Nhà mẹ đẻ của Triệu Mỹ Hương ở bên đại đội Cố gia, dựa theo thân phận thì cô ta phải gọi hai người họ là chú Cố và dì Cố.
“Là Mỹ Hương hả, sao cháu lại về đây?” Mợ út cười lớn chào hỏi.
“Ôi, dì có thật là dì Cố không? Dì và chú Cố đã uống loại thuốc thần kỳ nào trong hai năm qua kể từ khi chú dì đi lên thủ đô mà sao nhìn trẻ thế? Cháu gần như không thể nhận ra hai người đấy.” Triệu Mỹ Hương kêu lên.
“Từ khi nào mà miệng cháu trở nên ngọt ngào thế?”
“Cháu chính là ăn ngay nói thật ạ. Ai nhìn vào hai người cũng đều kinh ngạc không nhỏ. Trên thủ đô hai người sống tốt như vậy sao?”
“Sao cháu có thời gian trở về đây? Bây giờ hẳn là rất bận rộn chứ?” Mợ út cười uyển chuyển hỏi.
Ở quê vụ thu hoạch mùa thu đã xong, người dân đi lấy củi xay thóc và dự trữ dưa cải, nhưng vẫn chưa kết thúc mùa đông.
“Không phải mẹ cháu té ngã sao? Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng bà ấy vẫn là mẹ của cháu. Nếu không có điều kiện thì cũng đành thôi, nhưng năm nay cháu đã nuôi hơn ba mươi con gà, vì sao cháu không thể cho mẹ cháu ít trứng chứ?” Triệu Mỹ Hương cười nói.
“Không tồi không tồi, từ nhỏ dì đã thấy cháu là đứa nhỏ hiếu thảo mà.” Mợ út cười gật đầu.
“Chú dì trở về một mình hay có cả gia đình Chu Lâm trở về cùng?”
“Vợ cháu ngoại dì còn phải đi học, trường học không cho nghỉ. Cháu ngoại dì cũng bận rộn, lần này có một chút rảnh rỗi, biết chúng ta nhớ nhà nên cho chúng ta về. Hai vợ chồng dì về quê ở vài ngày sau đó sẽ đi xe lửa về thủ đô.” Mợ út cũng đã lâu không nói chuyện cùng người cùng quê, nên rất có hứng thú.
Cậu út Cố đứng bên cạnh có chút không vui: “Hai người trò chuyện nhé, tôi đi về trước.”
“Mỹ Hương à, chúng tôi về trước đây. Ngày mai dì muốn qua nhà ông Trương, cháu có tiện qua đấy uống chén nước không?” Mợ út nói.
Triệu Mỹ Hương gật đầu: “Vâng ạ, cháu sẽ qua bên nhà Trương gia báo tin vui trước.”
“Không cần nói đâu, lần này Đại Ni cũng trở về cùng chúng tôi, bên đó sẽ biết thôi.”
“Ôi, Đại Ni cũng trở về cùng ạ? Vậy cháu đi về xem như thế nào……”
“……”
Tạm biệt Triệu miệng rộng, lúc này mợ út và cậu út Cố mới vào thôn.
Đại đội Cố gia biết hai vợ chồng già bọn họ trở về, họ không ngạc nhiên sao?
Không nói hai lời liền đi đến đây, cả gia đình bị vây quanh bởi rất nhiều người.
Cố Quảng Hạ và vợ Quảng Hạ đều bị đẩy sang một bên.
“Đây là cha mẹ tôi, tôi còn chưa được nói mấy câu, mọi người đến đây làm gì!” Vợ Quảng Hạ nhịn không được nói.
Nhưng không ai để ý đến cô ta, đều hỏi thăm cậu út Cố và mợ út sự việc trên thủ đô.
Nhìn những người hàng xóm vây quanh và nhìn cha mẹ đang hăng say tán gẫu với hàng xóm, Cố Quảng Hạ cũng thấy phục em họ của mình.
Hơn một năm không gặp, nhìn hai ông bà đều trẻ hơn trước đến vài tuổi, cả tinh thần và diện mạo đều đặc biệt tốt.
Nếu ở nhà thì sẽ tuyệt đối không có được khí sắc và trạng thái như vậy.
Cậu út Cố và mợ út từ thủ đô trở về, sao mà những người ở quê không biết được tin tức về việc hai vợ chồng cậu mợ sống trên thủ đô đặc biết tốt kia chứ?
Trong lòng đắng cay mặn ngọt gì đều có, nhưng vẻ mặt thì lại làm như không thèm để ý.
Đắc ý cái gì? Thần sắc cái gì?
Bọn họ chỉ là gian dối, chỉ biết dựa vào thằng cháu ngoại có tiền đồ mà thôi!
