"Có nói kiếm được bao nhiêu tiền không?" Người trong thôn tò mò hỏi.
Có khá nhiều người hỏi như vậy, họ rất tò mò về việc Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu đi theo Chu Lâm kiếm được bao nhiêu tiền.
"Trong thư không nói." Kim Tiểu Linh và Trương Kiều Mai đều nói.
Họ cũng không rõ, từ đầu đến giờ đã gửi về hai lá thư nhà, nhưng mỗi lá thư đều không đề cập đến thu nhập.
Có thể kiếm tiền thì tất nhiên là tốt. Nhưng kể cả không kiếm được bao nhiêu tiền cũng không sao, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là chồng của họ phải trở về an toàn.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu như vậy, không cần nói cũng biết hai người nhớ chồng mình nhiều như thế nào.
Chu Lâm cũng biết điều đó, vì vậy anh đã nói chuyện với Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu.
Hiện giờ không có cách nào để họ trở về, mỗi ngày họ đều nhập hàng xuất hàng, thực sự bận rộn đến mức không thể tách rời. Ngay cả anh cũng không thể về được, phải mất hai tháng mới có thể dành ra vài ngày để về thăm nhà một lần.
Hiện tại không có cách nào, nhưng đến cuối năm rồi, đến lúc đó sẽ xem xét, cố gắng cho phép họ trở về nhà ăn Tết.
Bây giờ họ cứ cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó mang tiền về, cũng là một bất ngờ lớn cho gia đình!
Như vậy cũng không phụ việc xa gia đình hơn nửa năm phải không nào?
Có thể mang về nhà nhiều tiền như vậy, gia đình cũng có thể chấp nhận được việc họ ra ngoài bươn chải.
Rốt cuộc, có một số tiền bây giờ không kiếm được, sau khi qua giai đoạn này muốn kiếm lại thực sự rất khó.
Vì vậy, Chu Lâm mới cố gắng như vậy.
Hơn nữa, anh cũng biết mình sẽ không ở đây quá lâu, cũng không thích hợp để anh ở đây quá lâu. Tạm thời xa cách vợ như vậy cũng được nhưng nếu bảo anh lúc nào cũng xa cách vợ như vậy, anh không muốn.
Vì vậy, bây giờ anh phải cố gắng kiếm tiền. Trước khi rút lui, phải kiếm được hết số tiền có thể kiếm được, như vậy mới không uổng phí công sức đi một chuyến về phương nam này!
So với cuộc sống sinh hoạt của Chu Lâm bên kia, ở thủ đô Bạch Minh Châu cùng bọn nhỏ đang sống cuộc sống thoải mái và nhẹ nhàng.
Bé cả và bé hai đã đi học tiểu học, và chúng nó bắt đầu sống trong khuôn viên trường học.
Bé ba và bé tư cũng bắt đầu lần lượt mang cặp sách đến nhà trẻ.
Trước khi đến nhà trẻ, bé tư đã nói với ông bà rằng hãy chăm sóc tốt cho con thỏ con của bé, trước khi đi ra ngoài cha của bé đã mua về cho chăm sóc.
Sau khi hai anh em nhà này đi trẻ, trong nhà đều an tĩnh.
Vào khoảng thời gian trước, khi chúng ở nhà thì âm thanh của hai đứa nói chuyện vang khắp nhà không nghỉ.
Bây giờ chúng đi nhà trẻ rồi, cậu út Cố và mợ út đều cảm thấy có chút gì đó xa lạ, cảm thấy trong nhà quá yên tĩnh.
Không chỉ bọn họ, ngay cả Sư Tử cũng đều cảm thấy như thế.
Vì thế vào buổi sáng nó sẽ đưa bọn nhỏ đi học cùng cậu út Cố và mợ út, buổi tối sẽ đón bọn nhỏ trở về cùng cậu út Cố hoặc Lý Đại Ni.
Không lâu sau khi khai giảng, Đâu Đâu và Đô Đô đều cảm thấy có chút không vui.
Bạch Minh Châu nghe mợ út nói vậy, liền dành chút thời gian để hỏi Đâu Đâu và Đô Đô xem mấy ngày nay hai đứa đã thích ứng chưa?
Hai anh em có thể dễ dàng thích nghi ở bất cứ nơi nào. Sau khi chính thức đến trường đều không có vấn đề gì.
Nhưng hai đứa đều không thích lớp một, bởi vì những thứ được dạy đều quá dễ dàng, hai đứa nó đã biết trước đó rồi.
