Cuối cùng Dương Nhược Tình cũng không chịu đựng nổi, ôm anh ta khóc thật sự thương tâm: “Tại sao anh có thể nhẫn tâm như thế, anh biết rõ khi đó em bị Mã Quyên hại, biết rõ khi đó em yếu ớt như thế, sao anh có thể làm được chuyện một bước cũng không đến thăm em, anh có biết không, mỗi ngày em vẫn luôn đợi anh đến, em muốn nói xin lỗi anh, muốn nói em không cố ý, nhưng anh không cho em cơ hội, sao anh lại nhẫn tâm đến mức ấy!”
Đặng Tường Kiệt cũng đau lòng không thôi, ôm cô ta, áy náy nói: “Anh cũng muốn đến, nhưng chỉ cần anh nghĩ tới đứa con vô tội kia của chúng ta, anh lại…… Thật xin lỗi, anh biết anh sai rồi!”
Hai người ôm nhau kể ra nỗi niềm trong lòng, nói ra tình ý và tình yêu đối với nhau, cuối cùng liền tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Ngày đầu tiên sau khi mưa tạnh, Đặng Tường Kiệt lập tức mượn xe đạp trong nhà ông đội trưởng đi mua một ít đồ vật trở về.
Đồ mua về là dùng để mở tiệc cưới, mời một số người đến đây ăn cưới.
Ăn mừng đám cưới của anh ta và Dương Nhược Tình.
Đặng Tường Kiệt vẫn có chút mặt mũi, ngay cả Lý Đại Hải cũng được mời đi theo, còn có một số người khác.
Kể từ đó, Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình chính là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Hai người ở cùng một chỗ, cũng không ai dám nói gì nữa.
Đương nhiên chắc chắn điều này đã chứng thực những lời đồn lưu truyền lúc trước, nói trước khi kết hôn hai người đã ăn trái cấm rồi.
Nhưng Dương Nhược Tình đã không thèm để ý đến những lời này nọ ở trong thôn, hiện tại cô ta và Đặng Tường Kiệt ở bên nhau rất hạnh phúc.
“Thật không ngờ hai người lập tức bày bàn tiệc luôn, trước đó tôi đã khuyên cô, cô còn không thích mà, sao lại đột nhiên nghĩ thông?” Quả phụ họ Dương lại đây cười nói.
Bởi vì quan hệ của cô ta và Dương Nhược Tình, ngay cả Trương Ma Tử cũng được mời đi theo ăn tiệc.
Dương Nhược Tình cũng cảm kích quả phụ họ Dương, bởi vì có một khoảng thời gian kia, cô ta thật sự đã trợ giúp mình rất nhiều lần, cũng thật lòng khuyên mình.
Điều này coi như là trong hoạn nạn thấy chân tình.
“Tôi cảm thấy anh ấy cũng không tệ lắm, nên quyết định làm tiệc luôn.” Dương Nhược Tình nói như vậy.
Buổi tối hôm đó cô ta và Đặng Tường Kiệt tiêu tan hiềm khích lúc trước, cô ta cũng bị anh ta làm cho cảm động, cho nên sau khi anh ta tỏ vẻ muốn quang minh chính đại ở bên cô ta thì cô ta cũng gật đầu.
Sau cùng thì hai người đã cùng nhau trải qua nhiều mưa gió như vậy.
Cô ta cảm thấy xem chừng cả đời này mình cũng sẽ không yêu người đàn ông nào khác như thế nữa.
“Điều trị tốt thân thể, tranh thủ mang thai đứa nữa.” Quả phụ họ Dương nói.
Sắc mặt Dương Nhược Tình đỏ lên, lại lắc đầu: “Tôi còn chưa muốn sinh em bé, chờ về sau rồi nói sau.”
Quả phụ họ Dương kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì: “Cô là người làm công tác văn hóa, tất nhiên có suy nghĩ của mình, tôi sẽ không xen vào.”
Trong lòng hâm mộ, không ngờ đã ầm ĩ đến mức này rồi mà thanh niên trí thức Đặng còn muốn cưới cô ta, người đàn ông tốt như thế đi đâu tìm được chứ?
Mã Quyên cũng nghĩ như thế.
Cô ta nghĩ, con người đê tiện kia đã thê thảm đến như vậy, thậm chí còn làm mất đứa con của anh ta nữa, vì sao Đặng Tường Kiệt còn có thể làm hòa như lúc ban đầu cùng cô ả? Thậm chí còn tự nguyện cưới cô ả.