Ngày đầu tiên, cậu út Cố và mợ út nghỉ ngơi tại nhà, đồng thời chia sẻ vịt quay mang về cho những người quen.
Họ còn đặc biệt dặn Cố Quảng Hạ mang một con sang nhà họ Trương.
Ngày thứ hai, mợ út và cậu út Cố mới đích thân đến nhà họ Trương để thăm Niên Sinh và người nhà họ Trương.
Họ cũng nói với Trương Kiều Mai rằng ở Bắc Kinh có bác sĩ ở bệnh viện có thể chữa trị bệnh ở họng cho Cố Quảng Thu nhưng đến lúc đó nếu cần phẫu thuật thì cũng sẽ có một số rủi ro.
Trương Kiều Mai nói sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với Cố Quảng Thu về chuyện này.
Mợ út cũng đề nghị Trương Kiều Mai cân nhắc việc đưa con cái đến thủ đô sinh sống. Cha mẹ cô ấy cũng có thể đi cùng.
Lý do khiến mợ út đồng ý ngay lập tức khi Chu Lâm nói đến chuyện này là vì Trương Kiều Mai là một người con dâu tốt, không giống như vợ của con trai cả.
Bởi vì con dâu cả không biết cách cư xử nên mợ út không muốn để cô ta đi cùng. Cô ta chỉ nên ở trong thôn, cố gắng chăn lợn là được.
Nhưng đối với người vợ của con trai thứ hai là Trương Kiều Mai thì mợ muốn hỏi ý kiến của cô ấy. Nếu cô ấy đồng ý thì có thể đưa cả cha mẹ và con cái của cô ấy đến thủ đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-271.html.]
Khi nghe vậy, chú Trương và thím Trương nói: “Nếu đi thì cứ để Kiều Mai đưa con đi cùng. Còn hai vợ chồng già chúng tôi không đi đâu. Ở trong thôn chúng tôi còn có thể làm được việc, còn ra ngoài thì chúng tôi chẳng làm được gì cả.”
Mợ út nói: “Ra ngoài cũng không có gì phải sợ, Quảng Thu có thể nuôi sống cả gia đình. Còn Kiều Mai cũng có thể tự kiếm tiền, làm hộ kinh doanh cá thể, không có gì đáng xấu hổ cả.”
“Hộ kinh doanh cá thể?” Trương Kiều Mai tò mò hỏi.
“Đúng vậy, một người hàng xóm của mẹ tên là Thẩm Gia Hưng đã bỏ công việc lương bốn mươi đồng một tháng để làm việc kinh doanh tự do, chỉ bán bánh bao thôi mà bán chạy lắm. Mẹ đã tính thử cho họ, một tháng ít nhất cũng kiếm được một trăm đồng!” Mợ út giải thích.
“Có thể kiếm tiền dễ như vậy sao?”
“Đây còn tính là ít đó. Thấy nhà họ làm ăn tốt, một nhà khác trong ngõ cũng mở tiệm bánh bao, làm ăn rất tốt. Còn Minh Châu, khi nghe cha mẹ sắp về, cũng dặn mẹ nói với con, nói rằng con có tài làm đậu hũ, bánh bao có nhân, bánh bao trắng, đến đó không lo không kiếm được tiền. Em họ của con cũng nói, nếu con đi buôn bán thì không cần lo về nguồn hàng, nó sẽ lo liệu tất cả.”
Mợ út thực sự muốn con dâu thứ hai đưa con cái đến thủ đô, không chỉ vì nhớ con cháu mà còn vì ở thủ đô thực sự tốt hơn.
Điều này cũng tốt cho sự phát triển của cháu trai cháu gái.
Tuy Niên Sinh sinh cùng một năm với Đâu Đâu, Đô Đô nhưng lại khác nhau về tháng sinh, Niên Sinh sinh đầu năm còn Đâu Đâu, Đô Đô sinh cuối năm.
Kết quả là Đâu Đâu và Đô Đô đã lên lớp hai. Hai anh em học rất giỏi và tiếp thu rất nhanh, hoàn thành tất cả bài kiểm tra do mẹ đề ra. Cuối kỳ, hai anh em sẽ tham gia kỳ thi cùng với học sinh lớp 3. Nếu đạt kết quả tốt, sang năm hai anh em sẽ được lên lớp 3!
Tuy nhiên, hiện Niên Sinh vẫn đang ở quê nghịch đất với một đám trẻ khác, thậm chí còn chưa được đi học tiểu học.
Đây chính là sự khác biệt giữa thành phố và nông thôn.
