“Cái này có là gì, có anh Lâm ở đó, chúng ta còn sợ không có cơm ăn hay sao.” Lý Thái Sơn nói: “Chờ xem, anh Lâm đã nói với anh rồi, nếu có cơ hội, sẽ về đưa anh đi cùng.”
Anh ta không muốn làm việc mệt đến c.h.ế.t ở trong cái thôn này, cho nên thời điểm ăn Tết anh ta đã đến tán gẫu với anh Lâm của mình.
Anh Lâm nói với anh ra rằng trước hết hãy chăm chỉ làm việc ở trong thôn, đợi anh ấy đứng vững ở bên ngoài rồi thì đến lúc đó tình hình ổn định hơn, sẽ về dẫn anh ta đi ra ngoài.
Kim Tiểu Linh: “……” Cô ấy thấy hơi sợ hãi.
Đời này nơi xa nhất mà cô ấy từng đi là huyện thành, mà cũng mới chỉ đi có ba lần, còn lại thì trừ đi làm công ra, cô ấy không hề đi ra khỏi thôn.
Muốn đi đến thành phố lớn như thủ đô thì thật sự là không dám nghĩ.
Nhưng người có cái ý tưởng này, không chỉ có Lý Thái Sơn mà còn có cả Cố Quảng Thu.
Nếu là lúc trước có lẽ Cố Quảng Thu sẽ không nghĩ như vậy, nhưng từ khi sang bên này sinh sống, anh ấy đã thật sự bị ảnh hưởng rất nhiều từ em họ.
Kể từ khi em họ từ thủ đô trở về đã nói với anh ấy rằng sau này nếu có cơ hội thì hãy thử ra bên ngoài một chút.
Lời này cũng đã chôn xuống một hạt giống ở trong lòng Cố Quảng Thu.
Chỉ là hiện giờ gia đình em họ cũng vừa mới đi ra ngoài, cho nên còn chưa phải lúc thích hợp, chờ em họ có tinh lực thúc đẩy bọn họ thì anh ấy cũng muốn cùng đi ra ngoài!
Nếu không sao người ta lại nói mối quan hệ qua lại rất quan trọng kia chứ.
Ở lâu với Chu Lâm, tính tình của Cố Quảng Thu đã không còn giống như trước kia nữa.
Trước kia anh ấy sự có chút tự ti, bởi vì không nói được nên đã kém hơn người ta một bậc rồi, anh ấy tuyệt đối không dám nghĩ nhiều đến những việc như thế này, nhưng hiện tại anh ấy đã dám suy nghĩ rồi.
Mà quan trọng là có Trương Hiểu Mai, bởi vì sau khi anh ấy trình bày suy nghĩ của mình với Trương Hiểu Mai thì Trương Hiểu Mai cũng ủng hộ anh ấy.
“Nếu anh đã có niềm tin, vậy sau này nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ cùng đi.” Cô ấy nói.
Lời này khiến Cố Quảng Thu im lặng mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.
Ngày mà cả nhà Chu Lâm rời đi thì trong thôn cũng khá là náo nhiệt, cho dù cả nhà bọn họ đều chuyển đến thủ đô thì làng trên xóm dưới vẫn lưu truyền truyền thuyết về gia đình họ.
Mà lúc này, Chu Lâm và Bạch Minh Châu đã đang bố trí sắp xếp lại nhà mới xong xuôi.
Căn nhà mà họ thuê ở trong một ngõ nhỏ, không tính đến cái sân ở phía trước thì cũng đủ chỗ để ở rồi.
Lý Đại Ni ở một mình một phòng, mợ út một phòng, Bạch Minh Châu và Chu Lâm một phòng, còn cả đám trẻ thì ở chung một phòng, bốn phòng vừa đủ.
Còn về chỗ ở của Sư Tử thì họ dùng tấm ván đóng một cái ổ ở ngay cổng lớn.
Nhìn tổng thể thì căn phòng này thật sự rất tốt, mợ út hỏi tiền thuê, một tháng phải trả năm đồng, thật đúng là không hề rẻ.
Nhưng bà còn thấy tiếc vì không có đất trống: “Nếu có đất trống thì chúng ta có thể tự trồng rau, còn có thể nuôi gà để lấy trứng gà ăn.”
Đặc biệt là trồng rau, nếu có thể trồng được thì đúng là có thể tiết kiệm được một khoản chi tiêu không hề nhỏ.
Bạch Minh Châu cười nói: “Cái này thì phải dựa vào sự nỗ lực của cha đám nhỏ, để anh ấy cố gắng, xem về sau có thể mua được một khu nhà có đất trống để thỏa mãn nguyện vọng trồng rau nuôi gà của mợ út hay không.”
Chu Lâm bị nhắc tên thì chỉ cười: “Được, anh sẽ nỗ lực hết sức.”
