"Cô Bạch thật tự tin!" Lý Tiêu Hằng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Bạch Minh Châu nhấp một ngụm cà phê, đáp: "Hôm qua Tiêu Tiêu đã lấy bản thảo thiết kế về. Hôm nay anh Lý đã đến, tôi nghĩ anh Lý cũng nên có tự tin đạt được doanh số như tôi nói."
Lý Tiêu Hằng đột nhiên cảm thấy mình đã sai lầm, đáng lẽ nên đợi mười ngày nửa tháng.
"Anh Lý đến tìm tôi lúc này cũng là đúng lúc. Nếu biết nắm bắt sản xuất, rất nhanh mọi người sẽ có thể mặc những mẫu thu mới nhất năm nay. Nếu chậm thêm một chút, dù sản xuất ra thì mọi người cũng không kịp mặc nữa. Vậy mà anh Lý còn thấy giá này đắt. Nhưng thực ra đây chỉ là giá hiện tại, với tốc độ phát triển nhanh chóng như hiện nay, không cần vài năm, chỉ đến năm sau, năm sau nữa, có lẽ bản vẽ của tôi sẽ không còn giá này nữa đâu." Bạch Minh Châu mỉm cười, nhìn Lý Tiêu Hằng, nói.
Cô luôn nói chuyện nhẹ nhàng nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng rõ ràng.
Cô biết giá trị của bản thiết kế của mình, cũng biết tình hình phát triển hiện tại, cho nên mức giá này chính là mức giá dự định trong lòng cô.
Đương nhiên Lý Tiêu Hằng cũng biết những bản thiết kế này quả thực rất có giá trị. Nhưng anh ta là một thương nhân, dĩ nhiên cũng muốn tiết kiệm chi phí, cho nên trước khi đến anh ta cũng đã có một mức giá dự định trong lòng.
Nhưng sau khi nghe câu nói này của Bạch Minh Châu, anh ta đột nhiên có một ý tưởng. Anh ta nhìn Bạch Minh Châu, nói: "Tôi có thể trả cho cô mức giá này, không mặc cả với cô. Nhưng cô phải ký hợp đồng với tôi, sau này tất cả bản thiết kế trang phục của cô đều phải bán cho tôi."
"Không ký hợp đồng. Nhưng nếu tôi có bản thiết kế sẽ ưu tiên cân nhắc anh Lý, dù sao anh Lý cũng là người rất thoải mái."
"Tôi không tin lời hứa suông."
Bạch Minh Châu cười một tiếng, đáp: "Anh Lý không tin thì tôi cũng chẳng có cách nào."
Lý Tiêu Hằng cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp này quả nhiên không hổ danh là thủ khoa tỉnh thi đỗ đại học Bắc Kinh. Dung mạo như một đóa hoa, nói chuyện cũng nho nhã, đặc biệt lễ phép nhưng chủ kiến lại vô cùng lớn, cũng cực kỳ thông minh, vốn dĩ không thể bị người khác khống chế.
Sau một hồi suy nghĩ, Lý Tiêu Hằng quyết định nhún nhường một bước.
"Cô và Tiêu Tiêu là bạn cùng phòng, cũng là bạn bè với nhau. Tôi chọn tin tưởng cô." Lý Tiêu Hằng gật đầu đồng ý.
Lý Tiêu Tiêu ở một bên ít khi lên tiếng, lén lút liếc mắt nhìn anh ta khi nghe thấy lời này.
Bạch Minh Châu vẫn giữ thái độ nghiêm túc: "Hợp tác của chúng ta không liên quan đến tình bạn với Tiêu Tiêu. Khi tôi đã nói sẽ ưu tiên nhà máy của anh Lý thì nhất định nói lời giữ lời, trừ khi mức giá anh Lý đưa ra không đạt được kỳ vọng của tôi."
"Được rồi, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!" Nói đến đây, Lý Tiêu Hằng cũng vui vẻ đứng dậy bắt tay Bạch Minh Châu.
"Hợp tác vui vẻ." Bạch Minh Châu đáp lại.
Vậy là trong thời gian ngắn ngủi, tài khoản cá nhân của Bạch Minh Châu đã có thêm năm nghìn đồng.
Số tiền này gần bằng tổng số tiền tiết kiệm mà gia đình cô có trước khi đến thủ đô.
Cũng chính vì có số tiền này, Bạch Minh Châu đã liên lạc với chủ nhà.
Chủ nhà cũng là người khá giả. Ông ấy không chỉ có căn nhà trong hẻm này, mà vì chuyển đến nhà mới nên mới cho thuê căn nhà cũ.
Chủ nhà thấy Bạch Minh Châu đến hỏi mua nhà thì cũng hơi bất ngờ: "Căn nhà của chúng tôi có vị trí rất đẹp, hiện tại cũng chưa nghĩ đến việc bán. Nhưng mà cô có thể trả giá bao nhiêu?"
