Sau khi suy nghĩ mấy ngày, hôm nay lúc Bạch Minh Châu viết thư gửi về nhà, mợ út lập tức nói: “Cuối thư con viết giúp thêm mợ một câu nữa, hỏi xem cậu út con có thể lên đây hay không? Nếu muốn lên thì lên đi, trên này có đủ khả năng để nuôi ông ấy.”
Bạch Minh Châu cười: “Được.”
Cô còn thẳng thắn hơn đó là nói với cậu Cố út rằng tiền nhuận bút của cô thật sự rất ổn định. Sau khi Chu Lâm tới thủ đô, cũng thi lấy bằng lái xe tải rồi. Hiện tại, anh đang làm tài xế xe tải cho một nhà máy lớn và rất bận rộn.
Có đôi khi anh phải lái xe đi vài ngày mới về. Trong nhà chỉ có một nhóm người già, phụ nữ và trẻ em. Đặc biệt là mợ út, bà ấy rất dễ kích động nếu thật sự gặp chuyện gì lớn, nên thật sự rất mong muốn cậu út lên đây để ổn định tình hình.
Bạch Minh Châu viết như vậy tất nhiên cũng muốn hỏi mợ út, mợ út dỗi: “Lần đó chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng mà con thêm vào, biết mợ vô dụng thì ông già này cùng sẵn sàng lên.”
“Mợ út thật sự vẫn có năng lực, không có điểm nào vô dụng cả.” Bạch Minh Châu không vui.
Những lời này khiến mợ út rất vui vẻ.
Lúc ấy giá thực đơn của các nhà hàng là từ năm một chín bảy mươi lăm, bởi vì cô thi đỗ đại học là năm bảy tám, nên một số loại có giá không thay đổi, một số loại khác giá hơi tăng một chút. Gọi một con vịt quay và một số món ăn khác và cơm … thì một bữa ăn có giá khoảng hai mươi đồng.
“Chúng con đưa cậu mợ lên đây, mấy đứa Tiểu Tây và Tiểu Bắc sẽ không được hưởng thụ cảm giác được ông bà nội chăm sóc.” Bạch Minh Châu nói.
Mợ út nghe thấy cô nói những lời này, lập tức nói: “Con đừng nghĩ đến chuyện đó. Nếu bọn chúng còn nhỏ thì còn nói cũng được nhưng bây giờ chúng đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, sao còn cần phải chăm sóc tụi nó? Chúng ta ở quê nhà có khi còn cần bọn chúng chăm sóc nhiều hơn.”
Về phần Quảng Thu, tuy rằng mấy đứa Niên Sinh còn nhỏ, nhưng cũng hoàn toàn không cần bà ấy lo lắng nhiều. Hai vợ chồng chú Trương chăm sóc mấy đứa đó còn tỉ mỉ hơn bà ấy.
Người thực sự cần đến sự giúp đỡ của hai vợ chồng bà ấy chính là vợ chồng cháu ngoại. Đây là giai đoạn quan trọng để một gia đình nhỏ phải phấn đấu, bọn trẻ lại còn nhỏ.
Bà dự tính giúp đỡ vợ chồng cháu ngoại vượt qua cuộc sống này, đến khi mấy đứa cháu trưởng thành thì bà ấy và chồng sẽ về quê.
Cho dù đến lúc đó không làm được gì nữa thì có thể nuôi gà, trồng rau để ăn. Đó cũng không phải vấn đề gì to lớn. Ngoài một bữa cơm thì quanh năm cũng không có chi phí gì.
Nhưng bà ấy chưa nói ra dự tính này chưa nói ra, nếu không Bạch Minh Châu và Chu Lâm đều sẽ không đồng ý.
Bức thư này được gửi đến nhà họ Cố vào một tháng sau.
Thư được gửi đến vừa đúng vào lúc giữa trưa, khi đó mọi người đều có ở nhà.
Tất nhiên, lá thư này cũng gây ra khá nhiều chấn động.
Trong thư đơn giản nói, Chu Lâm đã làm tài xế lái xe tải!
“Ôi trời ơi, em họ đã trở thành tài xế xe tải rồi sao?” Vợ Quảng Hạ thất thanh nói: “Chú ấy lái xe tải lớn từ khi nào vậy?”
Cố Quảng Hạ trợn mắt liếc nhìn cô ta một cái: “Ở nông thôn không đi học được thì không thể đi học ở thủ đô sao?”
“Thật không thể tin được, không thể tin được. Họ mới đi được bao lâu chứ? Mới đi được mấy tháng mà đã lái được xe vận tải lớn, và còn làm tài xế xe vận tải nữa!” Vợ Quảng Hạ hét lên liên tục.
