Chu Lâm đưa mắt nhìn vợ đang trêu chọc mình, cười ra tiếng, không nói thêm gì cả.
Nhưng chờ đến ban đêm, người này bắt đầu không ngừng làm vận động qua lại.
Đến lúc nửa đêm Đâu Đâu tỉnh lại thì thấy được, trực tiếp nói: “Cha, cha bắt nạt mẹ con!”
Đột nhiên xuất hiện tiếng nói làm cho Chu Lâm và Bạch Minh Châu ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy con trai cả đang mở to mắt tròn nhìn hai vợ chồng bọn họ đắp chăn chơi xếp hình, đầu Bạch Minh Châu đứng máy luôn.
Trước kia đã nghe qua chuyện vì cha mẹ ngủ cùng giường với con cái, ban đêm làm bài tập bị đứa trẻ thấy được, hoàn toàn không ngờ việc này sẽ xuất hiện ở trên người mình.
Trong lúc nhất thời cô hận không thể tìm cái khe đất để chui vào.
“Đâu Đâu ngoan nhé, cha không bắt nạt mẹ con, chúng ta đang nói chuyện phiếm mà.” So với cô thì Chu Lâm rất bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập mà nói.
Đâu Đâu nhíu mày: “Con nghe thấy mẹ khóc!”
“Mẹ không có khóc.” Bạch Minh Châu nhỏ giọng phản bác.
Đâu Đâu bò lại đây sờ sờ mặt cô, không sờ thấy nước mắt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói với cha mình: “Cha, con muốn đi tiểu.”
Chu Lâm ôm cậu bé đi xuống đi tiểu, xong rồi mới ôm cậu bé trở về ngủ.
“Nhanh ngủ đi.” Chu Lâm nói.
Đâu Đâu cũng ngủ rất nhanh, cũng không biết về sau cha còn bắt nạt mẹ nữa hay không.
Buổi sáng ngày hôm sau ngủ dậy Đâu Đâu cũng không nhắc đến chuyện này nữa, Bạch Minh Châu còn tưởng rằng cậu bé đã quên mất, trí nhớ của trẻ con đều không được tốt, rất dễ quên đi.
Cô cho rằng như thế.
Mãi cho đến khi mợ út xách theo một rổ trứng gà tới chia cho cô và Trương Hiểu Mai thì cậu bé lập tức tố cáo với mợ út.
“Bà ơi, bà phải dạy dỗ cha cháu, cha bắt nạt mẹ!”
Mợ út còn không rõ: “Chuyện gì xảy ra?”
Bởi vì đã quên chuyện đó, trong lúc nhất thời Bạch Minh Châu cũng không nhớ tới lời này là ý gì, thế cho nên chưa kịp che miệng cậu bé lại.
“Nửa đêm cháu dậy đi tiểu, nhìn thấy cha bắt nạt mẹ đến mức khóc!”
Xấu hổ khiến người ta c.h.ế.t chỉ trong nháy mắt.
Thật sự.
Mợ út cũng hơi sửng sốt một chút, nhưng sau khi phản ứng lại thì lập tức nói với Bạch Minh Châu: “Minh Châu, cháu đi nấu cơm đi, mợ út về nhà mấy ngày nay thật là nhớ tài nấu ăn của cháu lắm.”
“Dạ!” Bạch Minh Châu lập tức chui vào trong phòng bếp.
Mợ út kéo Đâu Đâu qua một bên đi, cũng không biết bà giải thích với Đâu Đâu như thế nào, dù sao khi Đâu Đâu nhìn thấy mẹ mình lần nữa thì đã rất vui vẻ.
Bạch Minh Châu: “……” Sao cô lại có cảm giác không tốt nhỉ.
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói ra ngoài.” Đâu Đâu nhỏ giọng nói.
Bạch Minh Châu: “…… Bà nội con nói gì với con.”
Đâu Đâu nói: “Bà nội nói cha mẹ đang cố gắng sinh em trai em gái cho con, em ba em tư nhờ đó mới xuất hiện.”
Bạch Minh Châu: “……” Mợ út nói như vậy, có phải không được tốt lắm hay không?
Mợ út lại không cảm thấy thế.
Bởi vì đây là Đâu Đâu. Nếu là Đô Đô thì chắc chắn bà sẽ không nói như vậy, nhưng Đâu Đâu thì bà có thể nói, đừng nhìn đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, nhưng ba tuổi đã coi như lớn rồi, đây chính là đứa trẻ rất có hiểu biết.
