“Tôi chỉ vội vàng chạy trốn, trước khi đi tên nhóc Vương Nhị Anh đó còn vơ vét chỗ tiền đó. Không biết cậu ta vơ được bao nhiêu, tôi đoán phải đến mấy chục đồng! Không phải cậu ta còn nợ tiền của anh sao, anh Lâm? Anh đến hỏi cậu ta đi, đừng để tên nhóc này được lợi!” Lý Thái Sơn nói.
Lúc đầu Vương Nhị Anh mượn tiền của Chu Lâm. Nhưng mà anh ta không có tiền để trả. Tuy rằng chỉ có mấy đồng nhưng nếu đã có thì đương nhiên anh phải đến lấy về.
Trong lòng Vương Nhị Anh thầm mắng Lý Thái Sơn vài câu. Tối hôm qua là một tai họa với anh tư Trần, nhưng với anh ta mà nói thì thật sự là một cơ hội lớn. Anh ta đã vơ chỗ tiền đó trước khi nó thuộc về ông già Dương, đó là mấy chục đồng đó!
Tên khốn Lý Thái Sơn này thấy anh ta không chia chiến lợi phẩm thì chạy đi tìm Chu Lâm mật báo.
Nhưng anh ta cũng không dám không trả Chu Lâm, mà còn đưa rất sảng khoái, xong rồi còn hỏi Chu Lâm: “Anh Lâm. Anh nói xem nếu tôi mời thanh niên trí thức Mã đi vào trong thành phố xem phim thì thế nào?” Hiện giờ có tiền rồi, anh ta đi đường cũng cuốn theo cả gió. Đời này lớn như vậy nhưng chưa bao giờ anh ta có nhiều tiền đến thế!
Không thể không nói, Vương Nhị Anh đã giác ngộ cho Chu Lâm.
Chu Lâm nói: “Được đấy. Cậu đưa cô ta đến đó đi!”
Anh cũng muốn đưa vợ anh đi vào trong thành phố xem phim. Để về nhà anh hỏi một chút.
Bạch Minh Châu thấy anh tràn đầy phấn khởi trở về nhà hỏi cô có muốn đi vào trong thành phố xem phim không.
Thực ra nếu rạp chiếu phim cách nhà cô mười mấy, hai mươi phút đi bộ thì cô cũng sẵn lòng đi cùng anh để tận hưởng thế giới hai người tạo chút thú vị lãng mạn gì đó nhưng từ thôn lên đến huyện phải đi bao lâu chứ?
Với tốc độ đi bộ của thanh niên thì phải mất ba tiếng rưỡi, còn với một cô gái như Bạch Minh Châu thì phải ít nhất bốn tiếng rưỡi, vì giữa chừng chắc chắn phải nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy, thường khi gặp phải việc phải vào thành phố để giải quyết, người dân trong thôn đều phải dậy sớm rồi đi từ lúc trời còn chưa sáng.
Nếu Bạch Minh Châu phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ để xem một bộ phim thì dù có lãng mạn đến đâu cô cũng không có hứng thú.
“Bây giờ trời lạnh, đường lại xa, em không đi đâu. Hơn nữa em có kế hoạch rồi, từ giờ trở đi anh sẽ bận rộn đó.” Bạch Minh Châu nhìn anh.
Chu Lâm thấy có lý, quãng đường này hơi xa. Hơn nữa bây giờ vợ anh còn đang mang thai, chạy vào thành phố xem phim lỡ như khiến vợ anh bị lạnh thì anh không biết khóc ở đâu.
Vì vậy khi nghe vợ nói vậy, anh cũng nhanh chóng chuyển chủ đề: “Vợ có kế hoạch gì? Cứ nói, anh đều có thể làm cho em!”
Bạch Minh Châu mỉm cười lấy sách ra, cô xuống nông thôn không mang theo nhiều thứ nhưng sách thì cô mang theo khá nhiều.
Nhắc đến gia đình, Bạch Minh Châu thở dài, kể từ khi gia đình biết cô đã vội vàng kết hôn với một anh chàng nhà quê, họ hoàn toàn tức giận với cô, cho rằng cô thật ngu ngốc.
Ba tháng trước, họ viết thư hỏi cô chuyện này có đúng không? Cô cũng trả lời là đúng!
Sau đó, gia đình cô không gửi thư hay phiếu gạo hay tiền bạc gì nữa.
Bạch Minh Châu lắc đầu không còn nghĩ đến gia đình nữa, nhìn về phía Chu Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-19.html.]
Chu Lâm nhìn thấy vợ lấy những quyển sách này ra, anh có hơi ngẩn người, hỏi: “Vợ, em định dạy anh đọc sách à?”
“Nhìn ra rồi à?” Bạch Minh Châu cười.
