Trời chưa sáng hẳn, anh đã lại ra đồng thu hoạch lương thực.
Mặc dù tin tức về kỳ thi đại học đang làm chấn động các thanh niên trí thức khắp nơi nhưng đối với người dân địa phương, nó cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Bởi vì chuyện thi đại học đối với họ quá xa vời.
So ra thì việc thu hoạch lúa trên cánh đồng còn nhanh chóng thiết thực hơn và mang lại sự an tâm cho họ.
Còn họ có biết mức độ cố gắng cho kỳ thi đại học của những thanh niên trí thức kia là thế nào không?
Chẳng hạn như Mã Quyên nhà anh Trần, khi mọi người thức dậy đi làm, Mã Quyên cũng đã dậy ôn bài.
Anh tư Trần còn chế giễu Mã Quyên nhưng cô ta đều lờ đi.
Cô ta thực sự chán ngấy cuộc sống ở nông thôn này rồi. Cô ta nhất định phải học tập chăm chỉ, nhất định phải cố gắng học tập. Cô ta muốn thi đỗ đại học, muốn thoát khỏi cuộc sống như địa ngục này!
Cô ta biết rằng từ trước đến nay, Sở Sương và Hứa Nhã đều có ôn tập sách vở, Bạch Minh Châu cũng vậy, còn cả Đổng Kiến và Đặng Tường Kiệt, những người này đều đang ôn tập.
Chẳng phải ngay cả con nhỏ đê tiện Dương Nhược Tình kia cũng đã mấy tháng không ra khỏi nhà rồi sao?
Theo như cô ta biết, chắc chắn Dương Nhược Tình đã biết tin từ sớm nên tránh né mọi người âm thầm cố gắng!
Cô ta đã chậm hơn những người này rất nhiều rồi, bây giờ cô ta phải nỗ lực gấp nhiều lần mới được!
Vì vậy, Mã Quyên mặc kệ đứa con trai mới sinh, chỉ biết toàn tâm toàn ý ôn tập sách vở.
Bà Trần nhìn thấy bộ dạng của cô ta mà trong lòng vô cùng bực bội!
Kể từ khi cô vợ thanh niên trí thức này về nhà, không nói đến việc kiếm được bốn mươi đồng một tháng như vợ nhà Chu thì ít nhất cũng phải đi dạy học kiếm công điểm như cô vợ nhà họ Niên chứ?
Kết quả cô ta không làm gì cả.
Ngày ngày chỉ quanh quẩn với việc ăn uống, ngủ nghỉ của con trẻ, lười biếng c.h.ế.t đi được, còn không biết quan tâm đến anh tư Trần.
Ngày nào cũng cãi nhau với anh ta, như vậy, nếu cô ta thật sự thi đỗ đại học, cô ta còn không vứt bỏ chồng con mà bỏ trốn sao?
Trong lòng bà Trần liền chôn giấu một ý định.
Khác với Mã Quyên, bên kia Trần Tùng lại có đãi ngộ vô cùng cao cấp!
Lý Phong Mai đã sinh cho anh ta một cô con gái nhưng cô ta mơ ước được theo Trần Tùng về thành phố.
Bởi vì Trần Tùng ở nông thôn vốn dĩ không nuôi nổi hai mẹ con nên cô ta mới ở cữ được nửa tháng đã phải ra đồng làm việc kiếm công điểm.
Không kiếm không được, không kiếm thì không sống nổi!
Nhưng cô ta cũng không ít lần nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, nhà mẹ đẻ cũng thực sự giúp đỡ không ít, vì họ đều mong có thêm một người thân ở thành phố.
Mong mỏi mãi, cuối cùng cũng mong đến chuyện khôi phục kỳ thi đại học, quả là niềm vui ngoài mong đợi!
Nếu Trần Tùng thi đỗ đại học, vậy thì cô ta sẽ là vợ của sinh viên đại học. Sau khi tốt nghiệp thậm chí sinh viên đại học còn có thể làm quan!
Vì vậy, so với việc ôn thi đại học, những việc khác đều không đáng kể.
Lý Phong Mai trực tiếp cung phụng Trần Tùng, không chỉ cô ta, mà cả cha Phong Thu cũng coi trọng con rể, thậm chí Lý Phong Mậu và vợ Phong Mậu cũng vậy.
Cha Phong Thu còn trực tiếp gánh một bao tải lương thực đến cho con rể ăn. Lương thực mới của năm nay chưa thu hoạch, tuy đây là lương thực cũ của năm ngoái nhưng được bảo quản rất tốt.
Lý Phong Mậu và vợ cũng đầu tư rất nhiều vào người em rể mới này.
