Đời người mà, sao có thể chuyện gì cũng đều hài lòng được? Hai lần sinh đôi bốn đứa con trai, đối với cô đó cũng là một điều hoàn hảo.
Chỉ cần các con bình yên khỏe mạnh là được, những chuyện khác đều không quan trọng bằng.
Chu Lâm lắc đầu: “Không quan trọng, có bốn anh em vậy cũng tốt mà!”
Đúng là cũng hơi tiếc nuối một chút nhưng không quan trọng lắm, đời người sao có thể không có gì tiếc nuối được chứ? Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô dễ thương, lanh lợi như vậy, có thêm một cặp như vậy nữa cũng hay.
Anh lại gần nhìn thử hai cậu con trai: “Trông giống Đâu Đâu, Đô Đô ngày xưa nhỉ.”
Bạch Minh Châu cũng nhìn hai thằng bé đã tỉnh ngủ, cười nói: “Trẻ con đứa nào cũng giống nhau.”
Rồi cô bảo: “Đợi sau này bọn nhỏ lớn lên, dẫn em đi dạo phố, vậy là bên cạnh em sẽ có bốn chàng vệ sĩ rồi, xem thử xem có ai dám đụng tới em không.”
Cho nên cô cũng phải bắt đầu chăm sóc nhan sắc của bản thân thôi.
Bạch Minh Châu nghĩ, nếu như cô có thể mãi mãi trẻ đẹp thì bao giờ mấy nhóc con lớn lên, trở thành các anh chàng đẹp trai cao một mét tám mấy, cô vẫn trẻ trung như xưa, đi cùng với tụi nhỏ ra ngoài, khéo người ta lại phải thốt lên đúng là phú bà.
Các vệ sĩ của phú bà cao ráo, đẹp trai quá!
Chu Lâm nghe vậy dở khóc dở cười, nhưng nghĩ vậy cũng hay.
“Năm anh đàn ông con trai nhà ta chỉ cưng chiều một mình em!” Anh nghiêm túc gật đầu.
Bạch Minh Châu cười, nói chuyện với Chu Lâm một lúc, trạng thái căng thẳng thần kinh của cô cũng dần thư giãn, cơn buồn ngủ ập tới, Bạch Minh Châu dần ngủ thiếp đi.
Chu Lâm ngồi bên cạnh trông cho ba mẹ con ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Minh Châu giật mình dậy vì nghe thấy tiếng khóc.
“Vợ à, tiếng ồn làm em dậy à.” Chu Lâm chửi thầm trong lòng, vội vàng chạy lại rót nước ấm cho vợ anh uống.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Bạch Minh Châu hỏi.
Chu Lâm đút nước cho vợ uống xong mới trả lời: “Bên ngoài có một thai phụ cãi nhau với mẹ chồng, bị mẹ chồng tát dẫn đến động thai nên giờ đang sinh con, người nhà mẹ đẻ và người nhà chồng đang cãi lộn ở bên ngoài!”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì cạn lời.
Có điều, dù sao cũng đã dậy rồi, Bạch Minh Châu quyết định ăn sáng luôn. Cố Quảng Thu đạp xe đạp tới đưa cháo hạt sen thịt nạc cho cô.
Đêm qua, cô đã ăn cháo đường nâu khi mới sinh con xong nhưng giờ đồ ăn trong bụng đã bị tiêu hóa gần hết rồi, cho nên ăn cháo hạt sen thịt nạc thấy rất ngon miệng, cực kỳ thơm ngon.
Ăn xong, cô thấy trong người dễ chịu hơn nhiều, bởi vì đói bụng làm dạ dày rất khó chịu.
Hôm nay trời rất nóng. Dù mới tám giờ hơn nhưng mặt trời bên ngoài đã lên cao, nắng chói chang.
Chắc chắn giờ này không thích hợp để đi về, Chu Lâm cũng đã nhắn với chú Đào là phải chiều tối vợ anh mới về nên chú Đào vẫn chưa tới, chiều mới tới.
Bạch Minh Châu vẫn nghỉ ngơi trong bệnh viện.
Mặc dù cô chưa về nhưng bà Lý đã được Cố Quảng Thu đưa về trước.
Lúc đầu, anh ấy vốn muốn lên đây đưa cơm xong sẽ ở lại để Lý Thái Sơn về, dù sao anh ấy cũng là anh họ, quan hệ gần hơn so với Lý Thái Sơn.
Nhưng Lý Thái Sơn nói thẳng: “Anh ăn nói không lưu loát, có chuyện gì cũng không giúp được, người ta đâu hiểu anh nói gì, cứ để tôi ở lại cho, anh đưa bà tôi về trước đi.”
