Bạch Minh Châu là phụ nữ thời đại mới, cô không có ý định để đàn ông nuôi mình. Cho dù anh muốn nuôi cô, nhưng cô cũng có giá trị của riêng mình. Sáng tác gửi bản thảo không chỉ giúp cô thể hiện giá trị bản thân. Nếu cô may mắn được nhận thì cũng là đóng góp của cô đối với gia đình nhỏ.
Chu Lâm rất cảm động, rốt cuộc gã nhà quê thô lỗ như anh đã tích phúc mấy đời mới cưới được một cô vợ như vậy chứ?
“Chỉ là thấy em quá vất vả.” Chu Lâm không nỡ, nói.
Bạch Minh Châu mỉm cười: “Không sao đâu. Nếu mệt thì em sẽ tự biết nghỉ ngơi. Hơn nữa em có chút việc để làm, không làm gì cũng cảm thấy buồn chán trống trải. Khi viết sách em còn đi xem lại những cuốn sách cũ, cũng có thể ôn lại kiến thức cũ. Cũng coi như là một công đôi việc.”
Chu Lâm cảm thấy vợ anh thật sự có văn khí, xuất khẩu thành văn chính là nói người như cô. Cô ở với gã thô lỗ như anh thì có hơi thiệt… Không thiệt thòi, anh cũng sẽ nỗ lực phấn đấu để có thể xứng với vợ mình, cả tài lẫn sắc!
“Chỉ là vẫn không biết có được hay không. Nếu không được thì hai mẹ con em vẫn phải dựa vào anh nuôi thôi.” Bạch Minh Châu nhìn anh, nói.
Chu Lâm đáp: “Vợ ơi, em yên tâm. Chồng em tuyệt đối sẽ không để em và con ăn sắn uống cháo!”
Bạch Minh Châu tức giận lườm anh. EQ của Chu Lâm cực cao, lập tức phản ứng lại mình không an ủi đúng trọng điểm, “Anh thấy bản thảo của vợ anh nhất định sẽ được nhận. Em xem em viết hay như vậy mà!”
Bạch Minh Châu cố ý nói: “Anh còn chưa xem, sao biết em viết hay?”
“Vợ à, không nói gì khác, chỉ nói đến chữ của em. Anh lớn thế này đầu tiên mới thấy được nét chữ đẹp như vậy. Anh là người thô lỗ mà vừa xem còn thấy thoải mái, cảm thấy người đọc sách ghê gớm, Những người viết văn như em nhìn thấy còn có thể không hiểu được sao? Người có thể viết ra loại chữ này thì bài văn viết ra cũng không cần phải nói. Nếu gửi đến tòa soạn báo, e rằng sẽ làm kinh động cả tòa soạn!”
Câu nịnh nọt của Chu Lâm khiến Bạch Minh Châu muốn trêu anh nên không nhịn được nở nụ cười: “Không nghiêm chỉnh chút nào.”
Chu Lâm cười rồi ôm vợ vào lòng, nói: “Không phải anh không nghiêm chỉnh, những lời anh nói đều xuất phát từ đáy lòng, toàn là lời nói chân thành.”
Bạch Minh Châu dựa vào lòng anh, hỏi anh đi qua nhà cậu út có thấy lạnh hay gì không?
Nhắc đến chuyện này, Chu Lâm liền nói lại lời của mợ út anh: “Mợ út nói, chờ em sinh xong thì đến nói với bà ấy một tiếng, bà ấy sẽ qua đây chăm sóc em trong thời gian ở cữ.”
“Làm phiền bà ấy không hay lắm nhỉ?” Bạch Minh Châu do dự.
“Không sao, bà ấy là người lớn mà. Sau này anh mang nhiều đồ qua biếu là được. Vợ à, em đừng quá khách sáo.” Chu Lâm nói.
Lúc này Bạch Minh Châu mới gật đầu. Tuy rằng cô không muốn phiền người khác nhưng chuyện sinh con thì cô thật sự không có kinh nghiệm gì. Hơn nữa thời điểm dự sinh là tháng năm năm sau, có lẽ lúc đó Chu Lâm sẽ phải ra đồng.
Nhà chỉ có một mình cô và đứa bé, sợ là thật sự cần người phụ một tay.
“Lần này anh đến báo tin vui. Cậu út và mợ út kéo anh hỏi đi hỏi lại mấy lần, nói “vợ cháu thật sự bằng lòng sống hạnh phúc với cháu à?”. Anh trả lời đến mức miệng khô họng đắng họ mới yên tâm, vui vẻ từ tận đáy lòng.” Chu Lâm cười nói.
