Ngày hôm sau Bạch Minh Châu ở trong nhà trông thằng ba thằng tư, trường hợp như vậy xem một lần là đủ rồi.
Chu Lâm liền đi chia lương cùng mợ út, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô ngồi ở trên xe kéo nhà mình cũng thật vui mừng.
Niên Sinh cũng ngồi ở trên xe ba gác nhà cậu bé, đi theo cha và bà ngoại của cậu bé.
“Niên Sinh.” Đô Đô nhìn thấy cậu bé, lập tức gọi.
“Anh cả anh hai.” Niên Sinh nhìn thấy hai anh họ của mình cũng thật vui vẻ, vội vàng vung tay tiếp đón, còn để cho cha cậu bé dừng lại, nhờ bà ngoại mình ôm xuống dưới, cậu bé lập tức chạy tới bên này, rồi để người làm bà nội là mợ út bế cậu bé lên xe kéo ngồi cùng một chỗ với hai anh họ của mình.
Có ba đứa bé như Đâu Đâu và Đô Đô còn có Niên Sinh ở đây, dọc đường đi chia lương tiếng nói chưa từng ngừng lại, một lát nói cái này một lát nói cái kia, quá nhiều câu chuyện để nói với nhau.
Chỗ chia lương đã có không ít người đang xếp hàng.
Nhà Lý Thái Sơn đã ở đấy, nhìn thấy đám người Chu Lâm tới, anh ta không nói hai lời, gọi đến bên này xếp hàng, anh ta đã chiếm vị trí hộ từ trước.
Tụ tập cùng một chỗ cũng để nói chuyện phiếm, nhưng ông đội trưởng cũng không trì hoãn quá nhiều thời gian của mọi người, lập tức gọi người phía trước đến chia lương chia tiền.
Mọi người đều được chia nhiều hơn một ít so với năm ngoái, không chỉ có lương thực, còn cả tiền cũng nhiều, cho nên sau khi mọi người cầm được đến tay thì đều cười thoải mái.
Đâu Đâu và Đô Đô cũng vui cười, trong lúc chia lương thực còn bận trước bận sau, sợ lương thực nhà bọn chúng bị cân thiếu.
Chờ tất cả mọi chuyện đã xong, Đâu Đâu còn không quên hỏi cha của bọn chúng: “Cha, lương thực nhà mình đã được chia hết chưa?”
“Còn có tiền, tiền cũng đến lấy về đi, cha còn chưa lấy tiền ở chỗ ông kế toán!” Đô Đô cũng nói.
“Lương thực chia đủ rồi, còn như tiền, nhà chúng ta không được chia tiền đâu.” Chu Lâm cười ha hả rồi ôm bọn chúng ngồi vào trên bao lương thực nhà mình.
“Vì sao không được chia tiền, bọn họ đều có mà!” Đâu Đâu và Đô Đô ngồi ở trên xe lương thực nhà mình, chỉ vào người khác, nói.
Mợ út cười nhìn, Chu Lâm cũng rất kiên nhẫn giải thích cho mấy đứa con trai.
Tuy rằng công điểm của anh không ít, nhưng một nhà sáu miệng ăn cũng chỉ có anh là sức lao động chính đang kiếm công điểm, là người vất vả lao động, nhưng cho dù là lương thực theo đầu người thì cũng đều phải dùng công điểm để đổi, thiếu thì phải dùng tiền bổ sung.
Thằng ba thằng tư sinh ra dúng dịp chia lương không sai, nhưng đều cần công điểm.
Năm nay Chu Lâm đã nghiêm túc làm việc, nhưng ngay cả như vậy thì nhà anh cũng không được chia tiền.
Đâu Đâu và Đô Đô nghe không quá hiểu, nhưng đã biết một việc, bởi vì bọn chúng còn nhỏ, không làm việc được, cho nên cha phải nuôi bọn chúng, không được chia tiền.
“Chờ chúng con lớn lên, tự chúng con làm!” Bọn chúng nói.
Hai người ông đội trưởng và kế toán nhìn hai đứa bé trai nhà họ Chu này, đều mang theo ý cười.
Không phải nhà khác cũng như thế sao? Nhìn hai đứa bé này mà đều có chút cảm thán.
Lúc này mới có mấy năm, Chu Lâm đã thay đổi nhiều đến chừng nào?
