“Anh Lâm, anh lấy đầu dê làm gì thế, không nói chứ cái thứ này chỉ toàn xương không có thịt, mà nhìn cũng làm người ta sợ hãi.” Lý Thái Sơn vội vàng nói.
“Đầu lợn nhìn cũng khiến người ta sợ hãi, xào thịt ăn ngon đến mức cậu nuốt cả lưỡi vào còn gì.” Chu Lâm nói.
“Nhưng đầu dê này thì ăn kiểu gì?”
“Tôi cũng không biết, chị dâu cậu nói là muốn lấy.” Chu Lâm nói, anh vô cùng tin tưởng vào tài nấu nướng của vợ mình, gia vị gì cũng đều chuẩn bị tốt, chắc chắn đầu dê được hầm ra sẽ ăn ngon không thể nghi ngờ.
Chu Lâm mang theo ba cái đầu dê về nhà.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô chạy ở sau lưng cha mình, vô cùng tò mò với ba cái đầu dê này.
Lá gan của bọn chúng thật không nhỏ, thế mà cũng không cảm thấy sợ.
Hơn nữa mới vừa rồi còn đang thương cảm cho hai con lợn kia, giờ đã biến thành: “Cha, đầu dê này ăn thật sự sẽ ngon sao?”
“Ăn ngon chứ, mẹ của các con làm thì có món nào không ăn được đâu?” Chu Lâm cười nói.
Anh cũng rất vừa lòng với tố chất tâm lý của hai đứa con trai, làm con trai thì phải mạnh mẽ như vậy mới được, lớn lên cũng có tiền đồ.
Sau khi Chu Lâm mang ba cái đầu dê về thì bắt đầu xử lý.
Theo như lời Bạch Minh Châu nói với anh vào buổi tối hôm qua, trước hết thui hết lông trên đầu dê đi, xong rồi lại cạo một lần, mãi cho đến khi cạo sạch sẽ mới thôi, tiếp theo thì ngâm đầu dê vào trong nước lạnh, phải ngâm khoảng hai tiếng.
Trong lúc đó thì phải xử lý sạch sẽ toàn bộ trong ngoài của đầu dê, dùng bàn chải cọ sạch sẽ các bộ phận của chúng, bao gồm mõm mũi tai gì đó, tất cả đều rửa đến mức sạch sẽ tinh tươm.
Sau khi xử lý xong tất cả chuyện này thì mới là việc của Bạch Minh Châu.
Ăn xong bữa sáng Bạch Minh Châu bắt đầu xử lý ba cái đầu dê, đồng thời nói với Chu Lâm: “Đi gọi Đổng Kiến qua đây đi, cơm tối hôm nay hai người có muốn uống một ly không?”
“Được chứ.” Chu Lâm cười.
Thật ra muốn xử lý ba cái đầu dê rất phiền toái và rườm rà, nhìn giống như cũng không có bao nhiêu thịt, nhưng cuối cùng sau khi bưng lên bàn, thì lại là một nồi không nhỏ.
Bạch Minh Châu xử lý đặc biệt có kỹ thuật, thật sự ăn không ra một chút vị tanh vị hôi nào, hơn nữa thêm đủ gia vị, hương vị của thịt đầu dê thật là vô cùng tuyệt vời.
Ngay cả hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô cũng ăn đến mức miệng bóng nhẫy, hai anh em bé ba và bé tư cũng thích ăn.
Đổng Kiến lại đây ăn cái gì cũng không bao giờ đến tay không, còn mang theo một bình rượu, còn có hai bao đường đỏ đưa cho Bạch Minh Châu uống.
Mỗi lần lại bên này ăn cơm, anh ấy chưa từng đến tay không, Chu Lâm nói anh ấy vẫn sẽ cầm như cũ, nên cũng kệ anh ấy.
Đổng Kiến chưa từng ăn thịt đầu dê, đây là lần đầu tiên ăn, nhưng cũng liên tục khen ngợi Bạch Minh Châu.
Sau khi ăn xong cơm tối, tuyết bên ngoài đã rơi không nhỏ, Chu Lâm và Bạch Minh Châu giữ anh ta ở trong nhà nghỉ ngơi qua đêm: “Phòng phía tây cách vách cũng không có người ngủ, anh ngủ ở phòng phía tây, để Đâu Đâu và Đô Đô qua đó ngủ cùng anh, ban đêm sẽ không lạnh.”
“Được.” Đổng Kiến cũng không thấy phiền, đã uống không ít rượu, lại có tuyết rơi lớn nên anh ấy không cậy mạnh.
Chu Lâm thì rót nước ấm rót vào bình nước nóng, mợ út trở về cũng không mang đi, bởi vì trong nhà có giường đất, căn bản không lạnh nên bà không mang theo.
