Còn chưa tính đến người ngoài mới chuyển đến sống ở đây, kinh tế và năng lực của anh ta vẫn luôn rất tốt, bây giờ gia đình ông Hoàng đã có một chiếc tivi trong nhà, chuyện này làm sao có thể được chứ?
Vì thế cũng không biết ông Hà móc nối quan hệ như thế nào, mà ngày hôm sau vậy ông ấy cũng mua về nhà một chiếc tivi, làm cho bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn.
Trong ngõ nhỏ chỉ có mấy gia đình thôi, nhưng lại có hai cái ti vi, thật sự không thể lường trước được.
Ông Hoàng có chút không vui, cho rằng nhà ông Hà thật sự chẳng ra sao cả.
Nhà ông không mua thì nhà ông Hà cũng không mua, nhà ông mua một cái xong liền trở nên nổi bật, thế là nhà ông Hà cũng đi mua theo.
Giống như Thẩm Gia Hưng mở quán bánh bao vậy, nhìn thấy cái gì tốt cũng đều ghen tị!
Chưa kể đến một số vụ kiện tụng giữa những người hàng xóm, dù sao thì Chu Lâm vẫn cười ha hả.
Vừa cười vừa đếm tiền.
Dù tivi là của ông Hoàng hay là của ông Hà, thì tất cả lô hàng đó đều là của anh vận chuyển về.
Lô hàng này là hàng lậu do người khác bí mật mang tới.
Trước khi chuyển hàng về, Chu Lâm đã gọi điện cho anh Ngô, anh Ngô bảo anh chỉ cần lo vận chuyển về là được.
Anh nhờ người tìm người quản lý thiết bị điện của trung tâm thương mại ra ngoài ăn một bữa cơm, chuyện này liền được giải quyết xong.
Sau khi Chu Lâm từ phía nam trở về, lại tự mình mời các vị lãnh đạo đi ăn một bữa cơm, như vậy thì con đường thông thương hàng hải cũng sẽ thuận lợi cho kinh doanh.
Còn về phần ông Hoàng và ông Hà so bì thì cũng kệ thôi, dù sao anh cũng kiếm được tiền.
Anh cũng muốn chia đều cho Ngô nhị gia, nhưng anh ta không muốn nhận tiền của anh, nên đã xua tay bảo anh cứ giữ lấy, làm gì thì làm.
Chu Lâm thấy anh ta thật sự không cần, nên cũng không quá khách sáo với anh ta nữa.
Chu Lâm giữ lại một phần tiền, phần còn lại thì trực tiếp gửi vào sổ tiết kiệm của mình.
Số tiền này cộng với số tiền trong sổ tiết kiệm trước đó thì cũng đã là mấy chục vạn rồi, mà đây là số tiền sau khi Chu Lâm bỏ ra khoản vốn rất lớn, còn mua hai chiếc xe tải lớn để vận chuyển hàng hóa ở miền Nam nữa.
Toàn bộ sổ tiết kiệm đều đưa cho Bạch Minh Châu cầm, sau khi xác nhận anh không cần cầm nó, cô mới cất đi.
Nhưng cô cũng không cần dùng đến sổ tiết kiệm này.
Bởi vì chờ đến tháng 12 tới, thì tiền hoa hồng mà Lý Tiêu Hằng cho cô sắp về tay, đến lúc đó sẽ không thiếu tiền nữa.
Hơn nữa bây giờ cô cũng không thiếu tiền, mặc dù cô đã mua ba mảnh đất, nhưng cô vẫn còn rất nhiều tiền.
Dù cho chi phí tiêu dùng của gia đình khá lớn, nhưng mỗi tháng chi tiêu dưới một trăm đồng cũng đủ rồi, số tiền rải rác trong nhà cũng đủ dùng trong một, hai năm.
Nhưng mà Bạch Minh Châu phát hiện ra khi ở nhà Chu Lâm cũng rất bận rộn.
“Mấy ngày nay anh bận cái gì thế?” Buổi tối hôm nay, Bạch Minh Châu liền hỏi anh.
Chu Lâm nói: “Cũng không bận gì cả, chỉ là anh đang sửa sang lại cửa hàng thôi.”
Bạch Minh Châu không hiểu lắm mà nhìn anh: “Cửa hàng nào cơ?”
“Anh mở một tiệm cơm, thuê hai đầu bếp già đã nghỉ hưu ở hai cửa hàng quốc doanh về làm bếp trưởng, đồng thời thuê một người có năng lực về làm quản lý cho nhà hàng. Ông ấy họ Đồng, là một người rất có năng lực. Sau đó lại tìm thêm hai thanh niên nam nữ để bưng bê bát, còn một bác gái sẽ rửa bát, dọn dẹp, chuyện cần phải làm cũng không hề ít.” Chu Lâm nhắm mắt lại ngáp một hơi dài, nói.
