Chu Lâm nghiêm túc: “Sao vợ cũng nói là anh bay thế, vừa rồi mợ út cũng nói như vậy, anh nào có bay đâu? Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ, không phải là cần ăn mặc cho có khí thế hơn sao?”
“Phải đó, là một ông chủ lớn rồi.” Bạch Minh Châu cười, lại nhìn anh: “Gần đây anh nhàn rỗi hay sao? Nhìn trắng ra không ít đó.”
Sau khi người này trắng ra, thật sự là như biến thành người khác vậy, chỉ có thể dùng một từ để nói: đẹp trai.
Còn là kiểu đẹp trai mờ ám, còn hoang dã nữa, thật sự đúng kiểu mà cô thích.
“Hiện giờ anh đã là ông chủ, có bận đến đâu cũng không đến lượt anh động tay vào, đều là bọn họ làm.” Chu Lâm hôn lên mu bàn tay vợ, thật sự là chỗ nào trên người cô cũng thơm.
Mà một hai tháng gần đây anh chủ yếu chỉ đi móc nối đường dây, dù là nhập hàng hay xuất hàng thì cũng đều do những người khác làm.
Cái công việc này không cần dãi nắng dầm mưa, thế nên sao lại không trắng lại kia chứ.
Có điều những công việc đó chỉ là việc tạm thời thôi, vì hiện giờ anh đã cất nhắc Lý Thái Sơn và một người lính xuất ngũ lên làm phó cho mình rồi.
Sau này những việc thế này sẽ giao cho họ làm, anh muốn làm ông chủ rảnh rỗi chứ không phải là người cái gì cũng phải động tay vào, nếu không thì còn cần những người làm công như họ để làm gì chứ.
Nếu chỉ xuất hàng nhập hàng bốc vác hàng thì không đủ.
Bạch Minh Châu mặc kệ anh, trở mình muốn ngủ, kết quả Chu Lâm lại trở mình rồi đè lên.
Muốn ngủ à? Sau nửa đêm hãy ngủ, bây giờ anh muốn yêu thương vợ thật là cẩn thận, thật là thoải mái.
“……”
Chờ đến lúc bị ăn sạch sẽ, Bạch Minh Châu đã bị ép khô thể lực, lăn ra ngủ mất.
Kỳ thực Chu Lâm còn muốn làm nữa, nhưng anh cũng thông cảm cho vợ mình, cho nên tạm thời nhịn lại, ôm thân thể vừa thơm vừa mềm của vợ vào lòng, cùng cô chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau khi Chu Lâm tỉnh giấc thì Bạch Minh Châu đã đến trường học rồi.
Chu Lâm ngủ một giấc đến hơn chín giờ, vì hôm nay trời lạnh nên nằm trong ổ chăn thật là thoải mái.
Đương nhiên, nguyên nhân căn bản là bởi vì anh đã về nhà mình.
Ở bên ngoài anh không thể hoàn toàn thả lỏng được, cho dù có ngủ thì cũng phải đề phòng, nhưng khi ở nhà thì khác.
Anh có thể tháo bỏ mọi áo giáp trên người, toàn thân và tâm đều thả lỏng, hơn nữa tối hôm qua lại còn làm cùng vợ một hồi, cả thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn, sao lại không ngủ ngon cho được chứ.
Cậu út Cố đã xách radio từ công viên trở về, tâm trạng của ông ấy cũng rất là phấn khởi.
Bị mợ út ghét bỏ: “Cũng không biết ngại, còn xách ra công viên khoe khoang.”
“Nói gì thế, tôi chỉ tìm bọn họ để cùng nhau dò kênh thôi mà, đâu có khoe khoang gì.” Cậu út Cố nói.
Mợ út: “……” Nhiều năm làm vợ chồng, bà ấy lại chẳng đi guốc trong bụng ông ấy hay sao.
Chu Lâm ngáp một cái từ trong phòng ra ngoài đánh răng rửa mặt, mợ út liền mặc kệ cậu út, cười nói: “Ngủ ở nhà vẫn thoải mái nhất phải không?”
“Còn không phải sao.” Chu Lâm cười, đánh răng xong liền đi ăn sáng, cháo kê thơm ngon ăn cùng bánh bao trắng.
Mợ út ngồi ở bên cạnh xem cháu ngoại ăn, nói: “Có muốn lấy một ít thịt kho không?”
“Thịt kho thì thôi, mới sáng ra đã ăn thì hơi ngấy.” Chu Lâm nói.
Mợ út cười: “Ăn thịt mà còn chê ngấy.”
Chu Lâm cười cười: “Ăn bánh bao trắng với cháo kê này rất là ngon miệng.”
Mợ út lại bắt đầu kể về chuyện lần trước Sở Sương đến đây đã nói.
