Trương Hiểu Mai nghe vậy thì cười. Cố Quảng Thu cũng mong bản thân mình nhanh chóng hồi phục. Đến lúc đó khi trở về quê nhà, mọi người sẽ rất ngạc nhiên.
Nói về đến việc trở về quê, Chu Lâm nói Lý Thái Sơn cũng muốn thuê nhà ở đây. Anh có đi tìm giúp nhưng những ngôi nhà gần đây không có ngôi nhà nào có phòng cho thuê cả.
Vì thế anh nói với mợ út: “Mợ à, nếu mợ thấy ai quanh đây có phòng cho thuê, mợ thuê nó giúp con nhé. Thái Sơn muốn đưa mẹ và vợ anh ấy lên đây sống.”
Mợ út nghe vậy liền nói: “Không vấn đề gì. Nếu mợ nghe thấy ở gần đây có phòng thuê mợ sẽ thuê luôn!”
Bà và mẹ Thái Sơn cũng là bạn thân. Khi còn ở quê, mỗi năm mẹ Thái Sơn đều mang quả của cây táo đỏ trong sân nhà mình sang cho bà ấy.
Có những lúc mẹ Thái Sơn làm đậu hủ thì cũng sẽ bảo Kim Tiểu Linh mang sang nhà bà ấy một hoặc hai miếng.
Tất nhiên, cũng không phải nhà mình lấy không đồ của nhà người ta. Vào lúc Kim Tiểu Linh ở cữ, cháu ngoại cũng thường xuyên mang cho cô ấy gà rừng cùng trứng để ăn khi ở cữ.
Tuy nhiên cũng không cần quan tâm nhà ai cho nhiều nhà ai cho ít, cháu ngoại và Lý Thái Sơn có quan hệ rất tốt. Nếu cháu ngoại có việc gì Lý Thái Sơn cũng vội vã đến đầu tiên.
Khi vợ cháu ngoại sinh anh em Đâu Đâu, anh ta đã bỏ công việc của mình và vội vã đến bệnh viện cùng.
Dù anh ta không góp được chút sức lực gì nhưng có lòng chia sẻ như vậy là đủ rồi.
Tất nhiên còn có cả bà cụ Lý nữa. Bà ấy đã đỡ đẻ Đâu Đâu và Đô Đô, còn cả bé ba và bé tư. Sau khi đỡ đẻ xong, bà ấy cũng thường xuyên kiểm tra tình hình sau sinh của vợ cháu ngoại, xem có hồi phục hay không. Đây đều là tình cảm của những con người cùng quê hương với nhau.
“Không cần quá xa đâu ạ. ”Chu Lâm rất hài lòng. Tuy nhiên anh cũng giải thích một câu, tên nhóc Thái Sơn kia muốn sống bên cạnh nhà anh.
Mợ út nói: “Mợ biết, xa quá thì thuê làm gì. Đến đây thì tất nhiên là thích làm hàng xóm rồi.”
Chuyện này yên tâm giao cho mợ út. Chu Lâm không cần lo lắng quá nhiều.
Nhưng mà vì Cố Quảng Thu phải tĩnh dưỡng nên Bạch Minh Châu bảo Chu Lâm đi mua một chút ít trái cây về. Hiện giờ đang tuyết lớn, cũng nên ăn một chút trái cây bổ sung vitamin, cũng để giúp vết thương của anh ấy nhanh hồi phục.
Chu Lâm đi mua táo, lê trắng, cam và bưởi. Còn bảo vợ anh mang một ít đi cho bạn cùng trường ăn.
Không chỉ bên này có, mà còn đưa một chút cho Cố Quảng Thu.
Tất nhiên anh cũng đưa cho Đổng Kiến. Anh đưa cho Đổng Kiến và Sở Sương một hộp táo lớn. Khi anh tới nhà Ngô nhị gia uống trà, anh mang cho anh ta hai lọ trà bưởi mật ong do vợ anh làm. Hai lọ này uống rất ngon.