Những người hàng xóm đang vây xung quanh xem cũng nghe thấy, vô cùng ngưỡng mộ và hỏi Cố Quảng Hạ: “Mẹ cậu có hỏi thăm chúng tôi không?”
“Có. Ở trong thư, mẹ tôi có gửi lời hỏi thăm tới tất cả mọi người. Bà ấy nói rằng đi ra bên ngoài, trời đất xa lạ nên rất nhớ những người hàng xóm ở quê.” Cố Quảng Hạ cười nói.
Mấy người hàng xóm nghe vậy rất vui mừng: “Kể ra mẹ cậu thật sự rất may mắn. Cả đời này chúng tôi chưa ra thành phố được mấy lần, nhưng mẹ cậu lại trực tiếp được sống ở thủ đô. Đó là nơi mà các lãnh đạo lớn sống đấy.”
Mấy người hàng xóm ở đây trò chuyện một lúc lâu, sau đó mới trở về nhà.
Cố Quảng Hạ quay người lại đã không thấy bóng dáng của vợ mình, không nhịn được nói: “Mẹ con đi đâu vậy?”
“Mẹ con nói vì tin tức lớn của chú họ được làm tài xế lái xe tải nên đi sang đại đội Ngưu Mông nói một tiếng với chú hai rồi chạy sang bên kia.” Cố Tiểu Tây nói.
Cố Quảng Hạ: “……”
Anh ấy cũng không quan tâm đến người đàn bà đó, rồi nói với cậu út Cố: “Cha, cha có muốn đến thủ đô để giúp đỡ em họ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-242.html.]
“Cha đi đến đó thì có thể làm được gì chứ? Mỗi ngày chỉ ở trong nhà ăn không ngồi rồi ư?” Cậu út Cố chần chừ.
“Cha đi đến đó trông nhà giúp em họ để em ấy có thể an tâm lái xe. Với cả không phải hai đứa Đâu Đâu và Đô Đô phải đi mẫu giáo sao? Cũng cần người đưa đón chúng, tất nhiên đây đều là những việc nhỏ. Quan trọng là em họ lái xe ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại mẹ, em dâu, anh em Đâu Đâu lại còn nhỏ nên thật sự khiến người ta rất lo lắng.” Cố Quảng Hạ nói.
“Nếu cha qua đó, em họ con sẽ phải chăm sóc cha nhiều lắm.” Cậu Cố út nghe vợ mình nói như vậy trong thư, thật sự cũng hơi lo một chút. Dù sao vợ ông ấy chỉ là người mạnh miệng, nếu thật sự có chuyện gì thì sợ rằng có thể bà ấy sẽ ngất xỉu.
Đến lúc đó đừng nói là phụ giúp, còn phải có người chăm sóc bà ấy.
Nhưng ông ấy sợ vợ chồng cháu ngoại phải gánh chịu nhiều áp lực khi nuôi gia đình. Ông ấy đi đến đó thì sẽ lại có thêm một miệng ăn.
Có bốn đứa con phải nuôi, lại phải nuôi thêm hai vợ chồng ông ấy, và một cô con gái hàng xóm làm giúp việc trong nhà. Vậy số người ở đây là bao nhiêu rồi?
Cố Quảng Hạ cũng biết. Anh nghĩ một chút và nói: “Hiện tại, em họ là tài xế lái xe tải, có công việc ổn định. Tuy trong thư không nói nhưng tiền lương ở thủ đô chắc chắn sẽ cao. Với cả em dâu vừa đi học vừa viết bản thảo, và em ấy vẫn là học viên nữ xuất sắc và có ngòi bút vững vàng.”
“Tổng thu nhập của cả hai người họ chắc chắn không tệ. Cha, nếu cha đến đấy thì thật sự cũng không tạo áp lực cho họ. Hơn nữa cha cũng biết tính của mẹ con mà. Nếu như thu nhập của hai vợ chồng em họ không cao, thì dù cho vợ chồng em họ muốn cha đến đấy, mẹ cũng sẽ không để cha đến đó để gia tăng gánh nặng đâu. Nhưng hiện tại mẹ bảo cha đến đó để giúp đỡ trông coi nhà cửa thì chắc chắn không phải lo về vấn đề này.”
Bên này Cố Quảng Hạ đang nói chuyện với cậu Cố út.
Mà vợ Quảng Hạ cũng không sợ mệt chút nào. Cô ta hào hứng chạy tới bên đại đội Ngưu Mông khoác lác.