Học những thứ kia quả thật rất nhàm chán.
Bạch Minh Châu vừa nghe là vấn đề này thì trong lòng lại rất thanh thản. Ngày hôm sau cô đến trường học nói chuyện với giáo viên một chút, xem xem hai đứa có thể trực tiếp nhảy lên lớp hai học được không.
Những điều được dạy ở lớp một, chính xác là những gì mà Đâu Đâu và Đô Đô đã được dạy từ rất lâu về trước.
Nếu như để hai anh em phải vào lớp một, thì tinh thần ham học hỏi của hai đứa này sẽ bị g.i.ế.c chết.
Bên phía trường học biết cô đang học tại đại học Bắc Kinh nên rất khách sáo với cô. Sau khi biết cô đã dạy vỡ lòng cho hai đứa nhỏ từ trước, cho nên sau khi thương lượng thì nhà trường lập tức ra đề thi cho hai anh em.
Hai đứa không cần đạt một trăm điểm, chỉ cần trên sáu mươi điểm là có thể lên lớp hai.
Hai anh em làm xong toán và ngữ văn lớp một với tốc độ như nhau.
Không chỉ làm nhanh, chữ viết cũng rất đẹp, vừa nhìn qua là biết chúng đã luyện viết rất chăm chỉ, nhìn không giống nét chữ của những đứa trẻ tuổi này viết ra một chút nào.
Không thể ngờ rằng, hai anh em đều đạt điểm tuyệt đối, vậy nên phía trường học có ý kiến gì, trực tiếp cho hai anh em lên lớp hai.
Được lên lớp hai, trên khuôn mặt hai anh em lộ ra nụ cười tươi rói.
Cậu út Cố và mợ út rất vui mừng, đây là có tiền đồ. Hai đứa nhỏ không cần học lớp một mà trực tiếp lên học lớp hai.
Nhưng đối với hai anh em thì kiến thức lớp hai không quá khó, nhưng Bạch Minh Châu muốn hai đứa nhỏ có nền tảng kiến thức cơ bản thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-261.html.]
Bởi vì năm nay hai anh em mới sáu tuổi rưỡi mà đã học lớp hai thì quả thực là rất sớm.
Cũng bởi vì hai anh em được cho ăn đầy đủ dinh dưỡng, chúng không hề thấp hơn những đứa trẻ tám tuổi, nên khi vào lớp trông chúng trông không hề nhỏ bé.
Tuy nhiên Bạch Minh Châu cũng không muốn tinh thần học tập của hai con suy giảm, nên đã hứa với chúng nếu năm nay học lớp hai thật chăm chỉ thì khi có thời gian, cô sẽ cho hai bọn trẻ tự đọc sách kỳ sau của lớp hai hoặc kỳ một của lớp ba.
Không hiểu cái gì chúng có thể hỏi cô. Đợi đến học kỳ mới năm sau, nếu chúng có năng lực thì có thể nhảy lớp, còn nếu không thì sẽ không thể nhảy lớp như bây giờ.
Nguyên nhân chính là vì như vậy nên hai anh em đã có việc để làm, chính là học tập và tranh tài.
Ai cũng muốn nhanh học lên lớp ba, bởi vì chỉ có tới sau lớp ba thì trường học mới có học bổng!
Tuy nhiên, hoạt động ngoại khóa của hai đứa cũng không ít.
Ví dụ như bé cả, mỗi tháng cậu đều muốn đến thư viện Đại học Bắc Kinh hai lần để tìm sách cùng cha nuôi. Cha nuôi cậu sẽ giới thiệu cho cậu một số cuốn sách, thế nên kiến thức ngoại khóa của bé cả vô cùng phong phú.
Mà bé hai thì lợi dụng thời gian nghỉ phép để học võ từ huấn luyện viên bộ đội đặc chủng.
Cậu út Cố cũng rất yêu quý cháu ngoại, ông chịu khó buộc một bao cát lớn, treo trong phòng để cậu tập luyện.
So với hai người anh của mình, bé ba và bé tư lại thoải mái và nhàn nhã hơn nhiều.
Nói đến điều này, Bạch Minh Châu có chút xấu hổ.
Từ nhỏ cô luôn để mắt tới hai đứa lớn, còn hai đứa sau thì lại ít để ý hơn …..
Lý do chủ yếu là do sức khỏe của cô không đủ, cô cũng không phải là thần. Nếu cô chăm sóc hết được bốn đứa nhỏ thì tốt quá, nhưng thật sự không thể được.