Nguyên nhân chính là vì nói rõ ra, Đâu Đâu cũng biết không phải cha thừa dịp bọn chúng ngủ mà đánh mẹ, cho nên đã ngủ an ổn.
Trước đó cậu bé đã cố gắng để chính mình không được ngủ, bởi vì muốn bắt được chứng cứ cha đánh mẹ.
Chỉ là không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ đánh úp lại mà thôi.
“Trước đó còn giả vờ ngủ, sao hôm nay ngoan như vậy.” Chu Lâm vừa thấy đã nói.
Bạch Minh Châu cạn lời, kể lại chuyện hôm nay, Chu Lâm buồn cười: “Thằng nhóc này là người làm được chuyện lớn đấy chứ, em xem, từ sau lúc đó nó vẫn nhẫn nhịn cho tới hôm nay bà nội nó tới, biết bà nội mình có thể xử lý được anh, lúc này mới tố cáo.”
Bạch Minh Châu cũng có chút dở khóc dở cười, trước lúc đó cô thật sự cho rằng cậu bé đã quên việc này, kết quả nó vẫn đang chờ thời cơ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Lâm đã đi cùng Cố Quảng Thu vào núi kiếm củi đốt, lấy đủ củi đốt cho cả hai nhà mới về, lúc này Cố Quảng Thu mới về nhà họ Cố kiếm củi đốt giúp cha mình, cũng xách không ít thịt trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-212.html.]
Bởi vì khi vào núi cùng em họ, anh cũng mang về không ít đồ ăn, thu hoạch vụ thu cũng rất vất vả, vừa vặn bồi bổ.
Về phần mợ út, bà đã tích trữ xong dưa chua trong nhà, chỉ thừa dịp thời gian nhàn rỗi này đi qua nhà cháu ngoại ở vài ngày, dù sao hiện tại không khí đã tốt hơn không ít, mấy thứ như tố cáo sẽ không lại xuất hiện nữa.
Cũng vì mợ út đến đây, cho nên những việc như là làm dưa chua trong nhà, nghiền bột khoai lang đỏ gì đó cũng được tiến hành luôn.
Mợ út căn bản không chịu ngồi yên.
Nhưng chủ yếu là bà với Chu Lâm làm, không cần Bạch Minh Châu nhúng tay vào, để cho cô đi nghỉ ngơi, nếu không thì đi viết bản thảo.
Bạch Minh Châu lựa chọn viết bản thảo.
Bởi vì lúc trước khi mợ út về nhà, cô vẫn chưa viết được chút bản thảo nào, bây giờ có thể viết thêm sau đó kiếm nhiều tiền hơn một chút, sang năm thì phải thi đại học rồi vào đại học, thừa dịp thời gian rảnh nhiều thì tranh thủ kiếm thêm phí sinh hoạt.
Sau khi mợ út đến, bà Niên mang theo Niên Dao Dao cũng rất chăm chỉ tới bên này.
Bà Niên còn nói sau khi về nhà mợ út đã đen gầy đi không ít: “Vẫn là nước của đại đội Ngưu Mông chúng ta biết nuôi người.”
“Cũng không phải là nước của đại đội Ngưu Mông nuôi người, là thịt trứng trong nhà cháu ngoại tôi nuôi người.” Mợ út cười liếc mắt nhìn bà ấy một cái.
Bà Niên cũng cười, sau khi hàn huyên vài câu bắt đầu hỏi thăm mợ út về phương thuốc cổ truyền: “Bà có phương thuốc gì hay, có thể trợ giúp phản ứng khi mang thai không?”
“Sao thế?” Mợ út hỏi.
Bà Niên thở dài: “Là vợ thằng tư ấy, lúc trước thời điểm mang thai Dao Dao đã có phản ứng không nhỏ, kết quả sang cái thai này càng không chịu được, tôi nhìn cũng thấy khó chịu thay con dâu.”
Trước đó Trương Hiểu Mai và Hứa Nhã đã lần lượt sinh trước sinh sau, hai người đều sinh em bé vào khoảng tháng năm năm ngoái.
Mà lần này mang thai không chỉ có Trương Hiểu Mai, Hứa Nhã ở trong nhà cũng có thai, chính là số tháng nhỏ hơn Trương Hiểu Mai, bây giờ cô ấy mới đang ở trong ba tháng đầu của thai kỳ.