Bạch Minh Châu cười một tiếng.
Chu Lâm nói rồi lại thở dài: “Chỉ là Quảng Thu, hồi nhỏ bị sốt cao làm hỏng cổ họng nên bị câm. Bây giờ tuy rằng cao lớn vạm vỡ nhưng cũng không thể nói chuyện được. Anh ấy hơn anh một tuổi, anh sắp làm cha rồi, còn anh ấy thì vẫn độc thân.”
Bạch Minh Châu nói: “Chỉ là nói không được mà thôi, cũng còn ổn đó chứ?”
“Nhưng người ta đều chê.” Chu Lâm lắc đầu, nói: “Những người phụ nữ mà bà mối giới thiệu đều là mấy người quả phụ, hơn anh ấy tới tám chín tuổi. Con của quả phụ đó cũng đã bảy tám tuổi rồi, còn muốn mang theo đi lấy chồng khác. Cậu út và mợ út của anh đều không đồng ý. Họ muốn tìm cho Quảng Thu một cô gái trẻ hơn.”
“Khó tìm lắm sao?” Bạch Minh Châu nói.
“Nhất định là rất khó tìm, cho dù có người đồng ý, mở miệng cũng đòi một trăm đồng tiền sính lễ!” Chu Lâm bĩu môi nói.
Đây đều là những gì anh nghe mợ út kể, nói đây là gả con gái hay là bán con gái, hơn nữa còn đòi giá cao!
Vì chuyện này, cậu út và mợ út của anh đều rất phiền lòng.
Tuy nhiên, Chu Lâm cũng chỉ kể qua với vợ mình về chuyện của Cố Quảng Thu. Bạch Minh Châu cũng không nói gì nhiều.
Dù sao, đối với một cô gái, ai cũng muốn tìm một người khỏe mạnh từ đầu đến chân, không nói được thì đó là một vấn đề lớn.
Đã đến giờ ăn trưa, Chu Lâm mang cá và bánh bao vào nhà, ăn ngay trên giường. Bạch Minh Châu cũng không phản đối.
Chủ yếu là do thời này không có hệ thống sưởi, sàn nhà quá lạnh.
“Vợ à, cá có thơm không?” Chu Lâm cười hỏi.
Bạch Minh Châu cười: “Có mùi thơm lắm, tay nghề nấu nướng của anh không tệ.”
“Đó là đương nhiên.” Chu Lâm cười, hỏi: “Đúng rồi, vợ à, hôm trước táo anh mua ăn có ngon không? Lần sau có cần mua thêm không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-27.html.]
“Có hơi chua, nhưng cũng tạm được.” Bạch Minh Châu nói: “Nếu có thì mua thêm một chút, còn cả lê trắng nữa.” Cô cũng muốn ăn trái cây hàng ngày để bổ sung vitamin.
Chu Lâm đồng ý. Hai người vừa nói chuyện vừa ăn bánh bao, cá kho rất ngon, Bạch Minh Châu ăn ba cái bánh bao. Cô phát hiện ra kể từ khi mang thai, dạ dày của mình thực sự đã to hơn. Ba cái bánh bao, cá kho, thêm một bát canh củ cải, đều vào bụng cô, nhưng ngay sau khi ăn xong, cô lại cầm một nắm hạt thông bắt đầu bóc hạt thông ăn...
Nếu là một người đàn ông khác nhìn thấy vợ mình ăn nhiều như vậy, chắc chắn sẽ lo lắng. Nhưng Chu Lâm thì không, anh rất vui, vợ mình ăn ngon miệng là điều tốt.
Ăn ngon thì tốt, vợ anh sẽ không bị thiếu chất, đứa bé trong bụng cũng sẽ phát triển khỏe mạnh.
“Đọc sách đi.” Bạch Minh Châu vừa ăn hạt thông vừa nói với anh.
Chu Lâm liền lấy sách ra đọc, dù sao anh cũng không đi học được mấy năm nên đọc chữ không được trôi chảy, vẫn còn đọc sai nhiều chữ.
Bạch Minh Châu lại không có ý định chế giễu, chỉ sửa sai cho anh để anh ghi nhớ, còn đưa cho anh bút và giấy để viết.
Cũng không biết có phải bị chữ viết và học thức của vợ mình ảnh hưởng hay không, Chu Lâm cũng rất nghiêm túc, không có ý định qua loa.
Hai người một người ăn hạt thông, một người đọc sách viết chữ, không khí rất hài hòa.
Khi thời gian gần hết, mới đi đánh răng rửa chân lên giường ngủ.