Bọn họ không chỉ làm thịt một con gà để bồi bổ sức khỏe cho em rể mà còn đưa cho Lý Phong Mai năm đồng bảo cô ta cất giữ, còn bảo cô ta đi mua những thứ tốt bồi bổ cho em rể!
Cho nên đãi ngộ của Trần Tùng còn cần phải nói nữa sao? Anh ta không cần làm gì cả, chỉ cần ở trong nhà ôn thi là được.
Trần Tùng vốn không có tài liệu học tập. Nhưng Đổng Kiến có, cho nên anh ta chạy đến tìm Đổng Kiến mượn.
Không chỉ có anh ta mà những người khác, từng người một đều đến tìm Đổng Kiến mượn, cũng đến tìm Sở Sương mượn.
Ngay cả bên phía Hứa Nhã cũng có người đến tìm cô ấy mượn.
Hứa Nhã cũng không keo kiệt, bởi vì cô ấy và Sở Sương đều học theo Bạch Minh Châu, đều ghi chép lại những kiến thức trọng tâm. Cho dù cho người khác mượn sách giáo khoa cũng không sao.
Bạch Minh Châu cũng vậy, những cuốn sách giáo khoa đó đều được những thanh niên trí thức ở các thôn mượn đi. Nhưng cô chỉ cần xem vở ghi chép để ôn tập là đủ.
Mợ út vô cùng ủng hộ việc Bạch Minh Châu muốn thi đại học, nhưng bà Niên lại không có tâm tư và suy nghĩ như vậy.
Bà ấy thấy Hứa Nhã cặm cụi đọc sách, hận không thể chui vào đống sách liền buồn bã nhiều ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-227.html.]
Mãi đến khi Niên Viễn Phương trở về, bà ấy mới nhịn không được kéo con trai ra sân sau nói chuyện.
"Sau này con dâu đi học đại học, hai chị em Dao Dao phải làm sao? Con lại đi làm xa, như vậy chẳng phải là con một nơi, anh em Dao Dao một nơi, con dâu lại một nơi sao?"
Niên Viễn Phương đã biết chuyện kỳ thi đại học được khôi phục. Cả nước đều biết, anh ta lái xe ở bên ngoài, tin tức càng linh động hơn, sao có thể không biết được?
Anh ta thấy mẹ lo lắng thì hỏi: "Có phải mấy hôm nay mẹ lo lắng chuyện này không?" Nhìn sắc mặt của mẹ anh ta không được tốt lắm.
"Đúng là lo lắng chuyện này." Bà Niên đáp, bà ấy lo lắng sắp c.h.ế.t rồi.
Bà ấy sợ rằng con dâu đi học đại học, xung quanh toàn là sinh viên nam, đến lúc đó sẽ coi thường đứa con trai cao lớn thô kệch này của bà ấy.
Niên Viễn Phương cũng nói với mẹ về dự định của mình.
Vợ anh ta muốn đi thi thì anh ta nhất định phải ủng hộ, nếu thi đậu thì càng phải ủng hộ.
Về chuyện anh ta và hai đứa trẻ, cũng đơn giản thôi, chỉ cần mua nhà gần trường đại học của vợ, sau đó tìm mối quan hệ nào đó xem có thể chuyển hộ khẩu sang đó được hay không?
"Nhưng đến lúc đó không có ai trông con, mẹ có muốn sang giúp chúng con trông con không? Nếu mẹ không muốn, chúng con sẽ đi nhờ mẹ vợ giúp đỡ." Niên Viễn Phương nói.
Những lời này đã được anh ta bàn bạc với Hứa Nhã trước đây.
Năm ngoái, vào dịp Tết, Niên Viễn Phương cũng đã cùng Hứa Nhã về quê thăm người thân.
Cha mẹ vợ rất hài lòng về anh ta, không hề bởi vì anh ta là người nông thôn mà coi thường anh ta, ngược lại sau khi về quê thăm người thân, họ còn gửi quà cho anh ta nhiều lần.
Nếu mẹ anh ta không giúp được, anh ta định sẽ nhờ mẹ vợ.
Bà Niên tức giận lườm anh ta, nói: "Mẹ vẫn còn đây, cần gì phải đi nhờ mẹ vợ của con?"
"Mẹ mà chịu sang giúp đỡ thì còn gì bằng nữa." Niên Viễn Phương cười nói.
Bà Niên hỏi anh ta: "Vợ con đi học đại học, con không sợ thật à?"
"Mẹ lo lắng gì chứ, mẹ nhìn Chu Lâm kìa. Vợ anh ấy đi học đại học nhưng anh ấy có sợ không? Anh ấy không sợ thì con sợ gì?"
