Cậu mợ đều ngạc nhiên, đang muốn nói gì đó thì Chu Lâm đã cười nói: “Tất nhiên là được. Vậy hay là hôm nay anh về chung với tụi em đi, để mợ út ngủ giường lò, anh em mình ngủ giường lớn.”
Đối với Chu Lâm thì thực ra đưa thêm một người hay bỏ lại một người đều không phải vấn đề gì lớn, anh không dựa vào đi săn để kiếm mười mấy, hai chục đồng.
Anh lên núi đi săn là vì không có chuyện gì để làm, cộng thêm anh lại có bốn đứa con trai nên cũng phải tỏ thái độ một chút.
Cho người ta thấy anh không chỉ chăm chỉ làm việc mà ngay cả lúc nghỉ đông, vừa qua mồng năm tết là anh đã vội vàng vào núi đi săn, như vậy thì chừng nào nhà anh có xây được nhà ngói tường gạch, người ta cũng không lấy làm lạ.
Khác với thái độ qua quýt của Bạch Minh Châu, Chu Lâm thực sự muốn xây nhà ngói, nhưng chắc chắn chuyện lớn như vậy phải được Bạch Minh Châu gật đầu.
Chỉ có điều tạm thời trước mắt anh vẫn chưa đề cập tới chuyện này với cô.
Chính vì không quá để tâm nên đương nhiên Cố Quảng Hạ muốn đi thì anh sẵn sàng cho anh ấy đi chung.
“Con không có kinh nghiệm đi săn, nếu đi thì nhớ phải linh hoạt, nhanh trí vào đấy.” Cậu út Cố không nhịn được mà dặn dò.
“Không sao đâu ạ, đi mấy lần là có kinh nghiệm ngay, ai cũng vậy cả.” Chu Lâm cười.
Mợ út hỏi Cố Quảng Hạ: “Hiện tại, tiền của vợ chồng con do con giữ hay vợ con giữ?”
“Do con giữ ạ.”
Mợ út nghe vậy mới nói: “Nếu là do con giữ thì con đi cùng với em họ cũng được, Tiểu Tây và Tiểu Bắc đã lớn rồi, phải để dành vốn liếng và tiền cưới cho bọn nhỏ. Còn nếu là vợ con giữ tiền thì con đừng tham gia vào chuyện này, đừng chiếm lợi của người ta làm gì.”
“Mợ út nói gì vậy ạ, chiếm lợi gì chứ, anh Quảng Hạ làm việc đồng áng rất giỏi mà, chắc chắn vào núi anh ấy sẽ giúp được mọi người rất nhiều, không ai chiếm lợi của ai cả.” Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu cũng cười nói: “Nhưng mà tích lũy vốn liếng và tiền cưới cho Tiểu Tây và Tiểu Bắc từ bây giờ thì có phần hơi sớm, bọn trẻ mới mấy tuổi chứ? Giờ quan trọng nhất là nuôi cho bọn trẻ học thật giỏi, làm vậy có lợi hơn là tích lũy núi vàng, núi bạc cho bọn trẻ nhiều.”
Cố Quảng Hạ nói: “Chỉ cần bọn trẻ chịu đi học thì dù có táng gia bại sản anh cũng lo đủ tiền cho bọn trẻ đi học!”
“Con sẽ học hành chăm chỉ!” Cố Tiểu Tây vội vàng nói.
Cô bé rất trân trọng cơ hội không dễ gì có được này nên rất cố gắng học hành.
Mặc dù khi đi học, ngày nào cô bé cũng bị mẹ mắng mấy trận vì tới tận giờ vẫn không biết viết, nghe đọc xong một lúc lâu mới loay hoay cầm bút viết, thậm chí mẹ cô bé còn cảm thấy là bị cô bé lừa, muốn đòi lại tiền học phí đã đóng cho cô bé.
Cô bé phải khăng khăng không chịu, cộng thêm cha cô bé cầm gậy dọa đánh mẹ cô bé, mẹ cô bé mới chịu thôi.
Mặc dù Cố Tiểu Bắc cảm thấy học bài vất vả nhưng vẫn nhăn nhó gật đầu, tỏ ý mình muốn đi học.
Trong tình cảnh như thế này, cậu bé không dám không gật đầu.
Vợ của Quảng Hạ trốn trong phòng, không ló đầu ra. Mãi cho tới khi bọn Chu Lâm, Cố Quảng Thu đưa mợ út về nhà, Cố Quảng Hạ vào bếp dọn đồ, cô ta mới không nhịn được mà hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Cố Quảng Hạ liếc nhìn cô ta: “Ngày mai anh sẽ lên núi đi săn cùng với bọn Quảng Thu, chắc phải đi mấy ngày liền!”