Trước kia chỉ cần một người ăn no không phải lo cho ai cả, cũng không muốn làm việc chăm chỉ, hiện tại nhìn xem, hai đứa con trai còn đến hỗ trợ, mà trong nhà còn có hai đứa bé hơn nữa.
Lại qua mấy năm, tất cả đều biết chạy biết nhảy, không biết là sẽ vui vẻ đến chừng nào.
Nếu không sao người ta đều nói thanh niên trí thức Bạch thật sự vượng phu, không chỉ vượng phu mà còn ích tử, có thể nói ngoại trừ một điểm không biết tính toán sinh hoạt ra, mặt khác thì gần như là hoàn mỹ.
Ở phía bên kia tất nhiên Đặng Tường Kiệt đến chia lương cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Bây giờ Trần Tùng đã trở mặt với Đặng Tường Kiệt, anh ta cũng lạnh mặt đứng xếp hàng ở cách đó không xa, nên cũng nhìn thấy Đâu Đâu và Đô Đô.
Trước kia không phải anh ta đã từng bịa đặt đây là con của Đặng Tường Kiệt sao? Nhưng bây giờ nhìn xem, hai anh em này quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của Chu Lâm, ai còn hoài nghi chuyện này chứ?
Lại nhìn biểu cảm kia của Đặng Tường Kiệt, trong lòng Trần Tùng vừa chế nhạo lại vừa khinh thường.
Sợ là người này đang hâm mộ muốn c.h.ế.t đây, chỉ dựa vào đức hạnh kia, bây giờ cưới được Dương Nhược Tình, chỉ sợ trong lòng đã có chút hối hận vì lúc trước không lựa chọn Bạch Minh Châu đấy!
Không thể nói là Đặng Tường Kiệt hối hận, nhưng trong lòng lại rất phức tạp.
Biết Bạch Minh Châu liên tiếp mang thai hai lần đều là sinh đôi, lại đều là con trai, anh ta luôn nhớ đến chuyện nếu năm đó đồng ý cưới cô, như vậy có phải bây giờ hai cặp song sinh này sẽ là con của anh ta hay không?
Nhìn xem hai đứa bé kia, nuôi thật tốt nhỉ?
Ánh mắt đen láy, cái mũi cao thẳng, ngũ quan thật sự rất đẹp, còn cả quần áo mặc trên người, dáng vẻ kia nào giống với những đứa bé lớn lên trong thôn
Đặng Tường Kiệt cũng muốn có con, nhưng Dương Nhược Tình lại không muốn sinh, đến bệnh viện lấy đồ dùng tránh thai về nhà dùng, tất nhiên tình cảm của hai người vẫn rất tốt, nhưng chỉ có điều thỉnh thoảng, Đặng Tường Kiệt luôn nhớ nhung đến một ánh trăng sáng từng xuất hiện.
Không ai để ý đến việc anh ta có suy nghĩ gì, ở chỗ chia lương này, mọi người đều vô cùng vui vẻ chia lương chia tiền.
Đương nhiên nhà họ Trần thì lại là ngoại lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-196.html.]
Tuy rằng bây giờ nhà họ Trần đã tách ra ở riêng, mấy người anh cả Trần cũng rất cố gắng làm việc, nhưng rốt cuộc là sau thu hoạch vụ hè mới tách ra, thời gian ngắn, làm sao so được với những người làm cả một năm? Lúc trước bởi vì không được ở riêng nên bọn họ đều cố tình kéo dài công việc.
Cho nên lần này dù có được chia không ít lương thực, nhưng tiền thì lại không được chia bao nhiêu.
Chờ sau khi mọi người đều chia lương thực xong, lúc này Chu Lâm mới lại tiêu tiền mua lương thực như lúa mì và ngô, anh vẫn muốn mua nhiều hơn một chút để dành.
Còn như các nhà khác thì không cần.
Mọi người được chia rất nhiều lương thực, tiết kiệm một chút thì trước khi thu hoạch vụ thu năm sau là họ có thể bán lương thực được không ít tiền.
Năm nay Lý Phong Thu và chị dâu Lý đã bán được hai mươi lăm đồng tiền lương thực cũ!
Chú Trương thím Trương bán được ba mươi đồng tiền lương thực cũ.
Những nhà khác đều như thế, ai cũng có lương thực cũ năm ngoái còn dư lại, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể bán được không ít tiền.
Hơn nữa trong đại đội tập thể đều được chia tiền, chỉ cần sống biết tiết kiệm một chút, mỗi năm đều có thể tích cóp được không ít tiền.