Nhưng mà trước hết không nói đến chuyện này, sau khi giải quyết xong các vấn đề như là hộ khẩu thì họ có thể an tâm ở lại nơi này rồi.
Điều này thật sự là phải cảm ơn lãnh đạo tỉnh của bọn họ, chính các lãnh đạo tỉnh đã hỗ trợ liên hệ với nhà trường để giải quyết, nếu không thì thật sự là không hề đơn giản.
Đương nhiên sở dĩ có thể thuận lợi như vậy, xét đến cùng vẫn là nhờ vợ anh quá tài giỏi.
Lãnh đạo chỉ cần mở miệng nói với Đại học Bắc Kinh rằng Trạng Nguyên nữ có khó khăn yêu cầu trường học hỗ trợ giải quyết, nếu không thì hỏi xem đại học Thanh Hoa bên cạnh có bằng lòng hỗ trợ giải quyết vấn đề này hay không?
Lãnh đạo Đại học Bắc Kinh người ta trực tiếp không nói hai lời liền hỗ trợ xử lý vấn đề hộ khẩu.
Vì thế gia đình bọn họ mới có thể thuận lợi thuê nhà ở lại thủ đô như vậy.
Còn còn hai ngày nữa là đến ngày khai giảng, vì thế sau khi Bạch Minh Châu và Chu Lâm mua sắm đầy đủ vật dụng trong nhà thì liền đưa mợ út và bọn trẻ đi ra ngoài ăn cơm.
Còn Lý Đại Ni thì không đi theo mà ở lại trông nhà, họ mới đến nên không thể không để ai ở nhà trông nhà được, chỉ có mình Sư Tử thì không đủ.
Đi ăn vịt quay, bữa cơm này đã tiêu tốn không ít tiền.
Lúc ấy ngồi vào bàn cơm vừa hỏi giá người ta xong thì mợ út đã muốn dẫn cháu ngoại và vợ cháu ngoại chạy lấy người rồi.
Một con vịt quay mà từ mười đến mười bốn đồng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-236.html.]
Nửa con thì mất từ năm đến bảy đồng!
Không chỉ có cái này, cả canh xương vịt cũng phải trả tiền, chén vừa vừa thì bốn hào, chén lớn thì sáu hào.
Cộng thêm cả những món ăn khác, bữa cơm này phải tiêu hết bao nhiêu tiền?
Nhưng mợ út không thể đi được, bị cháu ngoại và vợ cháu ngoại giữ lại ăn.
Đồ vật có ngon đến đâu thì mợ út ăn cũng không biết mùi vị là gì, nhưng Đâu Đâu Đô Đô và bé ba bé tư thì lại ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ.
Vốn dĩ thấy mợ út tỏ thái độ tiếc tiền nên họ chỉ gọi nửa con vịt quay, kết quả không đủ ăn, cho nên Chu Lâm lại gọi thêm nửa con để mấy đứa trẻ ăn cho thỏa thích.
Ăn uống no đủ, lúc này họ mới bảo tiệm cơm đóng gói một phần đậu hụ nhồi thịt và một ít cơm để mang về cho Lý Đại Ni ăn.
Lý Đại Ni rất vui khi thấy đồ ăn mang từ quán ăn về, đây là lần đầu tiên trong đời cô bé được ăn cơm hàng.
Hiện tại, Lý Đại Ni sống chung với gia đình họ nên những thói quen sinh hoạt cũng cần phải từ từ sửa lại, vì mọi người sẽ ngồi ăn cơm chung với nhau nên Bạch Minh Châu cần dạy lại cho Lý Đại Ni về vấn đề vệ sinh cá nhân.
Lý Đại Ni rất nghe lời, nghiêm túc vâng dạ.
Chu Lâm có dự định sẽ cho Đâu Đâu và Đô Đô tách ra ngủ riêng, có điều hiện tại họ vừa mới tới đây nên tạm thời chưa tách, sợ bọn trẻ không quen, đợi một thời gian nữa anh sẽ nói sau. Hiện tại, bọn trẻ vẫn ngủ cùng vợ chồng anh, dù sao giường cũng đủ rộng.
“Mợ út, có phải mợ có gì muốn nói với con không?” Chu Lâm đưa mợ út về phòng nghỉ ngơi, cười hỏi.
Đương nhiên là mợ út có điều muốn nói với anh: “Từ ngày mai, chúng ta tự nấu cơm, không đi ăn hàng nữa.”
Bữa cơm hôm nay ăn hết gần hai mươi đồng, bởi vì không chỉ có một con vịt nướng mà còn có mấy món khác nữa. Ôi, thế này đâu phải là đồ ăn, rõ ràng là vàng mà.
Chu Lâm cười, gật đầu: “Chắc chắn rồi ạ, thỉnh thoảng mới ăn một bữa như bữa nay thôi. Nếu như ngày nào cũng ăn như vậy thì dù có là núi vàng núi bạc cũng sẽ bị chúng ta ăn hết.”