Bạch Minh Châu: “… Anh muốn mở tiệm cơm sao?”
“Chúng ta mở một cái đi, ngày mốt sẽ khai trương, đến lúc đó anh sẽ dẫn mọi người đến ăn thử.” Chu Lâm nói.
“Thế đến lúc anh vào Nam rồi thì ai sẽ trông coi tiệm cơm đây?” Bạch Minh Châu không hiểu anh lấy đâu ra nhiều tinh thần và sức lực như vậy, làm mà không hề kêu rên một tiếng, cứ vậy mà mở tiệm cơm.
Chu Lâm cười: “Chuyện này có gì đâu, vợ à, nếu em có thời gian thì có thể giúp anh trông coi sổ sách một chút, còn nếu không rảnh thì không cần bận tâm đến đâu, anh sẽ giao hết cho quản lý Đồng. Hơn nữa bây giờ anh đi vào Nam cũng không cần phải ở bên đó quá lâu, chỉ khoảng mười ngày hay nửa tháng là có thể về rồi.”
“Nhưng sao đột nhiên anh lại mở tiệm cơm?”
“Anh không chỉ nghĩ đến chuyện này, chúng ta phải cố gắng hết mức có thể, nếu một dòng đổ, thì dòng kia cũng có thể bám trụ được, nếu không gân cốt sẽ bị thương.”
“Điều này có nghĩa là không thể để trứng gà vào trong cùng một giỏ đúng không?” Bạch Minh Châu nhìn anh.
Chu Lâm cười nói: “Chính là như vậy!”
Bạch Minh Châu dở khóc dở cười, mặc dù cảm thấy lăn tăn nhưng vẫn để anh đi.
Còn nếu anh không ở nhà, cô thực sự sẽ đến tiệm cơm để nhìn xem.
Hai ngày sau, tiệm cơm của Chu Lâm khai trương.
Bạch Minh Châu dẫn theo Đâu Đâu và các em trai của cậu tới.
Vị trí của tiệm cơm này được lựa chọn rất tốt, hơn nữa diện tích cũng không nhỏ, đặc biệt là cách trang trí thực sự được làm rất đẹp.
Ngay trong ngày khai trương đầu tiên, pháo đã được đốt bên ngoài cửa, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Toàn bộ đồ ăn được giảm giá 30% và bao gồm cả đồ uống miễn phí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-273.html.]
Vậy nên đã có không ít người đến dùng thử.
Nhưng đây là con đường bình dân, khác hoàn toàn với nơi mà Ngô nhị gia mời khách ăn cơm.
Chỉ là Bạch Minh Châu đưa mấy anh em Đâu Đâu vào để thử các món ăn của tiệm cơm, chưa nói đến mặc dù ở đây không lớn nhưng món ăn do hai đầu bếp già nấu thật sự rất khó lựa chọn!
Đợi đến lúc cậu út Cố, mợ út, Lý Đại Ni dẫn theo Trương Kiều Mai và anh em Niên Sinh đi tàu hỏa đến Bắc Kinh, quán ăn nhỏ của Chu Lâm đã trở nên vô cùng nổi tiếng.
Chu Lâm mượn xe ô tô của Ngô nhị gia để đón họ.
Nghe anh kể lại, cậu út Cố ngạc nhiên: “Chỉ trong vài ngày cậu mợ về quê mà cháu đã mở được một quán ăn rồi à?”
“Đây không phải là do nhàn rỗi không có gì làm hay sao?” Chu Lâm cười nói.
Anh cũng nhận ra một vấn đề, từ khi có tiền, việc kiếm tiền trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Làm gì cũng có thể kiếm được tiền.
Lúc không có tiền, cố gắng tìm mọi cách để kiếm nhưng lại chẳng kiếm được.
Chuyện này thật sự không biết nên nói thế nào.
Cậu út Cố nói: “Cháu còn phải đi đến miền nam, vợ cháu thì sắp đi học rồi, cậu và mợ út cũng không hiểu gì về việc này.”
“Yên tâm đi, cháu đã thuê người quản lý rồi. Khi nào hai người rảnh rỗi chỉ cứ qua đó xem thử là được, không cần làm gì cả. Sau này, cháu đi về miền nam cũng chỉ mất mười ngày nửa tháng, không có chuyện gì đâu.”
Cậu út Cố nghe vậy mới không nói gì nữa.
Còn mợ út thì hoàn toàn không lo lắng về việc này, chỉ hỏi: “Sao tự dưng cháu lại mở quán ăn?”
“Cũng chẳng phải tự dưng. Cháu đã suy nghĩ từ lâu rồi, bây giờ thấy địa điểm phù hợp nên cháu mở thôi.”