Vậy là Cố Quảng Thu đạp xe đạp chở bà Lý về nhà.
Chắc chắn mọi người sẽ đều hỏi thăm bà Lý xem lần này sinh là trai hay gái.
Bà Lý cũng không giấu làm gì, nói thẳng: “Lại có thêm hai thằng cu nữa.”
“Gì cơ, lại được thêm hai thằng cu nữa à?”
“Ôi chao ôi, vậy là có tận bốn cậu con trai luôn nhỉ?”
“Hay thật đấy, người ta tám năm sinh bốn người con trai là đã nhanh rồi nhưng vợ chồng nhà này chỉ mới mấy năm mà đã sinh bốn cậu con trai luôn.”
“Bởi vậy mới gọi là ngôi sao may mắn họ Chu mà!”
“Ngôi sao may mắn họ Chu đúng là giỏi thật nhưng vợ cậu ấy cũng giỏi, muốn làm vợ của ngôi sao may mắn thì cũng phải là người có phúc mới được.”
“...”
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
Hâm mộ thì đúng là hâm mộ thật.
Người trong thôn đều thích nhà có nhiều con trai, càng đông con trai thì càng có nhiều lao động trong gia đình.
Nhà họ Chu không phải là người gốc ở đại đội Ngưu Mông. Cha Chu Lâm tới đây sinh sống rồi sinh được hai anh em Chu Xuyên và Chu Lâm.
Nhà Chu Xuyên sinh liền hai cô con gái, tới đứa thứ ba mới là con trai.
Cho nên nhà này rất ít con trai.
Lúc trước, nhà mẹ đẻ của chị dâu Chu tới tận cửa dọa nạt chẳng nể nang gì chẳng phải chính là vì ỷ thế nhà họ đông người còn nhà họ Chu neo người hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-188.html.]
Thật không ngờ tới lượt Chu Lâm lại phấn đấu giỏi như vậy, lần đầu sinh đôi được hai cậu con trai, lần này cũng vẫn sinh đôi hai cậu con trai tiếp.
Vậy là tổng cộng có bốn cậu con trai.
Khiến số con trai của nhà họ Chu lập tức nhiều hẳn lên.
Bởi vậy nên Chu Xuyên mới im lặng, ngay cả chị dâu Chu cũng thấy hơi hâm mộ, không thể ra vẻ mình là chị dâu quá đà trước mặt Bạch Minh Châu.
Trước đó đã vậy rồi, giờ lại càng khỏi phải nói.
Chị dâu Chu rất ghen tị, đi ra ngoài nói với người ta: “Sinh con trai thì vui thật nhưng mà tận bốn đứa con trai, lúc nhỏ thì không sao nhưng đợi tới khi chúng lớn mà xem, có mà ăn sạt nghiệp, hai vợ chồng họ sao mà nuôi nổi!”
Đúng lúc chị Lý cũng đang ở ngay đó, nghe vậy lập tức nói đỡ cho Bạch Minh Châu: “Chu Lâm vẫn đang đi làm, Minh Châu lại có thể viết bài kiếm tiền nhuận bút, cô còn lo gì cho họ nữa chứ?”
“Lối sống của họ như thế kia, chẳng lẽ lại không đáng lo hay sao!” Lý Tiểu Liên đứng bên cạnh cũng rất ganh tị.
Lúc trước cũng vì cô ta đã sinh liền tằng tằng bốn cô con gái nên mới phải mạo hiểm đi mượn giống của Giang Đại Hổ.
Còn Bạch Minh Châu thì sao, hai lần sinh đôi bốn đứa con trai, thực sự là ganh tị c.h.ế.t mất.
Đều là phụ nữ nhưng tại sao người ta thì tốt số như vậy còn số cô ta lại hẩm hiu như thế này chứ?
Chị Đại Sơn đứng bên cạnh cười phá lên: “Có những người mong có con trai đến mòn cả mắt rồi mà vẫn không có. Đương nhiên là tôi không hề nói cô đâu nha.” Chị Đại Sơn cố ý nói với Lý Tiểu Liên như vậy, ánh mắt còn cười mát.
Lý Tiểu Liên không thể đứng ở đây tiếp được nữa, xoay người bỏ đi.
Ở bên cạnh có một bà cụ hỏi chuyện vợ Phong Mậu: “Lúc đó mấy cô xông vào thật sự nhìn thấy hai người họ không mặc quần à?”
Vợ Phong Mậu hé miệng cười: “Chứ còn gì nữa, thấy hết luôn!”
Lúc ấy, cô ta và Triệu Mỹ Hương, chị dâu Chu là tốp đầu tiên xông vào, có gì mà không thấy chứ? Kể ra thì chẳng trách Giang Đại Hổ lại sinh được con trai mà Lý Tiểu Liên lại cũng thích mượn giống của anh ta, cây hàng kia của anh ta cũng không tồi.