Vợ của Quảng Hạ vui mừng, vậy là sẽ có tiền phải không?
Cô ta nghe nói lần trước chú hai tới cho lương thực, không chỉ cho rất nhiều lương thực mà còn cho cha chồng cô ta mười đồng để tiêu!
Tại sao chú hai lại có thể hào phóng như vậy? Ngoài vì đại đội Ngưu Mông là đại đội tiên tiến, điều kiện rất tốt ra thì còn là do chú ấy đã đi theo Chu Lâm vào núi đi săn kiếm được tiền!
Cụ thể kiếm được bao nhiêu thì cô ta không rõ nhưng chắc chắn là không thể ít được.
Thế nhưng cô ta còn chưa kịp hết vui mừng thì chợt nhớ ra hiện tại cô ta không còn là người giữ tiền trong gia đình nữa, niềm vui lập tức cụt hứng.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi khó chịu, cô ta đã lục tung cả nhà lên rồi mà vẫn không tìm ra Cố Quảng Hạ giấu tiền ở đâu, sao gã đàn ông c.h.ế.t tiệt này dám làm như vậy chứ?
Có nhà nào mà phụ nữ không phải là người giữ tiền không? Vậy mà hiện tại cô ta muốn tiêu một xu cũng phải ngửa tay xin chồng, đúng là không thể sống nổi nữa mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-222.html.]
“Nếu như em có thể đòi lại hết số tiền mà nhà mẹ em mượn thì anh sẽ xem xét lại chuyện cho em tiếp tục giữ tiền.” Cố Quảng Hạ nói.
Vợ của Quảng Hạ hỏi lại ngay: “Thật chứ?”
“Em cứ đòi về được đi đã.” Cố Quảng Hạ thản nhiên nói.
Cố Quảng Hạ thực sự đã lạnh lòng với nhà cha vợ của anh ấy tới tột độ. Mấy năm nay, anh ấy còn chẳng buồn ghé qua thăm hỏi, mặc dù bọn trẻ vẫn được dẫn qua thăm nhà ngoại nhưng không có lần nào sang thăm mà không phải chịu ấm ức, cho nên năm nay cả hai chị em đều không đi, mồng hai tết chỉ có mình vợ anh ấy về nhà ngoại.
Trong lúc Cố Quảng Hạ và bọn Chu Lâm lên núi đi săn, vợ của Quảng Hạ chạy về nhà mẹ đẻ đòi tiền.
Nhưng mẹ cô ta nói: “Tiền đã được dùng để xây nhà hết rồi, lấy đâu ra tiền mà trả cho con? Không phải mẹ đã nói là sau này sẽ trả cho con rồi sao, sao vậy? Chẳng lẽ con sợ mẹ lại quỵt mấy đồng bạc đó của con hay sao?”
“Con không có ý đó, con chỉ muốn mẹ trả lại cho con cầm về cho Quảng Hạ xem thôi, anh ấy thấy con đòi được tiền về rồi sẽ đưa tiền cho con giữ, đến lúc đó con lại đưa tiền lại cho mẹ trả cho người ta.” Vợ của Quảng Hạ nói.
Cô ta nghĩ mình nghĩ ra được cách này quả là quá thông minh.
Không ngờ mẹ của cô ta lại “hừ” một tiếng: “Thực ra người muốn đòi lại tiền là con chứ gì? Con đừng có nói linh tinh bậy bạ để lừa mẹ, mẹ nghe thôi là đã biết tỏng trong bụng con nghĩ thế nào rồi!”
Vợ của Quảng Hạ sững sờ, mẹ đẻ của cô ta tiếp tục nói: “Mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, giờ mẹ không có tiền trả con đâu, đại đội nhà mình nghèo thế nào thì con cũng biết rồi đó.”
“Mẹ, mẹ nói vậy là sao?” Vợ của Quảng Hạ không khỏi hỏi.
“Con còn trẻ, từ từ giành dụm lại cũng có vấn đề gì đâu.” Mẹ cô ta nói.
Nếu nghe vậy mà vẫn còn không hiểu thì đúng là cô ta đã bị ngốc thật rồi.
Đương nhiên vợ Quảng Hạ không ngốc. Cô ta òa khóc, nổi điên: “Lúc trước mẹ đâu có nói với con như vậy, mẹ nói là chỉ mượn dùng chữa cháy tạm thời thôi mà… Con mặc kệ, mẹ trả lại tiền cho con đi, mẹ trả lại ngay cho con đi, không được thiếu một xu nào!”