“Vợ à, sau nửa đêm giường không còn ấm thì em có lạnh không?” Chu Lâm hỏi.
Bạch Minh Châu lắc đầu, đáp: “Vẫn ổn. Cơ thể anh cũng ấm lắm, ngủ với anh không lạnh.” Người này cứ như lò sưởi lớn vậy, tỏa ra hơi nóng khắp người.
Thêm nữa, chăn nhà cô là chăn bông lớn, dưới cùng là lớp nệm cũng rất dày dặn, thật sự không lạnh chút nào.
Chu Lâm cười, tới gần hôn cô một cái: “Mau ngủ đi.”
Bạch Minh Châu ngủ rất nhanh, ngủ một giấc đến sáng hôm sau. Nếu không phải bụng đói thì cô sẽ không muốn dậy.
Vừa ăn xong bữa sáng, lấy bản thảo ra định viết, chị Lý dẫn theo một chị khác sang chơi.
“Đây là con dâu thứ hai của ông đội trưởng, em cứ gọi là chị Đại Sơn là được.” Chị Lý cười nói.
Bạch Minh Châu mỉm cười mời chị Đại Sơn vào nhà, đi pha nước đường để tiếp đãi.
Lần đầu tiên chị Đại Sơn đến nhà cô. Chị ấy nhìn xung quanh căn nhà rồi cười nói: “Thanh niên trí thức Bạch không cần pha nước đường cho chị đâu. Chị cũng không phải là người quan trọng gì.”
Nhưng Bạch Minh Châu vẫn kiên trì pha hai ly, cười nói: “Chị bằng lòng đến đây ngồi chơi, sao em có thể không tiếp đãi chị chứ?”
Chị Đại Sơn nghe giọng điệu của cô thì đã hiểu ý, cười nói: “Nếu sau này chị thường xuyên đến, vậy thì chị sẽ tiêu tốn hết đường trắng của em rồi.”
Bạch Minh Châu cười: “Mua rồi thì phải ăn chứ?” Lại đi lấy hạt dẻ, hạt thông, táo đỏ cùng với hồng dẻo do Chị Lý tặng để tiếp đãi: “Hồng dẻo này là do chị Lý mang qua cho em giải thèm, nhưng tay nghề làm hồng dẻo này của chị Lý thật là không chê vào đâu được.”
Chị Lý cười nói: “Chị cũng chỉ làm đại thôi.”
Chị Đại Sơn nhìn căn nhà rồi cười nói: “Cậu Chu thật có bản lĩnh, lần đầu tiên chị đến căn nhà này nhưng thấy rất đẹp.”
“Còn không đẹp sao? Nhà của tôi cũng không đẹp được như vậy.” Chị Lý cười, nhưng cũng không có gì ghen tị, vì chị ấy sống rất tiết kiệm, tiền kiếm được đều để dành.
“Anh ấy được cậu ruột giúp đỡ, không thì chỉ dựa vào bản thân làm sao xây được ngôi nhà này.” Bạch Minh Châu cười nói.
“Chu Lâm đâu, mới sáng sớm mà đã đi đâu rồi?” Chị Đại Sơn hỏi.
“Rảnh rỗi không chịu nổi, lại lên núi với Phong Thu rồi, muốn thử vận may.” Chị Lý tiếp lời rồi lại tò mò nhìn về phía bàn trà trên giường: “Cái này là cái gì?”
“Là sách của em viết. Em định viết xong thì nhờ Chu Lâm gửi cho tòa soạn báo. Nếu tòa soạn đồng ý đăng thì sẽ có nhuận bút.” Bạch Minh Châu nói.
Chị Đại Sơn và chị Lý nghe xong đều ngạc nhiên: “Bọn chị có thể xem không?”
Bạch Minh Châu cầm cuốn sách viết tay của mình đưa cho hai người họ xem. Chị Lý không biết chữ, chị Đại Sơn chỉ mới học xong lớp xóa mù chữ nên đương nhiên không hiểu được những gì Bạch Minh Châu viết, nhưng chữ viết của cô đẹp hay xấu thì họ có thể nhìn ra được.
“Em viết chữ đẹp quá. Chị không biết chữ mà nhìn cũng thấy đẹp.” Chị Lý không nhịn được mà khen ngợi.
Chị Đại Sơn đã học lớp xóa mù chữ nên nhìn ra được chất lượng của chữ viết, nói: “Đúng là đẹp, chữ của Đại Sơn nhà chị thì chẳng khác gì gà bới.”
Bạch Minh Châu cười: “Hai chị không chê là tốt rồi”.