"Giá cả khu vực xung quanh là bao nhiêu, tôi trả bấy nhiêu. Nếu ông đồng ý bán căn nhà cũ này, tôi sẽ mua, còn nếu không bán thì thôi, tôi sẽ đi tìm nơi khác." Bạch Minh Châu nói.
Theo giá thị trường hiện tại, căn nhà của họ có giá khoảng bốn nghìn đồng, vì nhà tuy cũ nhưng vị trí lại rất đẹp.
Đối với cô, mức giá này không cao, hơn nữa tiềm năng của căn nhà cũng không cần phải nói. Nhưng đừng quên rằng bốn nghìn đồng thời đó cũng không phải là số tiền mà một gia đình bình thường có thể chi trả.
Bạch Minh Châu sẽ không để mình trở thành con cừu béo cho người ta làm thịt.
Chủ nhà sang tìm Bạch Minh Châu vào ngày hôm sau, giá cuối cùng được chốt ở mức bốn nghìn hai trăm đồng.
Tuy vẫn hơi cao một chút nhưng vẫn nằm trong khả năng chi trả.
Bạch Minh Châu cùng chủ nhà đến phòng quản lý nhà đất để làm thủ tục sang tên.
Chỉ trong một ngày, căn nhà này đã chính thức thuộc sở hữu của Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu không nói với cậu út Cố và mợ út về việc mua nhà này.
Cũng không phải là cô muốn giấu diếm, chỉ là cảm thấy cuộc sống hiện tại của họ rất bình yên và ổn định, không cần phải nói hết mọi chuyện cho họ biết.
Nói ra có hơi khoe khoang, tuy đúng là rất đáng tự hào, dù gì mới đến đây chưa bao lâu đã mua nhà nhưng cũng không cần thiết.
Mặc dù vậy, Bạch Minh Châu vẫn muốn nói cho Chu Lâm biết.
Chỉ là Chu Lâm quá bận rộn, ngày hôm đó làm việc đến hơn mười giờ đêm mới về, Bạch Minh Châu đã đi ngủ.
Sáng hôm sau khi dậy, Chu Lâm lại ra ngoài, hỏi Lý Đại Ni mới biết, anh đã ăn sáng lúc sáu giờ và rời đi.
Bận rộn loay hoay giống như con thoi.
Căn nhà đã được sang tên cho cô nhưng không ai biết.
Dù sao tiền thuê nhà mỗi tháng là năm đồng, trước đây Bạch Minh Châu cũng là người trả, giờ chuyển sang tên cô cũng chẳng thay đổi gì, cứ tiếp tục ở thôi.
Chu Lâm cũng không biết vợ mình tài giỏi đến mức nào. Sau khi đến thủ đô, anh làm việc vất vả như chong chóng, tích cóp mãi cũng chỉ được hơn hai nghìn, không bằng một lần kiếm tiền của vợ.
Chưa đầy một tuần sau chuyện bản thảo thiết kế trang phục, tiền nhuận bút xuất bản quyển ngôn tình thứ hai và tiền nhuận bút đầu tiên của quyển thứ ba của Bạch Minh Châu cũng đã đến tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-248.html.]
Tổng cộng là hai trăm đồng.
Trong lòng cậu út Cố và mợ út thực sự rất khâm phục khả năng kiếm tiền của người cháu dâu này.
Thậm chí họ còn không biết cô kiếm được số tiền này từ lúc nào.
Ban ngày đi học, tối về chăm con, vậy mà vẫn có thể viết sách kiếm tiền.
Nhưng dù Bạch Minh Châu kiếm được tiền, mợ út vẫn chi tiêu rất tiết kiệm, bởi bà ấy nghe cháu trai nói rằng muốn mua một căn nhà ở đây để ở.
Mà căn nhà nhỏ mà họ đang ở hiện tại đã có giá trị lên đến vài nghìn đồng.
Ngay cả những căn nhà rẻ hơn một chút cũng phải tầm ba nghìn, đây quả thực là một số tiền không nhỏ.
Mợ út hy vọng cháu trai có thể mua nhà ở đây, như vậy coi như có chỗ để đặt chân, xem như gót chân đã hoàn toàn đứng vững.
Chứ nếu cứ ở nhà người khác, lỡ họ không muốn cho thuê nữa, yêu cầu dọn dẹp đồ đạc và rời đi ngay thì cũng chẳng biết làm thế nào.
Dù sao cũng phải có một ngôi nhà của riêng mình mới cảm thấy an tâm.
Vậy nên phải tiết kiệm tiền.
Tuy nhiên, tiết kiệm tiền của mợ út chỉ có nghĩa là không tiêu xài hoang phí, bà ấy sẽ không hạ thấp chất lượng cuộc sống của gia đình cháu trai để tiết kiệm tiền.