Năm mươi đồng đó là toàn bộ tài sản của cô ta!
Cuối cùng vợ của Quảng Hạ vác khuôn mặt in lằn dấu bàn tay sưng đỏ trở về nhà họ Cố.
Có người trong thôn nhìn thấy, có người phụ nữ chơi thân với cô ta chạy qua hỏi xem cô ta bị làm sao?
Vợ của Quảng Hạ vừa lau nước mắt vừa kể lể nỗi khổ của mình cho người kia nghe, cuối cùng mắng: “Một lũ vô lương tâm, còn dám nói là tôi ăn cơm hưởng phúc ở nhà mẹ đẻ, kiếm tiền ở nhà chồng! Sao mà có thể nói ra những lời ác độc như vậy chứ? Lúc ở nhà mẹ đẻ, tôi bận tối mắt tối mũi, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm nhiều hơn trâu, ăn tệ hơn lợn, tôi nào đã được hưởng phúc gì ở nhà mẹ đẻ? Tôi đã góp công góp của cho nhà mẹ đẻ nhiều bao nhiêu? Tới lúc gả chồng cho tôi, nhà mẹ đẻ còn đòi được của nhà họ Cố một khoản tiền hỏi cưới không hề nhỏ! Vậy mà giờ bọn họ định nuốt không năm mươi đồng của tôi, không chịu trả lại một xu!”
“Những năm mươi đồng mà không trả lại một xu nào ư?” Người phụ nữ kia giật mình hỏi lại.
Vợ của Quảng Hạ òa khóc: “Đúng vậy, bọn họ nói là nuôi tôi lớn tới ngần này cũng tốn công, tốn của… Ôi trời ơi, sao tôi lại có nhà mẹ đẻ như vậy chứ! Quảng Hạ đã nói là tôi không đòi lại được tiền đâu, tôi còn không tin, thật không ngờ bọn họ lại thực sự muốn nuốt không khoản tiền tôi tích cóp hơn nửa đời người, đây mà là chuyện mẹ ruột tôi làm ra đấy ư!”
Năm mươi đồng cơ đó, đó là toàn bộ sô tiền cô ta nhận được sau khi chia nhà, cô ta giành giụm từng xu từng hào mới để lại được như vậy.
Chính vì có những năm mươi đồng nên cô ta mới sợ Chu Lâm ăn sạch tiền rồi sẽ quay sang hỏi vay cô ta.
Không ngờ giờ đây tiền của cô ta đã chui vào bụng nhà mẹ đẻ hết rồi.
Bọn họ không chỉ đuổi cô ta về mà còn tát cô ta một cái đau điếng!
Người phụ nữ bĩu môi nói: “Tôi không có ý trách cô đâu nhưng hồi trước tôi đã khuyên cô rồi, cô chẳng chịu nghe tôi gì cả, mẹ cô có con trai thì con gái có là gì? Con gái chẳng đáng một xu! Bọn họ chỉ muốn bóc lột của con gái để nuôi con trai mà thôi!”
Vợ của Quảng Hạ vừa khóc vừa nói: “Tôi mụ mị đầu óc nên mới tin lời mẹ tôi. Mẹ tôi bảo sẽ giữ tiền hộ tôi, đỡ sợ bị Quảng Hạ mang tiền đi nuôi người khác, kết quả…” Càng nói, cô ta càng đau đớn.
Sau đó, cô ta hạ quyết tâm: “Cứ chờ đó, sau này bọn họ có việc phải nhờ tôi, đợi đó rồi xem tôi còn còn nhận bọn họ là nhà mẹ đẻ nữa không!”
“Cô không nhận thì có làm được gì, hiện tại cô cũng có giữ tiền đâu, cả nhà họ Cố ai cũng đều có ý kiến với cô cả, nếu như nhà mẹ đẻ có việc thì cô cũng chẳng giúp được gì, liệu họ có còn tới nịnh nọt cô nữa không? Cô đúng là chỉ khéo nghĩ nhiều.” Tiền đã bị lột sạch rồi thì làm gì còn giá trị gì nữa đâu chứ.
Câu này nói trúng nỗi đau của vợ Quảng Hạ, cô ta lại tiếp tục khóc lóc, mắng chửi thêm một hồi nữa.
Dám lấy tiền của cô ta thì cho dù có là cha mẹ ruột, anh em ruột, cô ta đều hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà bọn họ.
Tạm thời không nhắc tới chuyện này.