Chẳng lẽ anh ta lại không ngại hành động trước đó của cô ả hay sao? Rõ ràng anh ta đã rất tức giận mà, tại sao tức giận một thời gian rồi lại bỏ qua?
Nhưng mặc kệ cô ta nghĩ không rõ như thế nào, Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình đã hòa hợp, hơn nữa còn ở bên nhau.
Mà nói cho cùng thì đứa con của hai người họ chính là bị Mã Quyên hại.
Cô ta không những hại con của bọn họ, còn hại đến tình cảm của bọn họ, sao Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình lại bỏ qua cho cô ta được?
Vì thế hai người bàn bạc ra một kế hoạch, cũng là kế gậy ông đập lưng ông.
Vốn dĩ Mã Quyên đã thích Đặng Tường Kiệt, cho nên cơ hồ không có gì khó khăn, cô ta đã tự chui đầu vào lưới ngay.
Hôm nay Đặng Tường Kiệt thấp giọng nói cho cô ta ra nơi nào đó bên ngoài gặp mặt, anh ta có chuyện muốn nói với cô ta.
Mã Quyên biết anh ta muốn chất vấn mình, nhưng cho dù là chất vấn, cô ta cũng tự nguyện nghe.
Điều mà cô ta không thể chịu được là Đặng Tường Kiệt coi cô ta là người xa lạ, kiểu như nhìn thấy cũng coi là không thấy.
Cho nên ban đêm cô ta đến đúng giờ.
Mà nguyên nhân chính là vì cô ta đến đây để Đặng Tường Kiệt mắng một trận, nhưng dù vậy, cô ta cũng thỏa mãn.
Không ai biết cô ta thích Đặng Tường Kiệt đến mức nào, cho dù là phải c.h.ế.t vì anh ta thì cô ta cũng sẽ không hề do dự chút nào!
“Nếu cô yêu tôi đến thế, vậy cô trao thân cho tôi đi!” Đặng Tường Kiệt nói như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-182.html.]
Mã Quyên còn tưởng rằng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn anh ta, nói: “Anh…… Anh nói cái gì?”
“Chẳng phải cô rất thích tôi hay sao, vậy cởi quần áo ra, cho tôi!” Đặng Tường Kiệt lạnh nhạt ra lệnh.
Mã Quyên không chỉ không có cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ, cô nhìn quanh chỗ này, sau đó không chút do dự lập tức cởi quần áo của mình ra, cứ thế trắng bóng không mảnh vải che thân đứng ở trước mặt anh ta.
“Tường Kiệt, chỉ cần anh muốn em, em sẽ tự nguyện cho anh, em không cần anh chịu trách nhiệm gì cả.” Cô ta nói đầy thâm tình.
Đặng Tường Kiệt lấy từ trong túi ra một cái khăn đen, ném qua chỗ cô ta: “Tự mình bịt mắt vào, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt của cô!”
Mã Quyên không chút do dự lập tức che đôi mắt của mình lại.
Cũng vào lúc này, anh tư Trần từ bên cạnh đi ra, Đặng Tường Kiệt cho anh ta một ánh mắt, sau khi anh tư Trần gật đầu, Đặng Tường Kiệt liền lặng yên rời đi.
Mà anh tư Trần đã hung hăng chiếm đoạt Mã Quyên ở ngay tại sân sau của khu tập thể thanh niên trí thức này.
Xong việc thì nghênh ngang bỏ đi.
Còn Mã Quyên thì từ đầu tới cuối đều không tháo cái khăn đen xuống, mãi cho đến nghe thấy anh ta đi rồi, lúc này cô ta mới tháo khăn đen xuống.
Ánh sáng ở đây không tốt lắm, nhưng lại có thể nhìn thấy vẻ vui sướng rất rõ ràng ở trên mặt cô ta.
Cô ta đã trở thành người phụ nữ của Tường Kiệt, tuy anh ta đối xử với cô ta vô cùng thô bạo, cũng không hề dịu dàng, nhưng là cô ta cũng đã thành người phụ nữ của anh ta rồi.
Thân thể sạch sẽ đã trao cho anh ta, anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô ta.
Sau khi cô ta mặc xong quần áo thì lập tức đi về phòng.
