Đặng Tường Kiệt không nói gì cả, xoay người bỏ đi, Dương Nhược Tình muốn đi kéo anh ta nhưng đều bị anh ta hung hăng đẩy ra!
Không chỉ có như vậy, sau khi anh ta về phòng còn ném tất cả đồ đạc của Dương Nhược Tình ra khỏi cửa: “Bắt đầu từ hôm nay, cô và tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa, tôi phải ly hôn với cô, cút xéo cho tôi, cút đi!”
Dương Nhược Tình tan nát cõi lòng, nhưng cô ta cũng biết bây giờ anh ta đang tức giận, cho dù là người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được chuyện như vậy.
Nhưng cô ta thật sự bị oan mà.
Trần Tùng là người điên, anh ta không chiếm được cô ta cho nên mới cố ý muốn cho cô ta không được sống tốt!
Mất công cô ta còn bởi vì chuyện của Lý Phong Mai mà nghĩ tới đi khuyên anh ta!
Trong phòng cách vách, Lý Phong Mai đang hỏi Trần Tùng.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao thanh niên trí thức Đặng trông như phát điên vậy, lại đánh anh ra nông nỗi này, chẳng lẽ Dương Nhược Tình quyến rũ anh nên anh ta đổ hết lỗi lên đầu anh?”
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ đến khả năng này.
Nhất định là chuyện do con ả đê tiện lả lơi ong bướm Dương Nhược Tình kia gây ra sự, chắc chắn không sai!
Trần Tùng không giải thích quá nhiều về chuyện này, lạnh nhạt nói: “Nhà cô nói như thế nào, nếu đồng ý, đầu xuân sang năm có thể xây nhà mới cho chúng ta để chúng ta vào ở.”
“Cha em biết chuyện của hai đứa mình thì rất vui mừng, cũng đồng ý rồi, nhưng anh hai của em không đồng ý xây nhà mới, nói anh không đến ở rể, muốn nhà của nhà họ Lý làm gì?” Lý Phong Mai nhếch miệng nói.
Trần Tùng liếc nhìn cô ta một cái: “Không xây nhà cũng được, vậy thì cứ ở như cũ thôi, cô ở nhà cô, tôi ở đây.”
Sắc mặt Lý Phong Mai căng thẳng: “Thế sao được?”
“Chẳng lẽ cô còn muốn dọn qua bên này ở với tôi à? Nơi này chính là khu tập thể thanh niên trí thức, cô cảm thấy có thể ở được chỗ này với tôi chắc?” Trần Tùng nói.
Năm nay bên này lại có thêm mấy nam thanh niên trí thức mới đến, thật sự đã không còn chỗ nữa!
Chủ yếu nhất là, anh ta đã không muốn ở bên này nữa.
Anh ta lại nhìn Lý Phong Mai: “Năm ngoái nhà cô mới bán xe đạp được ba trăm đồng đấy thôi? Chẳng lẽ còn lo không có tiền xây cái nhà để ở? Tôi cũng không yêu cầu nhà ngói gì đó, cho dù là nhà bằng gạch mộc cũng được.”
Lý Phong Mai cũng rất cảm động, cô ta cảm thấy đã nói đến nước này, Trần Tùng thật sự muốn sống cùng với cô ta.
“Nhỡ về sau nếu có cơ hội trở về thành phố, anh sẽ đưa em trở về chứ?” Lý Phong Mai hỏi.
“Sẽ.” Trần Tùng thuận miệng nói.
Lý Phong Mai rất hào hứng: “Đây chính là lời anh nói đấy, nếu anh dám nói lời mà không giữ lời, cho dù anh đi đến chân trời góc biển thì em cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”
Trần Tùng trực tiếp đẩy cô ta nằm lên giường, Lý Phong Mai liếc nhìn anh ta một cái: “Bị thương đến mức này mà anh còn muốn à.”
“Không phải vết thương quá nặng!” Trần Tùng nói.
Chỉ cần nghĩ đến Đặng Tường Kiệt bị anh ta kích thích thành như vậy, anh ta đã thấy kích động và vui vẻ, chắc chắn giữa Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình sẽ phát sinh mâu thuẫn rất lớn, sau lần này cả đời Dương Nhược Tình đều sẽ không quên được anh ta.
Chẳng lẽ không nên chúc mừng một chút hay sao?
Sau khi Lý Phong Mai từ bên này trở về, lập tức nói cho cha của cô ta chuyện xây nhà gạch mộc, chuyện này thì cha của Phong Thu đồng ý.