Khi nghe tin, mấy người Cố Quảng Thu, Trương Hiểu Mai và Lý Thái Sơn lập tức tới đây, nhìn thấy cô ta đang nói chuyện sôi nổi với người khác dưới gốc cây lớn.
“Chị dâu, chị đã đi một quãng đường dài đến đây. Sao chị không vào trong nhà uống chén nước?” Trương Hiểu Mai nói.
Tuy rằng nhìn chung mối quan hệ giữa hai chị em dâu không mấy tốt đẹp, nhưng bề ngoài vẫn cần tỏ ra lịch sự.
Vợ Quảng Hạ nhìn thấy bọn họ tới, lập tức cười nói: “Không phải tôi thấy họ tò mò tôi đến đây làm gì sao, nên tôi ngồi nói chuyện với họ một chút. Tôi cũng đang định đi tìm mọi người.”
Lý Thái Sơn không nhịn được: “Anh Lâm của tôi thật sự làm tài xế xe tải ở thủ đô sao?”
“Đúng vậy. Họ mới đi được mấy tháng phải không? Chú ấy đã thi được bằng lái xe và nhận được công việc này. Đây chính là công việc trên thủ đô. Anh không biết chú ấy tài giỏi đến mức nào đâu!” Vợ Quảng Hạ nói.
Lý Thái Sơn nói: “Bản lĩnh của anh Lâm tôi đã biết nhiều năm rồi. Anh ấy vẫn luôn tài giỏi như vậy!”
“Mẹ thì sao? Còn có Minh Châu và anh em Đâu Đâu thì thế nào?” Trương Hiểu Mai hỏi.
“Mọi người đều ổn. Lần này gửi thư về là vì em họ muốn cha lên đó giúp đỡ. Bởi vì chú ấy đi lái xe mà trong nhà toàn phụ nữ và trẻ con nên không yên tâm.” Vợ Quảng Hạ cũng nói chuyện này ra và lập tức nhìn hai vợ chồng họ: “Chị thì đồng ý việc cha lên đó giúp đỡ vì hiện tại hai vợ chồng em họ đều mong muốn cha mẹ giúp đỡ các em ấy. Còn chú thím thì sao?”
Trương Hiểu Mai nhìn gương mặt hiền lành của cô ta, nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Nếu chị dâu với anh cả không có ý kiến gì, thì tất nhiên chúng em cũng không ý kiến gì. Chỉ là nếu cha cũng đến đó ở thì liệu họ có bị áp lực lớn quá không?”
Phải tính toán xem phải nuôi sống bao nhiêu người chứ? Rồi còn phải trả thêm tiền lương cho Lý Đại Ni nữa.
“Chuyện này chị cũng không rõ. Nhưng hai vợ chồng em họ có năng lực lớn như vậy, họ còn không lo lắng cha đến đó ăn không ngồi rồi thì tại sao chúng ta phải lo lắng? Chắc chắn là họ nuôi được. Bây giờ chị sẽ lập tức trở về nói với cha rằng các em cũng đồng ý. Đợi Quảng Hạ viết thư trả lời, mấy người có muốn nói gì không? Chị sẽ mang về cho mọi người?” Vợ Quảng Hạ hỏi.
Trương Hiểu Mai nói: “Mẹ với Minh Châu, và mấy anh em Đâu Đâu đều khỏe là được. Gửi lời chào giúp chúng em nhé.”
“Tôi cũng có một bức thư gửi cho anh Lâm. Chị gửi giúp tôi bức thư này, tôi cũng đã mua tem rồi. Chúng ở bên trong, mọi người không cần mua nữa.” Lý Thái Sơn lập tức lấy bức thư gửi cho anh Lâm từ trong túi ra. Và tất nhiên bên trong cũng có lá thư của chị dâu anh ta gửi cho cháu gái Lý Đại Ni.
“Được.” Vừa nghe thấy bên trong đã có tem và không cần phải mua thêm nữa, vợ Quảng Hạ rất hài lòng và nhận lấy.
Sau khi qua bên này thỏa mãn cơn thèm buôn chuyện của mình, cô ta mới trở về
Sau khi vợ Quảng Hạ trở về, tất nhiên trong đại đội Ngưu Mông cũng bắt đầu lan truyền tin tức.
Họ đều nói rằng Chu Lâm thật sự có năng lực.
Họ còn nói người có năng lực như anh thì đi đến đâu cũng đều có năng lực. Mấy tháng trước, anh vẫn còn là một anh chàng nhà quê thô kệch, cuối cùng hiện tại anh lại đang làm tài xế xe tải trên thủ đô!
Ngay cả ông đội trưởng cũng có cảm giác rằng sau này đại đội Ngưu Mông của họ sẽ nổi lên một nhân vật.