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu thấy ánh mắt của cô ta thì có hơi kinh ngạc và ngỡ ngàng: “Lời nói của những người trong thôn mà cô cũng tin sao?”
Cuối cùng Dương Nhược Tình cũng xấu hổ rời đi.
Cô ta cũng biết bản thân mình đã bị ma nhập nhưng cô ta thực sự không muốn biến thành một người phụ nữ không thể sinh con.
Vì vậy, cho dù hiện tại cô ta đang ở bên Giang Tân, thế nhưng cô ta vẫn muốn dính chút vận may mang thai của Bạch Minh Châu, thậm chí sinh con cho Giang Tân cũng không sao.
Cô ta chỉ cần chứng minh mình là một người phụ nữ bình thường, có thể sinh con là được!
Hai người bạn cùng phòng của Bạch Minh Châu hỏi rằng Dương Nhược Tình đến đây làm gì, Bạch Minh Châu không nói nhiều, chỉ nói không có gì.
Hai người bạn cùng phòng thấy rõ ràng Bạch Minh Châu không muốn nói nhiều về Dương Nhược Tình thì cũng không nói thêm gì, bởi vì họ cũng không muốn dính líu gì đến Dương Nhược Tình, người này cũng quá phiền nhiễu.
Bạch Minh Châu không biết Dương Nhược Tình có tin lời cô hay không, dù sao sau đó không thấy cô ta đến tìm cô nữa.
Điều này cũng khiến cô bớt lo lắng hơn, cô không muốn nhìn thấy Dương Nhược Tình lảng vảng trước mặt mình.
Tháng ba ở Bắc Kinh vẫn rất lạnh, đặc biệt là gần đây lại có một đợt rét muộn, nhiệt độ không thua kém gì so với lúc ăn Tết, rất lạnh.
Nhưng vì vật tư trong nhà dồi dào, trước khi Chu Lâm đi về phía nam còn ra ngoài một chuyến, dặn người ta chuyển đến không ít than củi, gạo mì và các loại lương thực khác.
Còn về gà vịt cá thịt trứng thì cứ cách một thời gian Bạch Minh Châu sẽ đi mua, bây giờ trong nhà đã có tủ lạnh, dùng tiện hơn thùng đá, mua nhiều cất trực tiếp vào tủ lạnh là được.