Trông còn ngon hơn của Lý Phong Mậu!
Hôm đó đi bắt gian xong trở về, cô ta còn nằm mơ tận mấy ngày liền, mơ thấy Giang Đại Hổ kéo cô ta vào trong ruộng bắp, múa gậy trong ruộng vắng.
Vợ của Phong Mậu thật sự đã có một giấc mơ như vậy.
Theo lý thuyết, đáng lẽ cô ta nên phản kháng mới đúng. Cuối cùng cũng không biết chuyện xảy ra với mình ở trong mơ là như thế nào mà cô ta lại ôm Giang Đại Hổ và hét lên những lời kỳ lạ với niềm vui sướng.
Nghĩ lại thì thấy điều đó thật vô cùng xấu hổ.
Cụ bà đó lập tức cười nhạo: “Mấy người nhìn xem dáng vẻ chua xót của cô ta kìa. Đoán chừng cô ta vô cùng hâm mộ và ghen tị người ta sinh được con trai nên khó trách cô ta thật sự sẽ làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy!”
Bởi vì con dâu của bà ấy sinh liên tiếp hai đứa cháu gái nên đã bị Lý Tiểu Liên mỉa mai, nói rằng không thể sinh được con trai.
Suýt chút nữa khiến con dâu bà ấy nổi giận!
Hiện tại không phải đã tóm được cơ hội cười nhạo và trả thù lại sao?
Đề tài chuyển từ chuyện hai đứa sinh đôi nhà Chu Lâm sang chuyện tình yêu của Lý Tiểu Liên với Giang Đại Hổ.
Đừng nhìn mọi chuyện đã qua đi là xong, không phải nhưng tất cả mọi người đều quên cả. Hiện tại nếu họ mà an phận cúi đầu và cư xử tốt thì có thể bỏ qua, nhưng còn muốn thể hiện ra thì không phải có thể bị lôi ra và lăng trì hay sao?
Mà ở trong thôn có người hâm mộ và ghen tị nhưng cũng có rất nhiều người thật lòng vui mừng cho Chu Lâm và Bạch Minh Châu.
Giống như ông đội trưởng vậy. Ông ấy trực tiếp đạp xe đạp đi đến công xã tìm lãnh đạo.
Ông ấy nói đến chuyện này chủ yếu là muốn xin một chút đồ ăn bổ sung dinh dưỡng.
Người lãnh đạo công xã vô cùng ngạc nhiên khi nghe nói cái thai lần này lại là thai đôi và lại là hai bé trai.
Công xã kiểu gì cũng muốn thể hiện một chút đối với cặp song sinh này thì mới có lý.
Cho nên ông ấy cười chấp nhận việc này và lập tức tự mình phê duyệt.
Bốn cân trứng gà, hai cân thịt lợn, một cặp chân giò lợn, hai túi đường đỏ, và còn hai hộp trái cây đóng hộp nữa.
Ông đội trưởng cầm giấy tờ và lập tức đi nhận những thứ này.
Có trứng gà, được mang về bốn cân, ngoài ra còn có đường đỏ và trái cây đóng hộp.
Nhưng mà thịt lợn với chân giò lợn thì chưa có. Hiện tại mới sinh xong, đợi sau này họ trực tiếp cầm giấy tờ đến chỗ bán thịt đó lấy cũng được.
Ông đội trưởng mang những thứ này và giấy tờ mà lãnh đạo công xã đã phê duyệt sang đây đưa cho mợ út.
Mợ út rất vui vẻ, nói: “Ông đội trưởng, thật sự rất cảm ơn ông. Tình cảm này đợi Chu Lâm trở về, tôi sẽ nói lại với thằng bé!”
“Không cần cảm ơn tôi, là lãnh đạo công xã đã phê duyệt xuống.” Ông đội trưởng cười nói.
“Vậy cũng là do ông đội trưởng ông sẵn lòng chiếu cố thằng bé nên đi xin cho vợ nó!”
Sau khi nói chuyện vài câu, lúc đó ông đội trưởng mới trở về.
Người trong thôn đều biết chuyện ông đội trưởng xin giúp được Chu Lâm nhiều đồ ngon từ công xã về, nhưng họ không dám ghen tị.
Thím Tôn không nhịn được lập tức nói thầm với chồng: “Lúc nhà chúng ta sinh cháu trai, tôi cũng không thấy ông đi xin!”
“Bà im miệng đi. Nếu nhà chúng ta may mắn như vậy, không cần đi xin, tôi sẽ trực tiếp lấy tiền đi mua!” Ông đội trưởng nói thẳng.