Đặc biệt đối với người cháu dâu Bạch Minh Châu này, thỉnh thoảng bà ấy còn hầm cho cô một nồi canh bổ dưỡng để bồi bổ sức khỏe. Đi học và viết sách đều hao tổn trí lực, nhất định phải bồi bổ cho cô.
Bạch Minh Châu vui vẻ nhận món quà của bà ấy. Cô đều uống hết canh. Nhưng canh hầm nhiều dầu mỡ không nên bồi bổ cô quá béo tốt, trạng thái hiện tại cũng tốt rồi.
Cuộc sống của cô không có gì phải lo lắng.
Chồng cô là người đàn ông siêng năng, chung thủy, con cái khỏe mạnh, ngoan ngoãn, gia đình có người lớn tuổi giúp đỡ, cô thực sự không có gì phải lo lắng.
Chớp mắt đã đến tháng mười.
Chu Lâm bận rộn nhưng vẫn tranh thủ thời gian mua cho vợ hai bộ quần áo mới. Anh nghĩ với khuôn mặt xinh đẹp của vợ, nếu mặc những bộ quần áo này, chắc chắn sẽ trở thành người mẫu quảng cáo đắt giá!
Bạch Minh Châu nhìn trang phục và im lặng.
"Em không thích à?" Chu Lâm hỏi.
Bạch Minh Châu cười nhẹ, sao cô có thể không thích trang phục do mình thiết kế được chứ?
"Không phải, bộ quần áo này rất đẹp. Anh mua ở đâu vậy?" Bạch Minh Châu hỏi.
Chu Lâm cảm thấy nụ cười của vợ có hơi kỳ lạ. Anh nói rằng hiện những bộ quần áo này đang được bán ở trung tâm thương mại bên ngoài: "Hơn nữa, chúng rất được ưa chuộng, anh phải nhờ quan hệ mới mua được đó."
Hiện giờ quầy hàng đang bán những bộ quần áo này khiến cho những bộ quần áo khác của anh không bán được.
Tất nhiên, vì quần áo của anh rẻ nên vẫn có thị trường nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Vì vậy, gần đây anh muốn kêu gọi mọi người bắt đầu sao chép những kiểu dáng mới này.
Bạch Minh Châu cười, quay người đi lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ra đưa cho chồng, nói: "Em đã mua căn nhà này, giá bốn nghìn hai trăm đồng."
Trước đây không nói là vì anh bận rộn, bây giờ anh đã rảnh rỗi, còn mua cả quần áo cô thiết kế về, vậy cô cũng tiện thể nói cho người đàn ông trụ cột của gia đình biết chuyện này.
Chu Lâm ngây người, hỏi: "Vợ, em mua lúc nào vậy?"
"Một thời gian trước. Cậu và mợ vẫn chưa biết. Đợi anh kiếm được tiền, lúc đó nói với họ là do anh mua."
Trong mắt cậu mợ, cô đã là người rất xuất sắc rồi, không cần phải làm ầm ĩ, cứ để Chu Lâm nhận công là được.
Chu Lâm gật đầu, sờ vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà với vẻ mặt hài lòng.
Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà hiện giờ không giống với sau này, nhưng nó được nhà nước công nhận và được mua thông qua các kênh chính thức từ nhà cũ của người ta.
Tuy nhiên, người đàn ông này nhanh chóng phản ứng lại: "Không đúng, hôm nay anh còn đi gửi một khoản tiền, vẫn chưa động vào tiền trong nhà mà?"
"Em dùng tiền khác để mua." Bạch Minh Châu cười nhẹ.
"Nhà mình còn tiền khác à?" Chu Lâm là người quản tiền. Hiện nay tiền trong nhà đều ở sổ mới lập ở thủ đô.
Bạch Minh Châu chỉ vào hai bộ quần áo mới đó, hỏi: "Anh biết cái này là do ai thiết kế không?"
Chu Lâm ngẩn người.
Đêm đến, khi chui vào ổ chăn, lúc đang hăng hái, Chu Lâm đột nhiên hỏi: "Vợ ơi, em có phải là nàng tiên ốc không? Cho nên em mới biết làm mọi thứ như vậy?"
Bạch Minh Châu đ.ấ.m nhẹ tên đàn ông thô kệch này một cái.
Hôm nay, một nữ nhân viên văn phòng mặc bộ đồ mới đã đến cơ quan từ sáng sớm, gần như ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Dưới ánh mắt của bao nhiêu người trong cơ quan, nữ nhân viên văn phòng tự tin bước đến chỗ ngồi của mình.
Ngay lập tức, các nữ đồng nghiệp khác đều vây quanh hỏi han:
"Cô mua bộ đồ này ở đâu vậy?"