Sau khi rót nước nóng vào bình nước nóng lại dùng khăn lông bọc kín, rồi cho vào trong ổ chăn ủ ấm, Đổng Kiến còn cùng ngâm chân với Đâu Đâu và Đô Đô.
Đô Đô hỏi: “Bác Đổng, sao bác chỉ nhận anh trai cháu làm con nuôi? Vì sao không nhận cháu làm con nuôi luôn?”
“Khi đó bác Đổng nghèo, chỉ lấy ra được một phần lễ nhận kết nghĩa, cho nên cũng chỉ có thể nhận anh của cháu.” Đổng Kiến nói.
Đô Đô nghe vậy thì bừng tỉnh: “Hóa ra là như thế này.”
“Cháu nghĩ cái gì thế?” Đổng Kiến cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé.
“Cháu nghĩ bác Đổng không thích cháu.” Cậu bé tinh nghịch nói.
“Sao thế được.” Đổng Kiến bật cười.
“Bác chuẩn bị quà tặng cho anh trai cháu, cũng chuẩn bị cho cả cháu và bé ba bé tư, nhưng chúng cháu không phải con nuôi của bác, có phải là đã lấy không đồ vật của bác hay không?” Đô Đô lại cười hì hì, nói.
“Không lấy không, chẳng phải mấy đứa gọi bác là bác còn gì, bác đưa ít quà tặng cho mấy đứa là chuyện bình thường mà.” Đổng Kiến cũng rất thích cậu bé. Có cho Đâu Đâu thì cũng có của cậu bé, cũng sẽ chuẩn bị một phần cho bé ba bé tư, đều không thể thiếu.
Mấy năm này trôi qua, quan hệ đều gần hơn nhiều.
Đô Đô tiếp nhận lời giải thích này, cậu bé rất thích nói, trò chuyện trời đất cùng bác Đổng của mình, Đâu Đâu thường thường thêm vào một câu, hai anh em nói nói, cuối cùng mới trước sau đi ngủ.
Đổng Kiến cười cười, vẫn qua gõ cửa phòng Chu Lâm, để anh ôm hai anh em bọn chúng trở về.
“Có bình nước nóng mà, không lạnh đến tôi, vẫn nên ôm bọn chúng về ngủ trên giường đất.”
Anh ấy không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, sợ chẳng may ban đêm ngủ rồi, bọn trẻ đá chăn gì đó, mà giường này là giường thường không phải giường đất, sẽ bị lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-218.html.]
Chu Lâm nhìn anh ấy có chút lo lắng, cười cười cũng đi ôm Đâu Đâu và Đô Đô về phòng ngủ: “Vậy anh đi ngủ sớm một chút.”
Lúc này Đổng Kiến mới gật gật đầu.
Ngày hôm sau thời điểm Chu Lâm thức dậy nấu bữa sáng, Đổng Kiến cũng dậy, chào hỏi anh xong thì về khu tập thể thanh niên trí thức.
Mà lần này về đến nơi, đã nhìn thấy Dương Nhược Tình đang gõ cửa phòng Đặng Tường Kiệt, nhìn thấy anh ấy trở về, Dương Nhược Tình đỏ mắt qua đây tìm anh ấy hỗ trợ.
Đổng Kiến không nói hai lời: “Chuyện của cô và Đặng Tường Kiệt thì hai người tự xử lý, tôi không biết nguyên nhân quá trình xảy ra sự việc, không có cách nào khuyên.”
Nói xong lập tức đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi xong ăn bữa sáng đơn giản, anh ấy lấy sách ra đọc.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Dương Nhược Tình mới rời đi, thương tâm không thôi mà trở về khu tập thể nữ thanh niên trí thức ở cách vách.
Cô ta tới tìm Sở Sương hỗ trợ, nhưng Sở Sương lại không rảnh, đang bận phê chữa bài thi của bọn học sinh.
Không có cách nào xin giúp đỡ, Dương Nhược Tình rơi nước mắt đầy mặt, lúc này cô ta không nhịn được mà nhớ tới Giang Tân.
Bởi vì nếu có Giang Tân ở đây, anh ta nhất định sẽ an ủi cô ta, cũng nhất định sẽ giúp cô ta, sẽ không để cô ta lâm vào cảnh khốn khổ như bây giờ, giãy giụa không ra.
Rốt cuộc quả phụ họ Dương cũng có thời gian nhàn rỗi, cũng đặc biệt tới thăm Dương Nhược Tình.
Kết quả vừa đến đã nhìn thấy cô ta tiều tụy thành dáng vẻ này.
“Cô em ơi, em làm sao thế? Chị đi qua bên kia tìm em, kết quả thanh niên trí thức Đặng nói với chị là em ở bên này? Chuyện ra sao?” Quả phụ họ Dương không nhịn được nói.
Cuối cùng Dương Nhược Tình cũng gặp được một người có thể nói lời thật lòng, gạt nước mắt nói: “Chị dâu, chị không biết lòng em khổ sở bao nhiêu!”