Khi uống trà, anh nói về bữa tối đêm giao thừa năm nay. Anh đã quyết định chọn một nhà hàng, khi nào ăn sẽ đến nhà hàng đó.
Ngô nhị gia đồng ý. Anh ta hỏi tổng cộng có bao nhiêu người lớn và trẻ em ở đó để anh ấy chuẩn bị bao lì xì.
Chu Lâm cười và bảo anh ấy đừng tiêu tiền. Nhưng lúc sau anh không thể không nói trong nhà anh họ của anh có ba đứa trẻ con.
Ngô nhị gia hỏi anh: “Cậu đã thuyết phục được vợ cậu chưa?”
Anh biết vợ mình có một chút không hài lòng về việc bé ba chơi đá thô và không thể giấu được ánh mắt của con cáo già này.
Nhưng cũng không cần phải giấu giếm, chỉ cần trực tiếp nói ra sự thật là được.
Đương nhiên Ngô nhị gia hiểu được, nhưng khi nghe thấy bây giờ Bạch Minh Châu đã bỏ qua thì anh ta cũng vừa lòng gật đầu.
Bây giờ vẫn còn nhỏ, sau này bé ba phải trải qua nhiều điều hơn nữa, và mẹ thằng bé cũng phải tập làm quen dần thôi.
Không lâu nữa sẽ đến năm mới
Năm mới chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, bởi vì có đại gia đình Cố Quảng Thu, và cả gia đình Nhô nhị gia kết nghĩa.
Cậu út và mợ út đều rất vui mừng.
Mặc dù Chu Lâm đã đặt nhà hàng cho bữa tối đêm giao thừa, nhưng Ngô nhị gia vẫn hỏi lại lần nữa và gọi người mang một chút đồ ăn qua làm cùng nhau.
Chu Lâm không có ý kiến gì đối với vấn đề này. Ngô nhị gia cũng gọi người mang tới những con cá lớn, tôm, hải sâm, bào ngư mà bên ngoài chưa bán.
Dù muốn mua thì cũng phải lái xe đi đến đó, nếu không thì không thể mua được.
Tết nhất đương nhiên cũng sẵn lòng muốn ăn một chút.
Trong bữa tối tất niên, hai vợ chồng Đổng Kiến và Sở Sương đều được gọi tới cùng. Sau khi tới thủ đô, cơm tất niên mỗi năm họ đều được gọi tới ăn.
Rất nhiều người và náo nhiệt.
Trước khi những người này tới bữa tiệc thì đều đã được nghe qua danh tiếng của Ngô nhị gia, cho nên họ không quá ngạc nhiên với các món ăn được bày ra sau đó. Nhưng Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai thì đều rất ngạc nhiên.
Thật ra Cố Quảng Thu vẫn ổn bởi vì ở phương nam có nhiều bến tàu vì vậy hải sản cũng rất nhiều.
Chu Lâm đã mời bọn họ đi qua đó ăn bữa lớn một đến hai lần. Họ đã được ăn những con tôm và cua to như vậy, tuy nhiên họ vẫn chưa được ăn hải sâm và bào ngư.
Những đồ ăn như vậy chỉ xuất hiện trong các vở kịch và được thưởng thức bởi các quan chức của chế độ cũ.
Kết quả là, hiện giờ nó đã xuất hiện trên bàn ăn này.
Bạch Minh Châu dùng đũa gắp cho Trương Hiểu Mai bào ngư và hải sâm để cô ấy nếm thử. Trương Hiểu Mai không dám ăn, nhưng thấy cha mẹ chồng mợ út và cậu út Cố đều hoàn toàn thích ứng, nên cô ấy cũng nếm thử.
Không nói tới hương vị, nhưng dù sao ăn cũng ngon. Đây có lẽ chính là hương vị của tiền?