Không giống những đại đội khác, đừng nói đến tích trữ tiền, chia lương thực còn không đủ ăn.
Toàn công xã chỉ có mỗi đại đội Ngưu Mông đứng hàng đầu là được như vậy, chứ những đại đội còn lại thì không có mấy.
Hiện tại các cô gái bên ngoài chọn nhà chồng hay đám con trai muốn hỏi vợ đều ưu tiên suy xét thanh niên và cô gái của đại đội Ngưu Mông.
Đủ để thấy được đại đội Ngưu Mông giàu có thế nào.
Năm nay trong đội còn có một việc vui khác, chính là không chỉ sắp làm thịt lợn, còn làm thịt hai con dê cho mọi người ăn tết, nhưng mà vẫn phải dùng công điểm để chia.
Đây cũng là một tin tức tốt không nhỏ trong thôn.
Năm nay Lý Thái Sơn vẫn đi lên núi kiếm củi cung cha anh ta, Chu Lâm cũng vào núi cùng với Cố Quảng Thu.
“Anh Lâm, anh có muốn mở rộng phòng ở hay không?” Thời điểm đi theo Chu Lâm lên núi bẻ thân cây khô, Lý Thái Sơn lại hỏi.
Chu Lâm lắc đầu: “Không có tiền.”
Với ai anh cũng đều nói là không có tiền, không xây thêm được phòng ở.
Lý Thái Sơn nhỏ giọng nói: “Hai vợ chồng chúng tôi cũng tích cóp một chút tiền riêng, nếu anh Lâm muốn, cho anh mượn trước để ứng phó nhu cầu khẩn cấp.”
Anh ta và vợ mình tích cóp được khoảng mấy chục đồng.
Dù sao trừ việc đưa một ít tiền bán thịt khi đi săn được cho mẹ cất đi thì anh ta đều tích cóp lại thành tiền riêng.
Cũng không có chỗ để tiêu tiền, tất cả đều tích cóp lại.
Chu Lâm cười: “Chút tiền ấy của cậu thì thôi bỏ đi.”
Nhưng không cần phải nói, năm nay đại đội Ngưu Mông có không ít nhà quyết định xây thêm nhà bằng gạch ngói.
Ví dụ như nhà của chú Đào.
Bởi vì Đào Ngõa Phiến có nhiều con trai, trong nhà đã không đủ để ở nữa, cho nên thừa dịp năm nay mùa màng tốt thì họ dự tính sửa sang lại nhà cửa một chút.
Họ cũng đã lấy không ít ngói.
Ngoại trừ nhà chú Đào, còn có ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà cũng phải sửa chữa lại phòng ở trong nhà, muốn xây nhà bằng gạch ngói.
Đây cũng là ba anh em bọn họ khiêm tốn, thật ra dựa vào của cải nhà bọn họ, thời điểm tách ra ở riêng đã có thể xây nhà ngói, nhưng mãi cho đến năm nay mới đi đặt ngói.
Giống đám anh hai Niên lúc ấy tách ra ở riêng, còn không phải là không nói hai lời mà đã đi đặt ngói luôn, xây cái nhà ngói gây ra động tĩnh rất lớn đấy ư?
Chưng 242: Bản năng của con người
Chuyện ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn còn có Lý Đại Hà muốn xây nhà ngói, khiến thím Tôn không thiếu ở sau lưng mắng ba người này là đồ con bất hiếu!
Trước đó em gái của bọn họ về nhà mẹ đẻ vay tiền xây nhà ở, kết quả bọn họ không cho vay một xu nào, nói là không có tiền!
Hiện giờ tự mình xây nhà ở, hóa ra là có tiền!
Bọn họ chỉ có một đứa em gái như thế thôi, sao có thể nhẫn tâm không quan tâm một chút nào như thế kia chứ?
Đồng thời thím Tôn cũng không thiếu oán trách ông đội trưởng.
Đơn giản là năm đó bà ta đã không đồng ý tách ra ở riêng, nếu không ở riêng thì tiền trong nhà đều là do bà ta quản lý, ông đội trưởng cũng không biết bà ta đã không ít lần trợ cấp con gái.
Chính bởi vì trong lúc tách ra ở riêng mới phát hiện ra bà ta trợ cấp cho con gái không ít tiền, cho nên lúc này mới không cho bà ta quản lý tiền nữa.
Điều này làm cho bà ta nghẹn uất muốn chết.