"Chu Lâm có bản lĩnh lắm, hơn nữa còn đẹp trai hơn con nhiều." Bà Niên nói với anh ta: "Con nhìn xem con bây giờ, sao lại trở nên cẩu thả như vậy?"
Niên Viễn Phương cười, đáp: "Vợ con thích con như vậy."
"Đúng là không biết xấu hổ."
"Tóm lại mẹ đừng lo lắng, cho dù là vợ Chu Lâm hay vợ con, họ đều không phải là loại phụ nữ như vậy."
Không thể không nói, được con trai về an ủi một phen, trong lòng bà Niên thực sự thoải mái hơn nhiều.
Ngày hôm sau, cuối cùng cũng có tâm trạng sang tìm mợ út để trò chuyện. Mợ út còn hỏi: "Dạo này bà làm gì, sao không thấy bóng dáng đâu vậy?"
“Còn bà dạo này làm gì? Sao cũng không tới tìm tôi nói chuyện vậy?" Bà Niên hỏi.
"Dạo này tôi đi đổi trứng." Mợ út nói: "Bà không biết bây giờ trứng hiếm như thế nào đâu. Ôi chao, tôi đi mấy đại đội mà chỉ đổi được một giỏ trứng!"
Mấy hôm nay, sáng sớm sau khi lo liệu xong việc nhà, mợ út đã xách giỏ đi ra ngoài chỉ để đổi trứng, nhưng kết quả cũng chẳng đổi được bao nhiêu, phải đi xa hơn mới miễn cưỡng đổi được một ít nhưng cũng không có nhiều.
Mấy hôm nay, tổng cộng chỉ đổi được một giỏ trứng.
"Bà đổi trứng làm gì? Nhà bà không tự nuôi gà à? Mà trước đây bà cũng hay đổi với người trong thôn đúng không?" Bà Niên hỏi.
"Bây giờ sắp thi đại học rồi, đương nhiên phải đổi nhiều trứng về để cho Minh Châu ăn chứ. Mấy con gà nhà tôi đẻ cũng không đủ cho mấy anh em Đâu Đâu ăn, còn trong thôn thì không đổi được, cực kỳ quý hiếm." Mợ út nói.
Bà Niên nhìn vào nhà, khẽ hỏi: "Bà thấy thế nào về việc Minh Châu đi thi đại học?"
Mợ út không hiểu: "Thấy thế nào là sao?"
"Minh Châu xinh đẹp như vậy. Mặc dù đã sinh mấy anh em Đâu Đâu nhưng trông vẫn như một thiếu nữ vậy. Nếu cô ấy đi học đại học thì..."
"Bà thôi đi." Mợ út biết bà ấy sắp nói gì, liền cắt ngang lời bà ấy: "Bà lo nếu vợ Viễn Phương thi đậu đại học rồi thì sẽ bỏ rơi Viễn Phương và chị em Dao Dao à?"
Bà Niên ngượng ngùng, hỏi lại: "Bà nói gì vậy?"
Mợ út liếc bà ấy, nói: "Vợ Viễn Phương là người như thế nào? Cô ấy là loại con gái thấy người tốt hơn là muốn lấy à? Cô ấy đã sinh hai đứa rồi. Mỗi lần mang thai đều ốm nghén dữ dội, cô ấy bị ngốc mới bỏ rơi Viễn Phương và các con để đi lấy người khác. Liệu cô ấy có tìm được người đàn ông đáng tin cậy như Viễn Phương hay không là một chuyện. Nhưng lấy chồng lần nữa thì phải sinh con lần nữa, trong khi con cái có sẵn thì không cần. Cô ấy bị ngốc mới đi làm trò như vậy. Bà cũng ngốc thật, sao lại nghĩ đến những chuyện này?"
Bà Niên nói: "Tôi nghĩ đến chuyện này cũng bình thường thôi. Viễn Phương chỉ là một người đàn ông thô kệch, không thể so sánh với những nam sinh viên đại học kia được."
Mợ út liền đáp lại: "Nói linh tinh, Viễn Phương có chỗ nào không tốt? Đàn ông thô kệch thì sao nào? Đàn ông thô kệch mà biết yêu thương vợ, biết kiếm tiền nuôi vợ con, đây chính là đàn ông tốt rồi. Còn lại, mặc kệ nó cẩu thả hay không cẩu thả. Tôi thấy vợ Viễn Phương và Viễn Phương rất hợp nhau, có thể cô ấy thích Viễn Phương ở điểm đó. Bà bớt lo xa đi, họ cần giúp gì thì bà cứ đi phụ một tay, chuyện khác thì đừng xen vào."
Bà Niên cười, sau đó kể lại cho mợ út nghe những lời Niên Viễn Phương nói với bà ấy.