Không phải Sở Sương học y sao? Mà giáo viên hướng dẫn cô ấy có quan hệ rất rộng, có một lần Sở Sương vô tình kể với giáo viên hướng dẫn về tình huống của Cố Quảng Thu, giáo viên hướng dẫn liền giúp đỡ liên hệ với một bác sĩ có trình độ cực cao mới từ nước ngoài du học trở về.
Cho cô địa chỉ, nói là nếu có thời gian rảnh thì hãy đến bệnh viện chỗ anh ta để khám thử xem.
Chu Lâm nghe vậy liền nói: “Đây là chuyện tốt mà, sao không gọi điện thoại báo cho cháu, cháu sẽ đưa anh Quảng Thu cùng về.”
Mợ út nói: “Cũng không cần sốt ruột, hiện tại vị bác sĩ đó đã làm việc ở bệnh viện kia rồi, không chạy đi đâu được. Mợ vẫn còn hơi do dự.”
“Cái này thì có gì mà do dự? Nếu anh Quảng Thu có thể nói chuyện, thế thì quá tiện rồi còn gì.” Chu Lâm liền nói.
Mợ út liền nói lại những gì Sở Sương đã nói, bởi vì đến lúc đó tám chín phần mười là phải làm thủ thuật, phẫu thuật thì sẽ có nguy hiểm.
Điều mà mợ út do dự chính là ở chỗ hiện giờ Quảng Thu không còn nhỏ tuổi, đã cưới vợ có con rồi, kỳ thực có nói được hay không cũng không quan trọng lắm.
Không phải mấy năm nay đều sống như vậy hay sao?
Chu Lâm liền nói: “Trước hết cháu cứ gọi điện thoại bảo anh Quảng Thu đến đây để bác sĩ khám xem thế nào, còn việc nguy hiểm khi phẫu thuật có lớn hay không thì phải để bác sĩ chuyên nghiệp đánh giá, hơn nữa chuyện này cũng phải hỏi anh Quảng Thu, nghe ý kiến của anh ấy, phải không nào? Để xem anh ấy nghĩ như thế nào.”
Mợ út gật gật đầu.
Chu Lâm ăn sáng xong liền đi ra buồng điện thoại ở bên ngoài để gọi điện thoại.
Anh gọi đến cửa hàng cách vách với cửa hàng của họ ở miền nam.
Bảo cả Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn đến nghe, để Lý Thái Sơn làm người phiên dịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-270.html.]
Cố Quảng Thu cũng muốn đi nhưng hiện tại quá bận rộn, vì đã gần tới cuối năm rồi, nhà nào cũng muốn mua sắm đồ đạc mới nên họ không rảnh, chờ đến năm sau rảnh hơn thì lại nói.
Chu Lâm cũng liền trở về nói lại với mợ út như thế.
Mợ út cũng không nóng vội, nếu không bà ấy đã gọi điện thoại đến từ trước rồi.
Hơn nữa bây giờ bác sĩ người ta đã làm việc ở bệnh viện rồi, muốn gặp lúc nào thì đi tìm là được thôi.
“Đến lúc đó cũng phải nói với vợ thằng hai một tiếng, chuyện lớn như vậy, cũng không thể giấu nó được.” Cậu út Cố liền nói.
“Biết rồi.” Mợ út gật đầu.
Nói về Trương Hiểu Mai, Chu Lâm nói: “Đúng rồi, chị Hiểu Mai có nghĩ đến việc đưa con của chị ấy lên thủ đô không? Cậu mợ đã bao giờ nói đến chuyện này chưa?”
Lời này khiến cậu út Cố và mợ út sửng sốt một chút.
Mợ út suy nghĩ rồi nói: “Không có. Hay là hỏi Hiểu Mai một chút xem nó có muốn đưa bọn nhỏ lên đây sống không?”
Nếu không kiếm được tiền thì cũng đành thôi, nhưng bây giờ tiền lương của Quảng Thu cao như vậy, nếu vợ anh ấy đưa con của họ sang bên này thì anh ấy vẫn hoàn toàn có thể nuôi sống được. Không cần lo lắng về vấn đề kế sinh nhai.
Cậu út Cố nói: “Vợ thằng hai đưa con đến đây, thế thì ở bên phía nhà họ Trương chỉ còn lại hai vợ chồng già thôi.”
“Hỏi ông bà ấy xem có muốn cùng đến đây không? Nếu muốn thì có thể cùng nhau tới.” Mợ út nói.
Càng nói càng cảm thấy đúng đắn.
Nếu hai vợ chồng nhà họ Trương vui vẻ đến đây, thì họ sẽ không cần lo lắng về vấn đề kế sinh nhai. Nhắc lại một chút, tiền lương của con trai họ đủ để nuôi họ.
Với cả bây giờ cũng không phải là không có cách nào khác, hiện tại mọi người đều có thể trở thành hộ kinh doanh cá thể.