Bởi vì ngoài thời gian đến trường đi học ra, cô còn phải viết tiểu thuyết, còn phải vẽ bản thảo trang phục nên lịch trình hằng ngày của cô rất nhiều.
Tuy nhiên gần đây cô đang suy nghĩ lại. Sau khi viết xong quyển tiểu thuyết đang viết dở này, cô sẽ không viết nữa.
Bởi vì thu nhập hiện tại của gia đình không cần cô phải viết tiểu thuyết nữa.
Cho nên hiện tại hai đứa nhỏ này sẽ cứ để như vậy, nhưng sau này cô sẽ quản lý chặt hơn.
Tuy nhiên cũng phải nói rằng cuộc sống hiện tại của hai đứa nhỏ này cũng không nên quá vô tư.
Tuy rằng chỉ có bé ba nhận Ngô nhị gia làm cha nuôi, nhưng bé tư cũng rất muốn hưởng thụ theo.
Sau khi nhận cha nuôi, thỉnh thoảng Ngô nhị gia lại đưa bé ba ra ngoài ăn cơm. Tuy nhiên, hai anh em luôn ở với nhau nên nếu đưa bé ba ra ngoài thì bé tư cũng được đi theo.
Nếu muốn tặng quà cho bé ba thì phải tặng gấp đôi, bé tư cũng có phần.
Một tuần hai đứa nhỏ sẽ được nghỉ hai ngày. Bạch Minh Châu sẽ cho hai đứa nhỏ đi chơi, cô cũng đã bàn bạc qua với nhà trẻ.
Khi không phải đi nhà trẻ, hai anh em sẽ đưa Sư Tử cùng đến nhà Ngô nhị gia, thỉnh thoảng bé cả và bé hai cũng sẽ đi cùng hai đứa em mình.
Vì thế cho nên hiện tại nhà của Ngô nhị gia rất náo nhiệt.
Chỉ cần trong nhà có trẻ con, thì hoàn toàn sẽ không sợ buồn tẻ cô đơn.
Trước kia trong nhà luôn sạch sẽ, nhưng đặc biệt kể từ khi đám trẻ nhà họ Chu đến nhà chơi, đặc biệt là bé tư, có rất nhiều đồ chơi ở dưới đất.
Ngô nhị gia mua về để cho bọn nhỏ chơi.
Sau khi từ bên ngoài trở về, nhìn thấy đồ chơi nằm vương vãi trên đất, Ngô nhị gia cũng hơi mỉm cười.
Chúng còn cùng nhau phá hoại một số loại hoa rất đẹp do chính Ngô nhị gia trồng.
Bé tư muốn điều khiển bàn tay của mình, nhưng lại hoàn toàn không thể khống chế được...
Nhưng cho dù có bị bàn tay tàn nhẫn của mấy đứa nhỏ này phá, Ngô nhị gia cũng chỉ cười lớn và không hề quan tâm.
Điều này khiến những người phụ nữ xung quanh anh ta không thể tin được.
Từ sau khi nhận đứa con nuôi này, tâm trạng của Ngô nhị gia rất vui vẻ, thể hiện ra cả ở dáng vẻ bên ngoài, khiến cho rất nhiều người trên đường cảm thấy xúc động.
Nhưng những người anh em của anh ta cũng gặp bé tư ở bên ngoài. Họ thấy Ngô nhị gia đưa thằng bé ra ngoài.
Không phải anh ta đưa con nuôi của mình đi cùng sao? Sao có thể không đưa một phần lễ gặp mặt cho họ chứ? Mỗi một người trong số họ đều phải đưa cho con nuôi của anh ta một phần lễ gặp mặt.
Hiện tại cả phố đồ cổ đều biết bé ba là con nuôi của Ngô nhị gia, ai lại không dám cho cậu bé mặt mũi chứ?
Nhìn thấy cậu ngồi xổm trước cửa hàng để chọn lựa, chủ quán đều cười lớn chào hỏi: “Cậu ba nhỏ, cháu muốn mua gì? Cháu cứ nói, ta sẽ bán cho cháu với giá cả phải chăng.”
Vừa mới bắt đầu đã bị gọi ‘cậu ba nhỏ’ khiến bé ba có chút khó chịu, nhưng khi được mọi người gọi nhiều, cậu nghe mãi cũng thành quen.
Bây giờ cậu hoàn toàn không quan tâm chút nào.
Đây là cuộc sống thường ngày của bốn đứa trẻ bây giờ, mỗi ngày đều trọn vẹn và hạnh phúc.