Nếu không có cơ hội thì đừng suy nghĩ nhiều, cứ ở trong thôn sống tốt là được. Nhưng nếu có cơ hội thì phải nắm bắt.
Có cơ hội rời khỏi làng quê là điều mà ai cũng mong ước.
Vì vậy, mợ Hai đã về nhà để nói chuyện cặn kẽ với vợ chồng thằng hai về chuyện này.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không quá bất ngờ. Bởi vì lần trước về thăm nhà, Cố Quảng Thu đã viết thư cho Trương Kiều Mai hỏi ý kiến cô ấy về việc có muốn đưa các con lên thủ đô sinh sống hay không.
Anh ấy cũng nói với cô ấy rằng ở thủ đô không cần lo lắng về việc không quen biết ai, vì ở đó có cha mẹ anh ấy và gia đình em họ.
Do đó, Trương Kiều Mai đã suy nghĩ kỹ về chuyện này từ trước.
Cô ấy đồng ý đưa các con lên thủ đô.
Nhưng mà, thủ đô là thành phố lớn, chi tiêu đắt đỏ, mọi thứ đều cần tiền. Hiện tại, gia đình có một khoản tiền tiết kiệm kha khá nhưng cô ấy muốn dành dụm thêm.
Dù sao, cả gia đình đều phụ thuộc vào công việc của Cố Quảng Thu.
Nhưng giờ đây, khi nghe mẹ chồng nói rằng có thể mở cửa hàng kinh doanh, đặc biệt là sau khi nghe những lời của Bạch Minh Châu, Trương Kiều Mai hiểu rõ tính cách của người em dâu họ này.
Nếu sau khi lên thủ đô cô ấy cũng có thể kiếm tiền thì mọi chuyện sẽ không còn gì đáng lo ngại nữa.
Vợ chồng cô ấy sẽ cùng nhau cố gắng, phấn đấu để có một chỗ ở ổn định tại thủ đô, để con cháu sau này có cơ hội được sống tại thành phố lớn như vậy.
“Hai đứa cứ bàn bạc kỹ đi. Nếu muốn đi thì lần này đi cùng với cha mẹ luôn?” Mợ út cũng là người tính tình nhanh nhẹn, nói năng dứt khoát.
Cậu út liền bảo bà ấy: “Bà gấp cái gì? Chuyện này nói đi là đi liền à? Phải suy nghĩ kỹ càng chứ.”
“Vậy thì hai đứa cứ từ từ suy nghĩ.” Mợ út gật đầu.
Nhưng thực ra cũng chẳng có gì nhiều để suy nghĩ, mọi chuyện đều không thành vấn đề, chỉ là mợ út cũng hiểu rằng đây không phải là chuyện nhỏ.
Bà ấy và cậu út Cố ở lại ăn trưa, thím Trương đã đặc biệt làm thịt gà để tiếp đãi, sau khi ăn xong mới về nhà.
Sau khi hai vợ chồng già về nhà, tất nhiên Trương Kiều Mai sẽ bàn bạc chuyện này với cha mẹ mình.
Chú Trương và thím Trương đều biết con rể đi đến miền Nam kiếm được tiền. Chưa đầy nửa năm, anh ấy đã kiếm được hơn một nghìn đồng mang về. Nếu hai vợ chồng già cũng đi theo, con rể cũng có thể nuôi họ được.
Nhưng hiện tại họ vẫn chưa muốn đi mà muốn thu xếp ổn thỏa nhà cửa, để lại đường lui cho con gái và con rể.
Cứ nói là lỡ như, lỡ như cuộc sống bên ngoài không dễ dàng thì về nhà, trong nhà không lo thiếu cơm ăn.
Trương Kiều Mai hiểu ý cha mẹ nhưng cũng nói rằng cô ấy và các con sẽ đi dò đường trước, nếu có thể ổn định cuộc sống thì sẽ đón hai ông bà lên đó.
Nếu thực sự có thể ổn định cuộc sống, chú Trương và thím Trương cũng muốn đi, cũng có thể sang phụ giúp con gái, không phải sao?
Nhưng hiện tại họ không đi, có việc gì thì nhờ cha mẹ chồng phụ giúp.
Chuyện này nhanh chóng được quyết định, Trương Kiều Mai quyết định đưa các con cùng cha mẹ chồng đến thủ đô!
Biết cô ấy đồng ý, mợ út liền sang nhà trưởng thôn mượn xe đạp, gọi Cố Quảng Hạ đưa bà ấy đến công xã gọi điện thoại.
Ở công xã có điện thoại.
Gọi đến nhà Ngô nhị gia, muốn nhờ Ngô nhị gia gọi người qua nói chuyện với cháu trai, xem xung quanh có nhà nào phù hợp không, nếu có thì thuê trước…