Tuy rằng danh tiếng của hộ kinh doanh cá thể không quá tốt, nhưng có vấn đề gì đâu? Họ có tận hai người hàng xóm như Thẩm Gia Hưng đã nghỉ việc và đi làm hộ kinh doanh cá thể đó thôi.
Hơn nữa vào đầu năm nay, ở bên ngoài không có bao nhiêu hộ kinh doanh cá thể, nhưng bây giờ vào thời điểm cuối năm, số lượng hộ kinh doanh cá thể đã tăng nhanh chóng.
Có thể thấy được rằng về sau số lượng hộ kinh doanh cá thể sẽ ngày càng tăng, điều này không phải là hiếm.
Hơn nữa điều quan trọng nhất vẫn là có thể kiếm được tiền để hỗ trợ gia đình. Đây mới là điều quan trọng. Cũng không phải là đi ăn cướp ăn trộm gì cả, danh tiếng cũng chẳng có gì xấu.
Mợ út nghĩ như vậy, cũng hỏi xem suy nghĩ của cháu ngoại thế nào.
Chu Lâm cười nói: “Nếu chị Hiểu Mai muốn tới đây buôn bán, cháu có thể giúp đỡ liên hệ nguồn cung cấp, chị ấy chỉ cần đem tiền mặt đến cửa hàng trả là được, còn những cái khác không cần lo lắng.”
Mợ út rất vui mừng, nhận bức thư cậu út vừa viết xong rồi đưa cho cháu ngoại viết.
Chu Lâm thấy mợ mình vui vẻ như vậy, biết là bà nhớ quê, suy nghĩ một lát rồi nói: “Mợ út, mợ có muốn cùng cậu út về quê vài ngày không?”
Cậu út Cố và mợ út đều cảm động.
Mợ út hỏi: “Lần này cậu mợ trở về có thể ở đó bao lâu?”
“Nửa tháng.”
Vừa nghe cháu ngoại nói có thể ở lại quê lâu như vậy, cậu út Cố và mợ út không do dự: “Cậu mợ có thể trở về quê ở vài ngày không?”
Đã xa quê nhà một khoảng thời gian dài, thật là có chút nhớ quê nhà, còn có đám cháu trai cháu gái nữa, họ đều rất nhớ chúng.
“Vâng.” Chu Lâm cười.
Cậu út Cố bảo mợ út đi dọn đồ đạc, hôm nay sẽ trở về luôn!
Chu Lâm buồn cười: “Cậu út à cậu đừng vội, cậu muốn về thì cũng phải chuẩn bị một chú đồ đạc chứ? Sao có thể nói về là về luôn được đâu?”
Mợ út nói: “Cháu đừng chuẩn bị cho chúng ta cái gì để mang về. Sẽ là gánh nặng cho cậu mợ đấy.”
Chu Lâm không chuẩn bị gì, anh chỉ chuẩn bị mấy con vịt quay, nhờ tiệm cơm bên kia đóng gói cẩn thận để mang về.
Nếu trời nóng thì chắc chắn không mang đi được, nhưng bây giờ trời đã lạnh, đóng gói rất kín nên cũng không lo bị thiu hỏng.
Nhưng chắc chắn hương vị sẽ không bằng lúc còn ở thủ đô này được.
Ngoài ra còn có một ít đặc sản của thủ đô nữa.
Vốn đang nghĩ sẽ mua cho hai vợ chồng cậu mợ quần áo mới, nhưng hóa ra họ không cần, bây giờ trên người họ toàn là đồ mới.
Ngày hôm sau, hai người già đã được Chu Lâm đưa lên xe lửa. Trở về cùng bọn họ còn có Lý Đại Ni nữa.
Lý Đại Ni đã ở đây gần hai năm và cô bé cũng chưa một lần trở về quê. Thời buổi bây giờ họ không có điện thoại làm phương tiện liên lạc, nên cô bé chỉ có thể liên lạc với gia đình bằng cách viết thư.
Thừa dịp cậu út Cố và mợ út trở về, nên cô bé cũng muốn trở về một chuyến.
Về đến thành phố cũng đã muộn nên họ tìm nhà khách nghỉ qua đêm, ngày hôm sau bắt xe buýt từ thành phố về huyện.
Ba người họ cũng rất may mắn. Khi đến thị trấn họ gặp một chiếc xe máy kéo đang quay về xã, họ liền lập tức ngồi lên xe máy kéo để về xã.
Lý Đại Ni trở về đại đội Ngưu Mông, cậu út Cố và mợ út thì về đại đội Cố gia.
Người họ gặp đầu tiên khi bước vào đại đội Cố gia chính là Triệu Mỹ Hương.
“Ôi, đây không phải chú Cố và dì Cố sao?”