Mợ út lắc đầu: “Thỉnh thoảng cũng khỏi luôn đi, sau này chỉ ăn ở nhà.”
Một bữa cơm hai mươi đồng, nếu như chi tiêu tiết kiệm thì chẳng phải số tiền này ngang với sinh hoạt phí một tháng trời của cả gia đình hay sao.
Mợ út đi theo vợ chồng Chu Lâm tới thủ đô không chỉ muốn trông con giúp cháu mà còn muốn giúp đỡ đôi vợ chồng trẻ này lo liệu cuộc sống.
Hiện tại nơi này không còn là trong thôn nữa. Nếu là ở thôn thì Chu Lâm còn có thể đi làm đồng kiếm được công điểm, vào núi đi săn kiếm được tiền. Hiện tại, cháu bà ấy không có thu nhập, tiêu đồng nào là mất đồng ấy.
Nói đến đề tài này, đương nhiên Chu Lâm phải nói cho mợ út biết một chút về tình hình vốn liếng của anh.
“Mợ út, mợ có biết hiện tại vợ chồng cháu có bao nhiêu vốn không?”
Mợ út nói: “Có bao nhiêu vốn cũng vậy thôi, nhất định phải chi tiêu tiết kiệm. Sau này, chúng ta phải sống ở đây mà.”
Chu Lâm không trách mợ út lại có thái độ như vậy. Bởi tất cả đều là vì tốt cho gia đình nhỏ của anh. Họ sẽ không chỉ sống ở đây ngày một ngày hai. Ăn một bữa cơm hết hai mươi đồng, thực ra ngay cả Chu Lâm cũng thấy đắt chứ nói gì mợ út.
Chỉ có điều, Chu Lâm cũng không muốn sau khi tới thủ đô, gia đình lại phải sống túng quẫn như vậy.
Không nói tới chuyện gia đình anh vốn đã tiết kiệm được hơn ba ngàn đồng, lần này đi thủ đô, anh còn kiếm được một ngàn tám trăm đồng từ chỗ ba mối bỏ hàng của anh.
Trong đó, một mối là hai anh em hùn nhau đưa cho anh gần chín trăm đồng.
Một mối khác thì một mình người đó đưa cho anh chín trăm.
Sau đó, anh dẫn bọn họ tới chỗ mối nhập hàng để sau này bọn họ tự tới đó nhập hàng về.
Ban đầu Chu Lâm ra giá một ngàn đồng nhưng thực ra mức giá thấp nhất mà anh có thể chấp nhận được là tám trăm. Có điều, vì mối nhập hàng của anh thực sự đáng giá nên cuối cùng chốt lại ở giá chín trăm.
Dẫu giá cao như vậy nhưng chỉ cần ba người này làm ăn ngon ngẻ thì chưa đầy nửa năm là sẽ hoàn vốn. Bởi suy cho cùng thì bớt đi một tay trung gian ăn chênh lệch như anh, bọn họ sẽ kiếm được toàn bộ khoản tiền lời.
Ngoài ra, Chu Lâm còn mang theo toàn bộ đồ giấu trong vại nước chôn ở sân sau theo, những đồ đó đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Ngoài ra còn có tiền thưởng mà công xã, huyện, thành phố, tỉnh thưởng cho vợ anh được khoảng ba trăm đồng nữa.
Cộng hết những khoản thu nhập này lại thì dù đã trả tiền nhà và tiền mua sắm đồ dùng trong nhà xong, nhà anh vẫn còn hơn năm ngàn tiền tiết kiệm.
Anh cũng biết chắc chắn ở thủ đô sẽ có nhiều người giàu có nhưng dù có vậy đi chăng nữa thì một gia đình có năm ngàn đồng tiền tiết kiệm cũng là khá ổn rồi.
Dù sao thì hiện tại khoảng cách giàu nghèo cũng không lớn lắm, dù có nhiều tiền thì người ta cũng không dám phô trương.
Đương nhiên Chu Lâm không nói cho mợ út biết nhà anh có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, không phải vì không tin mợ út mà là vì không thể tiết lộ chuyện làm ăn trước đây kẻo làm bà ấy sợ. Mợ út vẫn luôn cho rằng anh chỉ đi mua một ít đồ ngon về ăn mà thôi.
Có điều, chuyện công thức sản xuất đá lạnh của vợ anh bán được năm trăm đồng thì có thể kể. Lần này vợ anh thi được thành tích tốt, được thưởng khoảng ba trăm đồng cũng là chuyện mợ út đã biết rồi.
Còn cả số đồng tiền cổ có in hình Viên Thế Khải và những thỏi vàng nhỏ hình cá chép một, hai lượng để dành chưa bán thành tiền kia nữa.
Mợ út rất ngạc nhiên khi biết chuyện công thức làm đá lạnh bán được những năm trăm đồng: “Có giá tới vậy ư?”