Còn về bọn nhỏ thì không có kiêng nể gì mà muốn ăn gì là ăn. Tuy nhiên ở trên bàn ăn Niên Sinh và Lâm Lâm có chút lo lắng, vì đây là lần đầu tiên bọn chúng được đi ăn ở bên ngoài.
Ăn bữa cơm tất niên xong, Ngô nhị gia liền phát bao lì xì cho bọn nhỏ. Mỗi bao lì xì có mười đồng. Và anh ta cũng lì xì cho cả cậu út và mợ út
Mừng những đứa trẻ thêm một tuổi và những người lớn tuổi thêm một tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-278.html.]
Cậu út và mợ út có chút xấu hổ khi nhận từ anh ta. Nhưng vẫn là Chu Lâm nhận lấy, lúc này mới cảm thấy không khách sáo.
Ngô nhị gia ở lại không lâu, phát bao lì xì xong liền đưa bé ba đi cùng. Muốn đưa nó đi chúc tết mấy người bạn bè của anh ta, tối đến cũng đưa nó đi ngủ.
Sau khi anh ta đưa bé ba đi rồi, Trương Hiểu Mai mới phát hiện trong bao lì xì có mười đồng. Anh ta đưa cho Niên Sinh ba bao, vậy là có ba mươi đồng.
“Cha nuôi của Tiêu Bác tiêu tiền cũng hoang phí quá.” Trương Hiểu Mai vội vàng nói.
“Không sao đâu. Cũng chỉ là chúc may mắn thôi.” Bạch Minh Châu cười nói.
Bao lì xì của cậu út và mợ út cũng là mười đồng, ở thời điểm hiện tại bao lì xì này được coi là bao lì xì đặc biệt lớn.
Tuy nhiên nghĩ về thân phận của Ngô nhị gia, bọn họ cũng không nói gì.
Ngô nhị gia là người như vậy. Rất khó tưởng tượng anh ta sẽ chuẩn bị bao lì xì có một hoặc hai đồng hoặc thậm chí là vài xu. Điều đó là điều không thể đối với anh ta.
Mọi người cũng không vội vã rời đi. Họ đã gọi người phục vụ thu dọn ổn thỏa rồi pha trà mang lên.
Chu Lâm trò chuyện cùng Đổng Kiến và cậu út, Bạch Minh Châu nói chuyện phiếm cùng Trương Hiểu Mai và mợ út. Bọn nhỏ đang đếm số bao lì xì trên ghế.
Khoảng một lúc sau, mọi người mới cùng nhau trở về nhà.
Mà bây giờ là Tết, nên tất nhiên những người hàng xóm cũng phát bao lì xì cho trẻ em.
Bé cả và bé hai thu được không ít, tất nhiên bé tư cũng vậy. Buổi tối chúng về nhà đếm bao lì xì, còn nhịn không được mà chê bai: “Ông Hà thật là bủn xỉn. Ông ấy không thấy anh ba thì lập tức không cho anh ba lì xì.”
Ông Hoàng và ông Thẩm đều biết nhà anh có bốn đứa con, cho nên trực tiếp lấy ra bốn bao lì xì. Kết quả là ông Hà phát cho từng đứa một. Nếu thấy là sẽ có, không thấy thì sẽ không có.
Phải biết rằng cha của chúng luôn có trách nhiệm với những đứa con của mình.
Bé cả chưa nói gì, cậu mở hết các bao lì xì và nhét tiền vào trong.
Cậu chờ đến năm sau sẽ đi mua sách, sách trong nhà đã đọc hết rồi.
Bé hai cũng tự thu tiền của mình lại. Anh em bọn họ mỗi người đều có một túi đựng tiền riêng.
Nghe được bé tư nói thế, anh hai liền nói: “Có mỗi hai đồng, không ai lạ gì nhà ông ấy. Bé ba cứ đi theo bác Ngô, chắc chắn sẽ thu được rất nhiều phong bì lớn.”
