Mặc cũng thế, tất cả quần áo mặc trên người Đâu Đâu và Đô Đô đều là quần áo mới, một miếng vá cũng không có.
Cộng thêm đổi gà đổi trứng với người trong thôn.
Cho dù một tháng có được nhiều tiền như vậy thì có thể chi tiêu kiểu đó à? Sợ là đã tiêu đến mức không thừa bao nhiêu.
Không phải thế à, ngay cả cái nhà ngói cũng không xây nổi còn gì?
Vừa nghĩ như thế, trong lòng các bà các cô lại được an ủi không ít.
Cho nên bọn họ còn rất tử tế mà khuyên cô: “Cô có nhiều tiền nhuận bút như thế, chỉ cần hơi tiết kiệm một chút thì đã có tiền xây nhà rồi.”
“Đúng vậy, con cái cũng lớn rồi, cũng không thể vẫn luôn ở trong một cái nhà gạch mộc thế, một hai năm nay trong thôn chúng ta đã có không ít người xây nhà ngói rồi đấy.”
Bạch Minh Châu chỉ cười cười: “Các thím nói đều đúng.”
Mẹ của Thái Sơn biết Bạch Minh Châu không thích người khác nói về chuyện nhà cô, lập tức chuyển đề tài: “Nhìn xem ba anh em Đại Hải, ai cũng xây nhà mái ngói, thật là cực kỳ khí phái, tôi nhìn mà hâm mộ chị lắm ấy, ba anh em đều có tiền đồ, về sau chị hưởng phúc không hết.”
Bà ấy đang nói chuyện với thím Tôn.
Thím Tôn hứ lên một cái: “Đừng có nói cái này với tôi, ba cái đồ khốn nạn kia làm gì có coi người làm mẹ như tôi ra gì, chờ tôi già rồi, không chừng còn bị khắc nghiệt đến mức nào ấy!”
Mẹ Thái Sơn lại nói đến chuyện của Lý Tiểu Lệ: “Tiểu Lệ thì thế nào? Sao lần trước còn khóc trở về.”
Trong chớp mắt, lực chú ý của thím Tôn đã bị dời đi, bắt đầu không ngừng kêu khổ, nói con gái bà ta sống không dễ, chịu bao nhiêu khó khăn linh tinh vân vân.
Bạch Minh Châu cười với mẹ của Thái Sơn, biết bà ấy có ý tốt, không phản ứng với việc thím Tôn và các thím khác nói chuyện phiếm, chỉ hỏi Trương Hiểu Mai mang thai lần này phản ứng như thế nào?
“Cũng giống như hồi trước thôi, không có vấn đề gì nhiều.” Trương Hiểu Mai nói.
Đứa nhỏ này được phát hiện vào tháng tư năm nay, hiện tại đã hơn sáu tháng, bụng đã không còn nhỏ.
Cũng giống với hồi trước mang thai con gái Lâm Lâm, đều là đứa trước vừa cai sữa không bao lâu đã có bầu.
Chờ việc bên này đã làm xong gần hết, lúc này Bạch Minh Châu mới gọi bé ba và bé tư đang chơi bên kia về nhà cùng với hai mẹ con Trương Hiểu Mai.
Để hai anh em bé ba và bé tư chơi ở trong sân, Bạch Minh Châu đi vào phòng bếp nấu cơm.
Năm nay bởi vì rung chuyển không an bình, lòng người hỗn loạn, sau khi bé ba và bé tư tròn một tuổi thì mợ út cũng không ở bên này nhiều mà về đại đội Cố Gia làm việc.
Từ khi thu hoạch vụ thu tới nay đều rất bận, cũng không rảnh qua đây chơi.
Cho nên hiện tại là Bạch Minh Châu tự mình trông bốn đứa trẻ, cũng may hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đều không cần cô quản nhiều, chỉ cần làm sẵn đồ ăn để cho bọn chúng ăn là được.
Bạch Minh Châu nấu một nồi cơm, còn hấp không ít bánh bao bột tạp.
Trước tiên hâm nóng nồi thịt kho trứng kia, lại dùng nước canh bên cạnh để hầm đồ ăn, rửa sạch đậu dài, đậu Hà Lan và đậu que rồi cho vào trong nồi hầm cùng nhau, hương vị ăn rất ngon.
Cuối cùng chính là một bát canh cà chua trứng.
“Mẹ, chúng con đã về rồi!” Bên ngoài hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô mang theo Sư Tử đã trở lại.
Hiện tại là lúc thu hoạch vụ thu, hai anh em bọn chúng đang rất bận rộn.
Bận gì? Bận xách giỏ đi nhặt bông lúa và củ lạc rơi ở trong ruộng chứ gì nữa!
Nhìn xem đồ mà bọn chúng mang về đi này? Hơn nửa giỏ củ lạc!