“Em nhanh nói cho chị nghe xem.”
Dương Nhược Tình cũng không có ý muốn giấu, kể lại chuyện trước đó Trần Tùng muốn dùng sức mạnh cưỡng ép mình, cuối cùng mới khóc ròng, nói: “Em với Trần Tùng trong sạch, nhưng thân thể em đã bị anh ta nhìn thấy hết rồi, anh ta vin vào đó để vu khống em, nói chuyện nốt ruồi kia của em, cho nên Tường Kiệt cho rằng em và Trần Tùng…… Anh ấy cực kỳ tức giận, muốn ly hôn với em, ném hết đồ đạc của em ra ngoài!”
Quả phụ họ Dương cũng sợ ngây người.
Chị ta thật không ngờ, thân thể của Dương Nhược Tình đã bị Trần Tùng nhìn thấy hết, về phần nói là chưa xảy ra chuyện gì thì quả phụ họ Dương tự vấn lương tâm rồi nói một câu, chị ta cũng không tin.
Bởi vì Dương Nhược Tình đẹp như vậy, cho dù tiều tụy thành bộ dạng này vẫn khiến người ta nhìn thấy đã đau lòng.
Thân thể cô ta trần trụi trước mặt một người đàn ông, tên đàn ông nào còn có thể nhịn được?
Đặc biệt quả phụ họ Dương còn biết, Trần Tùng rất thích Dương Nhược Tình, nếu không sẽ không thừa dịp Đặng Tường Kiệt không ở đó mà cưỡng bức cô ta, đã tiến hành đến bước kia, còn có thể dừng lại ở thời điểm mấu chốt hay sao?
Ai tin chứ?
Trong lòng quả phụ họ Dương nghĩ như vậy, ngoài miệng nói: “Em không giải thích cho thanh niên trí thức Đặng sao?”
“Em còn không có cơ hội giải thích.” Dương Nhược Tình nghẹn ngào: “Chị dâu, chị có tin em không?” Cô ta thật sự đã bị Trần Tùng hại chết, còn oan hơn cả Thị Kính mà.
“Đương nhiên là chị tin em. Chỉ là chuyện này người khác tin hay không đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là thanh niên trí thức Đặng nghĩ như thế nào, chị nhìn dáng vẻ này của cậu ta là nghiêm túc đấy.”
Dương Nhược Tình vừa nghe, càng không chấp nhận được, che mặt khóc lên.
Con ngươi của quả phụ họ Dương đảo một vòng, an ủi: “Em đừng khóc, nếu như em tin được chị, để chị đi nói giúp em, chị sẽ nói rõ mọi chuyện với thanh niên trí thức Đặng! Hai người không thể cứ tiếp tục như vậy, dáng vẻ này của em, chị nhìn cũng thấy đau lòng.”
Dương Nhược Tình nghe vậy lập tức nắm tay chị ta, nói: “Chị dâu, cảm ơn chị!”
Quả phụ họ Dương bảo Dương Nhược Tình chờ chị ta rồi tự mình qua đây tìm Đặng Tường Kiệt.
Quả phụ họ Dương cũng rất là tài, chị ta lấy cớ nói Dương Nhược Tình có đồ còn sót lại ở bên trong, để anh ta mở cửa cho chị ta đi vào lấy.
Đặng Tường Kiệt nghe thấy lời này, bấy giờ mới để chị ta tiến vào: “Tự mình tìm đi!”
Quả phụ họ Dương cứ như vậy thuận lợi vào trong phòng Đặng Tường Kiệt, còn thuận tiện đóng cửa lại.
Tìm đồ vật đương nhiên chỉ là lấy cớ mà thôi, chị ta nhìn Đặng Tường Kiệt, nói: “Thanh niên trí thức Đặng, tôi đã biết chuyện của cậu và Nhược Tình, tôi đặc biệt đến đây khuyên cậu.”
Đặng Tường Kiệt hừ lạnh một tiếng: “Chị không cần khuyên tôi, tôi đã không còn quan hệ gì với cô ta, tôi sẽ không chịu đựng chuyện vợ của tôi không chung thủy với tôi!”
Anh ta nói xong cũng không thấy quả phụ họ Dương nói gì, qua một lúc quay đầu nhìn về phía quả phụ họ Dương, kết quả lại thấy thế mà quả phụ họ Dương lại không mặc quần áo!
Không biết từ lúc nào, chị ta đã cởi sạch quần áo của mình, cứ trần truồng như thế đứng ở kia.
“Chị……” Đặng Tường Kiệt lập tức đứng lên.
Thời tiết hôm nay rất lạnh, cho nên quả phụ ho Dương cũng bị lạnh đến mức run bần bật, nhìn anh ta, nói: “Cậu biết vì sao tôi lại làm như thế không?”