Nói rằng chờ đến đầu xuân sang năm sẽ bắt đầu xây.
Nhưng mà đám cưới của hai người phải làm xong trước đã, chỉ đăng ký thôi là không đủ, cha của Phong Thu còn muốn bày hai bàn tiệc.
Cũng chính bởi vì bày bàn tiệc, thế nên mọi người mới biết chuyện của Lý Phong Mai và Trần Tùng.
Trong lúc nhất thời tất cả đều rất kinh ngạc.
“Bản lĩnh này của Lý Phong Mai là từ đâu ra vậy? Cô ta là một người phụ nữ đã ly hôn, còn có thể lấy được thanh niên trí thức?” Trong thôn cũng có không ít các thím muốn gả con gái cho nam thanh niên trí thức.
Nếu như về sau được trở về thành phố, cũng có thể đi theo vào trong thành phố đấy, được vẻ vang biết bao?
Kết quả những cô gái chưa chồng như các cô ấy thì không gả được, ngược lại là người phụ nữ đã ly hôn, hàng qua tay như Lý Phong Mai như lại gả được, như thế sao có thể không khiến người ta ghen tị chứ?
Cho dù tính cả mấy chục năm trước thì đại đội Ngưu Mông cũng chưa từng có người phụ nữ nào ly hôn cả, Lý Phong Mai là người thứ nhất!
Kết quả còn có thể lấy chồng tốt như vậy? Các thím không phục.
Nhưng mặc kệ các thím có phục hay không, dù sao Lý Phong Mai và Trần Tùng cũng đã làm hai bàn tiệc, lại còn có giấy đăng ký kết hôn, ai tới cũng không chia rẽ được bọn họ.
Nhưng mà trước mắt thì Lý Phong Mai vẫn ở tại nhà họ Lý, còn Trần Tùng cũng vẫn ở tại khu tập thể thanh niên trí thức, chờ đến đầu xuân sang năm trước khi làm việc, lúc đó lại bắt đầu tìm đàn ông khỏe mạnh để đánh gạch mộc xây một cái nhà gạch mộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-216.html.]
Bởi vì Lý Phong Mai lấy Trần Tùng, về sau nếu Trần Tùng trở về thành phố thì có thể về cùng theo.
Lập tức giá trị con người đã không còn như trước.
Trước đó Lý Phong Mậu và vợ Phong Mậu vô cùng ghét bỏ cô ta, chính là bởi vì đã phụ nữ ly hôn thì coi như xong đời.
Muốn tái giá còn có thể lấy được người nào tốt chứ? Đừng đến lúc đó còn phải đến đây xin bọn họ trợ cấp, cho nên bọn họ đều có chút phiền chán, thậm chí còn nghĩ chờ cô ta lấy chồng rồi thì cắt đứt quan hệ thân thích luôn.
Thật không ngờ Lý Phong Mai lại có tiền đồ như thế, còn có thể giành được mùa xuân thứ hai, lấy được thanh niên trí thức xuống nông thôn, đừng nói đến chuyện kết hôn lần hai, kết hôn lần đầu cũng chưa chắc tốt như cô ta!
Ở trước mặt mẹ Phong Thu, vợ Phong Mậu khen cô em chồng của mình tốt số, trời sinh xứng đáng được làm vợ của người trong thành phố, nếu số mệnh này đặt ở xã hội cũ, không chừng còn phải đến cấp bậc thiếu phu nhân, còn phải có người hầu hạ.
Không chỉ có Lý Phong Mai được khen đến sung sướng mất hồn.
Mẹ của Phong Thu nằm tê liệt trên giường cũng nhếch miệng vừa lòng nhìn con gái, Phong Mai của bà ta vốn dĩ đã có bát tự rất tốt, tuy rằng hơi long đong một chút, nhưng thế này không phải vẫn để cho người ta hâm mộ hay sao?
Cũng là nhà họ Triệu kia không có phúc, cho nên mới không giữ được con gái của bà ta!
“Mẹ, mẹ yên tâm, nếu về sau con gái chuyển vào trong thành phố, nhất định sẽ đi tìm bệnh viện lớn, mời bác sĩ tốt nhất tới chữa bệnh cho mẹ, sẽ không để mẹ phải nằm ở trên giường đất như vậy.” Lý Phong Mai nói.
“Ừ ừ ừ.” Mẹ Phong Thu gật đầu.
Trong nháy mắt đã đến trung tuần tháng chạp.