Mà tiếp theo thỉnh thoảng Đặng Tường Kiệt lại đi ra ngoài tìm cô ta, hoặc là hôm sau, hoặc là cách hai ba ngày, buổi tối lần nào đi ra ngoài tìm cô ta đều muốn cô ta, mà bởi vì không muốn nhìn thấy mặt cô ta nên anh ta vẫn yêu cầu cô ta phải bịt kín đôi mắt của mình.
Trong quá trình làm cũng vô cùng thô lỗ với cô ta, không có tí dịu dàng nào.
Nhưng Mã Quyên lại vui vẻ chịu đựng, bởi vì cô ta tự nguyện, đặc biệt tự nguyện đồng ý để cho Đặng Tường Kiệt chiếm hữu cô ta như thế.
Đại khái cũng là vì quá mức thường xuyên, cho nên mới chỉ sau thời gian một tháng ngắn ngủi, Mã Quyên đã có thai.
Mới đầu cô ta còn không biết chính mình đã có thai, trong lúc làm việc đầu váng mắt hoa, trực tiếp té xỉu trên mặt đất.
Dương Nhược Tình nhìn thấy, lập tức nói luôn: “Thế này sợ là có bệnh nặng gì ở trên người, nhanh đưa cô ấy đến trạm y tế để kiểm tra!”
Bởi vì liên quan đến nữ thanh niên trí thức, mọi người cũng không dám làm loạn, lập tức tìm xe lừa nhà chú Đào đưa qua trạm y tế để kiểm tra.
Ở chỗ trạm y tế có một vị thầy thuốc trung y già khám bệnh, ở chỗ bọn họ không hề bị ảnh hưởng gì, giống như mấy thầy thuốc già trong thôn cũng không bị liên lụy gì.
Bởi vì ai mà không cần xem bệnh uống thuốc chứ? Chỉ cần không làm loạn thì sẽ không có việc gì.
Kết quả thầy thuốc trung y già vừa mới bắt mạch đã nói ngay: “Không có vấn đề gì, chính là mang thai mà thôi, trở về chú ý bổ sung chút dinh dưỡng là được.”
Mang thai!
Dương Nhược Tình cười lạnh, mà Triệu Mỹ Hương bị Dương Nhược Tình lôi kéo đến đây cũng mở to hai mắt ra nhìn.
Triệu Mỹ Hương vốn đang rất bất mãn, bởi vì còn phải làm việc nữa, tuy rằng Mã Quyên từng mời cô ta ăn dưa, nhưng quan hệ của cô ta và Mã Quyên cũng rất bình thường, không quen thân gì lắm, không đáng để cô ta đi một chuyến.
Chưa từng nghĩ, vậy mà nghe được một tin tức lớn như thế.
Cô ta vội vàng dò hỏi thầy thuốc trung y: “Thầy thuốc ơi, ngài đã xem kỹ chưa? Xác định là mang thai mà không phải bệnh khác chứ?”
“Không phải bệnh khác, thân thể cô ta không có vấn đề gì, chính là mang thai nên dinh dưỡng có chút không theo kịp, về nhà ăn chút đồ tốt là được.” Thầy thuốc trung y nói.
Triệu Mỹ Hương kích động vô cùng, thật sự là mang thai, thế mà thanh niên trí thức Mã lại mang thai thật.
Cô ta mang thai đứa con của ai, là người đàn ông nào làm cho bụng cô ta to lên?
Mà lúc này, Mã Quyên cũng đã từ từ tỉnh lại, vừa thấy rõ đây là nơi nào, cô ta lập tức nói: “Tại sao tôi lại tới nơi này?”
“Ai da, thanh niên trí thức Mã này, cô đang làm việc ngoài ruộng thì mệt ngất đi, chúng tôi có ý tốt đưa cô đến đây đó mà!” Triệu Mỹ Hương lập tức nói.
“Ý tốt?” Mã Quyên quét về phía Dương Nhược Tình, trên mặt mang theo thần sắc khắc nghiệt “Chị dâu có lòng tốt thì em biết, nhưng có một số người, em thấy nghi ngờ lắm!”
Dương Nhược Tình nói thẳng ngay trước mặt không ít người đang ở trong phòng khám bệnh này: “Thầy thuốc đã nói cô mang thai, vậy mà tôi không biết sau lưng cô lại làm loại chuyện đó, cô còn chưa lấy chồng đâu!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng khám đều sợ ngây người.
“Chưa lấy chồng á?”
“Đúng vậy, tôi vừa mới nghe được thầy thuốc nói, đúng là mang thai!”