Năm nay hai anh em đã đến ba tuổi rưỡi, nhưng bởi vì thời buổi này trẻ con bình thường đều không đủ dinh dưỡng, dẫn đến chiều cao của hai anh em vô cùng nổi bật, mấy ngày hôm trước Bạch Minh Châu mới vừa đo thử cho bọn chúng, một trăm linh năm centimet, hai đứa cao như nhau.
Trong thôn hầu hết đám trẻ tầm tuổi này đều cao không đến được một mét.
Nhưng trong nhà có thức ăn tốt, có thịt có trứng, rau dưa củ quả gì đó cũng chưa bao giờ thiếu, dinh dưỡng đầy đủ.
Cho nên hai anh em này lớn lên rất khỏe mạnh, có điều vì chúng vận động rất nhiều, cho nên ăn mãi mà không béo.
Bạch Minh Châu cũng học mợ út, tán thành và khen thưởng việc hai anh em mang lương thực về nhà, xong rồi mới nói: “Dẫn bé ba bé tư cùng đi rửa tay rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng.” Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô gật đầu.
Bọn chúng tự mình đi múc nước đổ vào trong chậu rồi gọi bé ba bé tư đi qua rửa chung với nhau.
“Không dẫn em theo!” Trong lúc rửa tay, bé tư còn nhìn anh cả anh hai nhà mình mà lên án.
Bé ba cũng nhìn anh cả anh hai.
Hôm nay bọn chúng cũng muốn đi cùng anh cả anh hai, kết quả hai anh lại không dẫn bọn chúng theo, bọn chúng đã khóc một trận, anh cả anh hai mang theo Sư Tử chạy trốn càng nhanh hơn khiến bọn chúng tức c.h.ế.t đi được.
“Các em còn nhỏ mà, chờ các em lớn bằng bọn anh bây giờ thì mới có thể đi được.” Đâu Đâu rất kiên nhẫn nói.
“Đúng vậy, các em còn nhỏ như thế, nếu như bọn anh trông hai đứa thì không có thời gian đi nhặt củ lạc, đến lúc đó đều đến bị người khác nhặt hết mất.” Đô Đô nói.
“Sư Tử.” Bé tư nói.
Đô Đô biết ý của em trai: “Sư Tử phải giúp đỡ tìm củ lạc, cũng không rảnh chăm sóc các em, các em đi cùng mẹ xát ngô là tốt nhất.”
Bé tư bất mãn, trực tiếp hắt nước lên người anh hai của mình.
Đô Đô cũng không tức giận, cười hắt lại cậu bé, bé tư sửng sốt, chợt lập tức lại hắt về.
Hai người một đến một đi, đã lan đến anh cả và bé ba ở bên cạnh, sau đó hai người bọn chúng cũng gia nhập vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-210.html.]
Đến lúc Bạch Minh Châu đem đồ ăn sang: “……”
Lúc này Chu Lâm cũng vừa vặn trở về, nhìn thấy bốn đứa con trai ở kia hắt nước vui cười, mà vợ anh thì lại là đen mặt chống eo chuẩn bị mắng người.
“Cha!”
Nhìn thấy cha bọn chúng đã trở lại, bé ba bé tư cũng không nghịch nước nữa, trực tiếp chạy về phía cha mình.
Chu Lâm cười ôm bé ba bé tư đặt ở trên chỗ ngồi.
“Cả người đều ướt đẫm rồi, mau đi ăn cơm, ăn cơm xong thì đi ra sân sau tắm rửa cùng cha các con!” Bạch Minh Châu hừ một cái rồi nói với hai đứa lớn.
“Ăn cơm ăn cơm.” Đâu Đâu và Đô Đô cũng nghe lời gật gật đầu.
Bạch Minh Châu xới xong cơm cho cha con họ, hô lên ăn cơm!
Nghe thấy khẩu hiệu này, mấy cha con lập tức ăn cơm, cho dù là bé ba bé tư nhỏ nhất cũng cầm thìa tự ăn cơm của mình.
Sau khi cơm nước xong thì đi đến sân sau tắm rửa với cha bọn chúng, đương nhiên cũng không thể thiếu được việc gây ồn ào.
Chẳng qua hiện giờ thời tiết vẫn còn rất oi bức, chỉ cần tắm xong rồi lau khô cho bọn chúng là được.
Đã quậy phá ở bên ngoài cả một ngày, cho nên sau khi được bế lên giường đất chưa được bao lâu, bốn con lợn nhỏ đã ngủ rồi.
Phải tới lúc này, hai vợ chồng mới có thời gian nhàn rỗi trò chuyện với nhau.
Tuy rằng Chu Lâm rất mệt mỏi, nhưng hôm nay tin tức ‘phái bảo thủ’ ngã xuống cũng làm cho anh có chút ý nghĩ.
“Vợ ơi, sau này sẽ là thế cục gì?”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì cười: “Bóng tối rút đi, ánh sáng sẽ đến.”