Lúc này tuyết đã rơi rất lớn, mấy đứa bé Đâu Đâu và Đô Đô cũng là bắt đầu nghỉ đông, hiện tại mỗi ngày cũng chỉ chơi ở trong viện nhà mình.
Cũng vì tuyết rơi rất lớn, cho nên mấy đứa bé làm vài người tuyết, cùng đắp với cha bọn chúng, không chỉ có người tuyết cha, còn có người tuyết mẹ, người tuyết Đâu Đâu, người tuyết Đô Đô, cùng với người tuyết bé ba và bé tư.
Không chỉ làm người tuyết cho một nhà sáu người, còn làm một cái phòng tuyết, nói là phòng tuyết nhưng thật ra chính là cái hố tuyết, nhưng mấy đứa bé cũng chơi đến mức vô cùng vui vẻ.
Chỉ cần mặc ấm áp, lại khống chế tốt thời gian chơi, trên cơ bản sẽ không có vấn đề quá lớn.
“Đến giờ rồi, đều đi vào uống trà bưởi mật ong.” Bạch Minh Châu gọi.
Mấy đứa bé vừa nghe là trà bưởi mật ong, lập tức vui vẻ chạy vào, mỗi đứa một bát, đã chỉnh hàm lượng thích hợp, bọn chúng đều đặc biệt thích uống.
“Không đủ uống, còn muốn một bát nữa.” Đô Đô nói.
Đâu Đâu cũng muốn uống thêm một bát, bé ba bé tư thì ngược lại, cảm thấy đủ rồi, bụng nhỏ không uống được nhiều như vậy.
“Còn một giờ thì phải ăn cơm tối, lại uống thêm một bát các con có chắc là có thể nuốt trôi không?” Bạch Minh Châu nói: “Tối nay có gà hầm.”
Vừa nghe lời này, hai anh em lập tức vứt trà bưởi mật ong này qua một bên, bọn chúng muốn ăn gà!
Buổi tối ăn gà hầm hạt dẻ thật sự là quá ngon, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô ăn đến mức vô cùng thỏa mãn, Chu Lâm cũng ăn không ít.
Chỉ có Bạch Minh Châu là ăn mấy miếng thịt gà, một bát canh, còn có mấy hạt dẻ và hai cái bánh bao ngũ cốc đã đủ rồi.
Cô thật sự không dám ăn nhiều, lượng vận động quá ít, ăn quá nhiều người sẽ bị béo phì.
Bạch Minh Châu vẫn luôn rất tự hạn chế với chuyện quản lý dáng người này.
Sau khi ăn xong, mấy đứa bé đã bị Bạch Minh Châu kéo đi đọc sách viết chữ, đặc biệt là Đâu Đâu và Đô Đô, mùa đông này đã biết được không ít chữ, bây giờ hai anh em tự viết cũng đã rất tiến bộ.
Học đến khi thời gian sắp muộn mới để cho bọn chúng đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Chu Lâm và Bạch Minh Châu thì tâm sự, không phải ăn mặn, chỉ trò chuyện thôi.
Đến lúc mười một giờ đêm, Chu Lâm mới lại lần nữa ra ngoài.
Đây là lần thứ hai ra ngoài sau khi tiến vào tháng chạp, cứ tầm mười ngày là có thể đi ra ngoài một lần.
Buổi tối hơn mười một giờ ra ngoài, mãi cho đến hơn bốn giờ gần năm giờ sáng ngày hôm sau anh mới trở về.
Nhưng toàn bộ đại đội Ngưu Mông đều chìm trong im ắng, tất cả mọi người đang trong mộng đẹp, Chu Lâm bị đông lạnh đến mức cả khuôn mặt xanh mét.
Bạch Minh Châu thắp đèn dầu đứng dậy rót nước ấm cho anh.
“Vợ này, em không cần dậy đâu, mau đi nằm xuống, tự anh làm là được.”
Bạch Minh Châu cũng đi lên giường đất tiếp tục ngủ.
Chu Lâm uống nước ấm vào, người cũng ấm áp lên không ít, sau đó để những đồ vật anh mang về vào trong phòng phía tây ở cách vách, bây giờ trời lạnh, đồ vật đặt đó sẽ không bị hỏng.
Cho nên Chu Lâm cũng lên giường đất đi ngủ trước.
Bởi vì anh ra ngoài mang đồ vật về, Bạch Minh Châu cũng không ngủ nướng nữa, trời vừa hừng đông đã thức dậy.