Chu Lâm cười khổ: “Vợ ơi, anh đã lớn tuổi rồi, em còn dạy anh đọc sách nữa à.”
Bạch Minh Châu lại không đùa giỡn: “Phải đọc sách, sau này rảnh rỗi thì anh cứ theo em học, em sẽ dạy anh thật tốt.” Nói rồi cô lại xoa bụng: “Khi em dạy anh đọc sách, con cũng có thể học được thứ gì đó, trong sách gọi cái này là thai giáo, để con có thể được lời ở vạch xuất phát.”
“Còn có cách này nữa à?” Chu Lâm ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi. Anh chăm chỉ học theo em. Sau này khi nào em nói “Nhớ nhau không biết ngày nào gặp, lúc này đêm nay chan chứa tình”, anh có thể nói “Dù sinh dù tử hay ly biệt, đã cùng người hẹn ước thề nguyền. Cùng nắm tay nhau qua tất cả, trọn đời trọn kiếp cũng không xa”. Em nói “Đai áo rộng dần không hận ý, vì ai cam nỗi thân tiều tụy”, anh sẽ nói “Nếu như tình ta có thể lâu dài, chẳng cần ngày đêm ở bên nhau”. Bạch Minh Châu nhìn anh.
Chu Lâm mới đi học tới lớp ba miễn cưỡng xem như là nhận biết được mặt chữ: “...” Trời ơi, hoàn toàn không hiểu vợ đang nói gì, liệu anh có thể nói chuyện với vợ không?
“Anh đúng là một gã đàn ông thô lỗ.” Bạch Minh Châu lườm anh, nói: “Em không muốn sau này con mình sẽ giống anh, em muốn nuôi con thành sinh viên đại học!”
Nuôi con thành sinh viên đại học, thực ra đây đều là chuyện của nhiều năm sau.
Đặc biệt là cô muốn đào tạo Chu Lâm.
Năm nay là năm 1972, sắp đến năm 1973 rồi. Năm 1977 sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, đến lúc đó cô chắc chắn sẽ đi thi đại học. Lúc đó con cũng đã sinh ra rồi, không lẽ cô lại để anh và con ở lại nông thôn mà đi một mình sao?
Làm sao có thể chứ, đều phải dẫn theo.
Vì vậy anh cũng phải đi thi, nhưng anh không còn nhiều thời gian, chỉ có vài năm nữa.
Bạch Minh Châu nghĩ đến đây, không khỏi có chút cảm giác cấp bách. Nhưng Chu Lâm không biết cô đang nghĩ gì, anh nói: “Vợ, đừng khiến bản thân mệt mỏi. Anh vẫn biết một vài chữ, có thể đọc cho con nghe.”
“Thai giáo cho con vẫn là thứ yếu, thực ra chủ yếu vẫn là anh.” Bạch Minh Châu nhìn anh, nói.
“Anh?” Chu Lâm không hiểu lời này có ý gì.
Bạch Minh Châu dựa vào vòng tay anh, nói: “Đất nước chúng ta rất thiếu nhân tài, mà kỳ thi tuyển sinh đại học chính là chìa khóa để tuyển chọn nhân tài. Hiện tại kỳ thi tuyển sinh đại học đã bị hủy bỏ, nhưng sau này có thể kỳ thi tuyển sinh sẽ được khôi phục. Cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị, anh đi học chung với em nhé? Sau này nếu như kỳ thi tuyển sinh đại học có thể được khôi phục, anh và em sẽ cùng đi thi. Nếu không thì em đi thi một mình, anh và con phải làm sao? Hay nếu em thật sự có cơ hội đó, anh sẽ bắt em ở nhà, không cho em đi thi à?”
Chu Lâm vội vàng nói: “Không có đâu vợ ơi. Anh không phải là người như vậy. Anh cũng tin tưởng em không phải là người như vậy!”
“Điều này không thể nói chắc được. Nếu như đi thi, xung quanh toàn là sinh viên ưu tú. Cho dù ban đầu tình cảm của chúng ta thắm thiết như vàng, nhưng theo thời gian trôi qua, vợ chồng lại cách xa nhau lâu ngày không gặp, không tránh khỏi sẽ bị kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.” Bạch Minh Châu nói với vẻ xa xôi.
Chu Lâm nghẹn lại, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, anh đã hoàn toàn không thể chấp nhận được!
Bạch Minh Châu vỗ nhẹ vào mặt anh, nói: “Anh cố gắng học hành chăm chỉ. Sau này nếu như có thể làm ăn lớn thì cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi vì ít học, có thể giúp anh tránh được nhiều ngã rẽ.”
“Anh biết tính toán, anh tính toán nhanh hơn bất kỳ ai!” Chu Lâm lập tức nói.