“Thật sao?” Bé tư vội vàng hỏi.
“Tất nhiên rồi. Suy nghĩ của bác Ngô và bé ba đều giống nhau, bao lì xì chắc chắn rất lớn.” Bé hai nói.
Đúng vậy, sau ngày đầu tiên của năm mới bé ba liền mang theo những bao lì xì nhận được quay trở về.
Bao lì xì nhiều đến mức tay cầm không xuể, vì thế cậu đã trực tiếp để hết vào trong một cái túi.
Không chỉ có vậy, điều quan trọng là mệnh giá tối thiểu trong mỗi bao tiền lì xì cũng rất cao. Một bao lì xì thấp nhất cũng là một tờ đại đoàn kết (một tờ đại đoàn kết = 10 đồng). Như thế này vẫn coi là ít.
Phần lớn trong các bao lì xì đều có năm tờ đại đoàn kết, còn có một số ít bao lì xì có hai hoặc ba tờ đại đoàn kết.
Không nói đến bé tư, ngay cả bé cả và bé hai giúp bóc bao lì xì cũng đều có chút ghen tị.
Bé tư rất hào hứng khi nhìn thấy chúng: “Thật nhiều, thật nhiều.”
Tất cả số tiền lì xì của hàng xóm, cha mẹ, ông cậu, bà mợ, chú họ hai, thím họ hai, bác Đồng và những người khác đều không đủ một tờ đại đoàn kết.
Kết quả tiền lì xì của bé ba rất là nhiều!
Tất nhiên, bác Ngô phát lì xì cũng rất lớn, mỗi người một cái, đều là một tờ đại đoàn kết.
Nhưng số tiền này vẫn khá nhiều. Mẹ nói rằng sau này sẽ không có tiền tiêu vặt nữa. Cô sẽ không lấy tiền mừng tuổi này của bọn nhỏ, bọn nhỏ có thể giữ để tiêu vặt.
Dùng hết là sẽ không có nữa.
Bé tư liền đi lấy cho bé ba một cốc trà hoa cúc: “Anh ba, anh ba, anh khát nước rồi, anh uống chút trà hoa cúc cho đỡ khát.”
Bé ba nhìn cậu một cái: “Để đó đi. Anh vừa uống một bát súp lê trước khi về.”
Bé tư để một bên, đi qua nói: “Anh ba, anh có thể cho em một ít được không? Em không cần nhiều, chỉ cần hai tờ là đủ. Anh có nhiều như vậy chắc là khoảng vài trăm hả?”
“Em nói cho anh biết, ai là em bé dễ thương?” Bé ba liếc nhìn nói.
“Em là em bé đáng yêu. Anh ba rất đẹp trai, đẹp đến mức trời đất rung chuyển!” Đây là những từ nó mới học trên TV.
Bé cả và bé hai: “…..” không nhìn thấy
Bé tư đã tâng bốc bé ba trong một thời gian dài. Cuối cùng bé ba đưa cho cậu một tờ đại đoàn kết, mà bé cả và bé hai cũng đưa tay ra với bé ba tỏ lòng mong muốn.
Bé cả muốn mua sách, hiện tại tiền của cậu đều chi cho việc mua sách. Ông cậu của cậu đã đóng một cái giá sách cho cậu, bên trong có rất nhiều sách đều là bé cả mua về.
Bé hai lại muốn mua bóng bàn, nhưng cậu không có đủ tiền.
Đối với hai người anh này, bé ba cho mỗi người năm tờ đại đoàn kết.
Sau khi thấy hai anh nhận được nhiều tiền hơn, bé tư bất mãn nói: “Anh ba, anh không công bằng!”
“Anh cả muốn mua sách, anh hai muốn mua bóng bàn. Mấy thứ này sau khi mua về chúng ta đều có thể dùng cùng nhau.” Bé ba nhìn cậu một cái.
Bé tư nghẹn lại, trực tiếp bị đánh bại.