Chu Lâm mím môi nhìn vợ của mình: “Các thanh niên trí thức có thể trở về thành phố hay không?”
Bạch Minh Châu không hiểu rõ cho lắm, nhìn anh: “Sao anh hỏi cái này?”
“Nếu có thể trở về, vợ có muốn trở về không?” Chu Lâm nhìn vợ.
Bạch Minh Châu nhìn anh: “Anh nói xem em có muốn trở về không?”
Cha mẹ của thế giới này đều không phải cha mẹ đời trước của cô, từ lúc cô đến đây mãi cho tới bây giờ giữa hai bên cũng không hề có chút liên hệ nào, hơn nữa họ đã ly hôn, theo cốt truyện phát triển thì mỗi người bọn họ đều đã tái hôn và có gia đình mới, làm gì còn tâm trí mà quan tâm đến cô.
Nhưng họ mặc kệ cô cũng tốt, cô không cần bọn họ quan tâm.
Cô là người sống lý trí, người cô cảm ơn và nhớ nhung chính là cha mẹ đời trước, không phải cha mẹ đời này, đây là hai chuyện khác nhau.
Chu Lâm nhìn vợ, không nói chuyện.
Đừng nhìn người đàn ông này ở bên ngoài kiêu ngạo lại tự tin, nhưng từ trước tới nay, kỳ thật khi ở trước mặt vợ mình thì anh đều có chút tự ti.
Bởi vì vợ thật sự là quá tốt, cái gì cũng giỏi.
Có đôi khi anh nằm mơ mà còn cười đến mức tỉnh ngủ, cảm thấy thật thỏa mãn, tại sao số của Chu Lâm mình lại tốt như thế chứ?
Thật ra tháng ngày cứ trôi qua như thế thì cũng tốt, nhưng hôm nay thế cục biến động như vậy, anh…… anh đã có chút lo được lo mất.
“Con cái cũng có nhiều thế này rồi mà anh còn hoài nghi em sẽ bỏ chồng bỏ con?” Bạch Minh Châu thật kinh ngạc, lại có chút không vừa lòng nhìn anh.
Đây là ý gì, cảm thấy cô là hạng phụ nữ thay đổi thất thường lả lơi ong bướm hả?
“Không có không có, anh chỉ sợ anh là một thằng đàn ông nông thôn, không xứng với em.” Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu lườm anh một cái: “Sợ không xứng với em, không thấy anh bớt có ý đồ với em gì cả!”
Khóe miệng Chu Lâm nở nụ cười, xoay người một cái đã đè lên: “Đúng, anh không xứng với em, nhưng anh đã chọn trúng em rồi, đời này em không chạy được đâu, chỉ có thể làm vợ anh thôi.”
Bạch Minh Châu đ.ấ.m nhẹ vào anh một cái: “Mau xuống đi.”
Chu Lâm muốn.
“Anh đã vất cả cả một ngày rồi.” Bạch Minh Châu sợ ngây người, buổi sáng mới ba bốn giờ ra ngoài mãi cho đến bây giờ mới có thể trở về nằm ngủ, thế mà còn có thể muốn!
“Không mệt, rất thoải mái.” Người đàn ông này nói.
Cả đêm mộng đẹp, ngày hôm sau hơn ba giờ không đến bốn giờ, Chu Lâm đã đi tham gia thu hoạch vụ thu với đám người Cố Quảng Thu.
Trước khi ra ngoài anh cầm bánh bao và bánh bột tạp mà buổi tối hôm qua Bạch Minh Châu chuẩn bị cho mình, đây là đồ ăn sáng của anh.
Bánh bao là làm riêng, chỉ vì sợ anh bị đói nên cho mấy thứ nhân như thịt lợn và trứng gà cải trắng, hương vị đặc biệt ngon.
Còn bánh bột tạp thì thuần túy để cho anh đỡ đói, bằng không chỉ ăn mỗi bánh bao thôi thì cho dù có không ít nhân trắng cũng vẫn sẽ bị đói rất nhanh.
Cơm sáng không cần đưa, nhưng cơm trưa thì phải đưa qua.
Bạch Minh Châu hấp cơm ngô cho Chu Lâm, buổi sáng hôm nay cô còn hầm một con gà, con gà này là đổi ở trong thôn.
Cô đi xát ngô cũng không phải chỉ đi xát không, cũng sẽ hỏi thăm các bà các thím có người muốn đổi gà hay không, có một cụ bà đã đổi cho cô.
Hôm nay Bạch Minh Châu lấy ra hầm luôn.
Đến mười một giờ, Bạch Minh Châu đưa bé ba và bé tư tới nhà họ Trương chơi, cô mang theo đồ ăn mà Trương Hiểu Mai vừa làm xong, đạp xe đạp đi đưa cơm cho đám người Chu Lâm.