Chu Lâm nói xong liền chuyển chủ đề sang Trương Kiều Mai đang ngồi trên xe với vẻ mặt rất cẩn trọng: “Chị dâu hai, em đã nói với chị rồi. Chị đến thủ đô là quyết định đúng đắn, chỉ dựa vào sự nỗ lực của hai người và anh Quảng Thu, mua nhà ở đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Sau đó hai người chuyển hộ khẩu sang đây, sau này sẽ là người thủ đô.”
Trương Kiều Mai cười nói: “Ổn định đã rồi nói sau.”
“Không cần lo lắng, sẽ ổn mà.”
Mợ út hỏi chuyện thuê nhà, Chu Lâm vòng vo một hồi mới tiếp tục nói: “Ngay trong ngõ nhà mình, căn nhà này còn mới hơn nhà chúng ta một chút. Một tháng ba đồng, tiền nhà trả một năm một lần, qua xem hai người sẽ biết, đảm bảo hài lòng.”
Rất nhanh đã đến nơi, mợ út và cậu út Cố đến xem nhà, thấy nhà thực sự rất được.
“Nhà như vậy mà một tháng chỉ ba đồng, rẻ hơn nhà mình hai đồng à?” Mợ út nhìn cháu trai, hỏi: “Có phải cháu tự bỏ tiền túi ra bù thêm một phần không?”
Dù sao cũng đã là người đến thủ đô sinh sống hơn một năm rưỡi, mợ út cũng có chút hiểu biết về tiền nhà.
Căn nhà này to gần bằng căn nhà hiện tại họ đang ở, quan trọng hơn là cách bày trí bên trong cũng rất đẹp, đẹp hơn cả nhà bên kia, không có lý do gì giá lại rẻ hơn.
Chu Lâm nói: “Bây giờ anh Quảng Thu kiếm được nhiều tiền như vậy, còn cần cháu bù thêm hai đồng tiền nhà à? Chỉ là chủ nhà yêu cầu phải trả một lần tiền nhà cả năm, vì vậy mới rẻ hơn một chút.”
Lúc này mợ út mới không nghi ngờ gì nữa.
Tuy nhiên, căn nhà này thực sự tốt, Trương Kiều Mai rất hài lòng.
Trước khi đến, cô ấy nghĩ rằng có một nơi để che mưa che gió là được rồi nhưng điều kiện nhà ở này thực sự không thể chê vào đâu được.
Anh em Niên Sinh cũng rất thích, trực tiếp chạy nhảy khắp nơi trong nhà.
Chạy xong mới hỏi: “Chú họ, anh em Đâu Đâu đâu ạ?”
“Hiện giờ tụi nó chưa tan học. Đợi đến chiều sau khi tan học, tụi nó sẽ về.”
Mợ út và cậu út Cố cùng giúp đỡ Trương Kiều Mai sắp xếp chỗ ở bên này, xong xuôi rồi mới đưa sang nhà mình.
Vừa về nhà, mợ út đã nhìn thấy đồ mới sắm trong nhà.
Máy giặt, tủ lạnh, còn có cả quạt máy!
Quạt máy thì ai cũng biết là dùng để làm gì, nhưng máy giặt và tủ lạnh thì lại là những thứ mới lạ.
Chu Lâm giải thích cho hai người già. Trương Kiều Mai cũng học hỏi thêm. Chỉ có Lý Đại Ni là hơi ngơ ngác.
“Chú hai, sao chú mua máy giặt vậy ạ? Việc giặt quần áo đã có cháu rồi mà.” Chẳng lẽ cô bé sắp thất nghiệp rồi sao? Việc giặt quần áo giờ đây đã có máy móc thay thế.
Chu Lâm khoát tay: “Đồ nào cần giặt tay thì giặt tay, đồ nào có thể giặt máy thì giặt máy.”
Hai người già thấy mua sắm như vậy cũng hơi thừa thãi nhưng bây giờ họ cũng chẳng quản chuyện của đứa cháu này nữa. Mặc dù không hỏi nhưng họ biết chắc chắn đứa cháu này đã là triệu phú. Vẫn có khả năng sắm sửa được những đồ đạc như vậy.
Lúc Trương Kiều Mai nghe giá tiền của những thiết bị điện tử này thì chỉ biết lè lưỡi.
Cùng lúc đó, trong lòng cô ấy cũng có chút mong đợi.
Liệu sau này gia đình mình cũng có thể có cuộc sống sung túc mà trước đây chỉ dám mơ ước như vậy không? Hừm, nhưng trước mắt vẫn phải cố gắng ổn định cuộc sống đã.
Thấy thời gian không còn sớm nữa, Chu Lâm lái xe đi trả cho Ngô nhị gia.
Sau đó qua quán ăn đóng gói vịt nướng, bởi vì đông người nên mua hẳn hai con vịt quay mang về nhà.