Nhưng Hứa Nhã rất hâm mộ Trương Hiểu Mai.
Vì sao? Vì Trương Hiểu Mai mang thai mà chẳng có một chút phản ứng nào.
Cho dù có cũng là rất nhỏ, Bạch Minh Châu cũng thế, mang thai sinh đôi, nhưng trừ việc thích ngủ một chút thì không còn vấn đề gì khác.
Nhưng Hứa Nhã thì thật sự không ổn.
Từ khi bắt đầu mang thai đã nôn, còn choáng váng đầu óc, cũng ăn không nổi thứ gì.
Cá, gà, mấy thức ăn mặn linh tinh lại càng không thể ăn một chút nào.
Hôm nào giỏi lắm thì ăn được một quả trứng gà.
Trong lúc mang thai Niên Dao Dao cô ấy đã có triệu chứng như thế, đi trên đường bình thường cũng có thể cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nhưng lần mang thai này phản ứng còn lớn hơn nữa, ngay cả cửa cũng không bước ra được.
Có lần đang ở trong sân nói chuyện với chị dâu cả Niên, nói một hồi trước mắt đã tối sầm lại, nếu không nhờ chị dâu cả Niên tay mắt lanh lẹ chạy nhanh đến đỡ người thì chắc chắn là sẽ bị ngã một cú đau, đứa trẻ có thể giữ được hay không cũng là cả một vấn đề.
Nói chẳng hề khoa trương, cô ấy nôn đến mức mật xanh mật vàng, hiện tại cũng sắp ba tháng, nhưng triệu chứng thì không có lúc nào là giảm bớt.
Ăn cơm cũng phải cố gắng ăn, bà Niên và chị dâu cả, chị dâu ba nhà họ Niên nhìn mà còn cảm thấy khó chịu thay cô ấy.
Bạch Minh Châu cũng cảm thấy không dễ dàng.
Thời điểm Hứa Nhã lại đây tìm cô tán gẫu, cũng lau nước mắt tỏ vẻ sinh xong đứa này thì sẽ không sinh nữa, thật sự là quá chịu tội!
Mọi người trong thôn đều biết tình huống này của Hứa Nhã.
Một số các bà các cô lắm mồm thì nói cô ấy làm ra vẻ, nói cô ấy coi mình thành tổ tông, mang thai mà thôi, làm như không ai từng mang thai ấy, còn giày vò thành như vậy!
Cũng may bà Niên là người mẹ chồng tốt, không ít lần an ủi Hứa Nhã, ở bên ngoài mà nghe thấy người ta nói linh tinh về con dâu thì cũng trực tiếp mắng lại luôn.
Bởi vì cùng ở dưới một mái hiên, tuy Hứa Nhã cũng là có chút yếu ớt của nữ thanh niên trí thức, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải thuộc dạng tính tình gây sự không có gió vẫn làm cho nổi sóng.
Ví dụ như chuyện đi dạy học, cô ấy sẽ đặc biệt nghiêm túc, còn làm đồ ăn ngon cho con gái Dao Dao, các cháu gái cháu trai khác cũng có thể đi theo ăn được một miếng, cô ấy không phải người keo kiệt và tính toán chi li như vậy.
Từ sau khi tách ra ở riêng, ngược lại thì cô ấy ở chung với chị em dâu cũng không tồi, ở trong nhà cũng sẽ quan tâm tới các cháu trai cháu gái.
Bà Niên thì rất hài lòng với người con dâu này, nhưng cũng cảm thấy cô ấy không dễ dàng.
Cũng có đi đến chỗ phòng khám để hỏi rồi, nhưng mà ở đó không có cách gì hay cả.
Mợ út nghe vậy thì cũng nói: “Hay là bà tìm chút gan phục long cho vợ của Viễn Phương thử xem?”
Bà Niên sửng sốt: “Đó là cái gì thế? Còn có liên quan đến rồng?”
“Đấy là tên thuốc của nó thôi, kỳ thật chính là lớp đất trung tâm của lò.” Mợ út liền nói.
“Lớp đất trung tâm của lò?” Bà Niên cũng chưa bao giờ nghe nói đến cái này.
Mợ út lập tức dẫn bà ấy đi vào trong bếp lấy ra một chút cho bà ấy xem: “Chính là cái này, bà lấy về cho vợ của Viễn Phương thử xem, một lần chỉ cần dùng một chút như vậy là được, không cần dùng nhiều.”