Bạch Minh Châu kiểm kê lương thực còn tồn trong nhà xong, đương nhiên cô muốn xem tiền tiết kiệm. Sổ tiết kiệm không nhiều không ít vừa tròn một trăm.
Cô cũng kiểm kê một chút số tiền lẻ này, cũng khá nhiều, khoảng hơn hai mươi đồng.
Nói cách khác, nếu tính cả số tiền 25 đồng mua lương thực kia thì trong tay Chu Lâm có khoảng một trăm năm mươi đồng.
“Vợ à. Hai ngày nữa anh phải đi ra ngoài một chuyến, cần có chút tiền vốn”, Chu Lâm chần chờ nói.
“Vậy chỗ đó là để anh giữ lại làm tiền vốn phải không?” Bạch Minh Châu chỉ số tiền lẻ đó, hỏi.
Chu Lâm khẽ gật đầu, Bạch Minh Châu cũng lấy hai mươi mấy đồng đó cùng với sổ tiết kiệm đưa cho anh: “Anh cầm lại đi.”
Trước đó, cô muốn nắm quyền tài chính to lớn trong nhà. Cuối cùng nhìn tới nhìn lui trong nhà thì cô cảm thấy không biết cất tiền như thế nào, vẫn là chỗ Chu Lâm cất tiền là ổn nhất.
Cho nên vẫn là cất ở chỗ cũ đi.
Do vậy, cô liền đưa hết cho anh.
Chu Lâm ngạc nhiên: “Vợ à. Không phải em muốn giữ tiền ư?”
“Em chỉ muốn nhìn xem anh có nguyện ý đưa tiền cho em không thôi.” Tất nhiên Bạch Minh Châu sẽ không nói thật, cô bình tĩnh nói: “Anh nguyện ý giao tiền cho em, em sẽ biết rằng anh thật sự coi em là vợ anh. Chỉ cần anh có lòng này thì em giữ hay không giữ tiền thì cũng không quan trọng. Anh cầm hay em cầm cũng không khác biệt. Để ở chỗ cũ thuận tiện, cần gì thì tự anh đi lấy là được.”
Người đàn ông thật thà chất phác sinh ra trong những năm 50 này làm sao có thể hiểu được kịch bản của vợ anh. Anh bị làm cho hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cuối cùng trong lòng cũng chỉ còn lại hai chữ: Cảm động!
Cảm động thì cảm động, cơm vẫn phải đi nấu.
Chủ yếu là Bạch Minh Châu lười biếng, cả người lười biếng, không hề muốn động tay động chân chút nào.
Buổi sáng Chu Lâm với Lý Phong Thu đi xếp hàng chia lương thực. Bây giờ đã là giữa trưa nên chỉ hấp khoai lang ăn.
Anh chỉ hấp khoai lang. Trong nhà còn dư khoảng một cân trứng gà, Chu Lâm không nỡ ăn. Nhưng mỗi ngày anh đều luộc cho Bạch Minh Châu hai quả vào buổi sáng.
Thật ra Bạch Minh Châu không có yêu cầu cao trong ăn uống. Nhưng nói thật nhìn thấy khoai lang được bưng lên bàn thì Bạch Minh Châu có chút không muốn ăn.
Từ sau khi cô đến đây, món chính luôn là khoai lang. Lúc trước cô còn nghĩ ăn lương thực thô thì khỏe mạnh, nhưng mấy ngày sau cô lập tức biết mình chỉ đơn giản là đánh giá bản thân quá cao.
Mới có mấy ngày cô đã có chút không chịu nổi, vậy mỗi ngày sau này phải làm sao đây?
Đừng nói cô ra vẻ kiêu kì, cuộc sống này ai đến thì mới biết. Thật sự miệng cô đã nhạt nhẽo không có hương vị gì rồi.
Lúc này, Bạch Minh Châu có chút nhớ đến món gà khi vừa mới đến đây, thật sư là thơm ngào ngạt……
“Vợ à. Đợi anh đi ra ngoài, anh sẽ nhìn xem bên ngoài có thứ gì tốt không. Nếu có thì anh sẽ lập tức mang về cho em.” Chu Lâm cũng đã nhìn ra, nói.
Bạch Minh Châu nhìn anh: “Anh cố gắng là được, đừng mạo hiểm.”
Chu Lâm cười: “Anh biết, anh sẽ không mạo hiểm. Vợ, em cứ yên tâm đi.”
Ngày hôm sau Chu Lâm cũng khá bận. Bởi vì hôm nay nhìn trời thấy âm u, thời tiết càng ngày càng lạnh, sợ là sẽ có tuyết rơi.
Nhưng trước đó không phải nên đi xay bột ngô trước sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-17.html.]
Không chỉ có bột ngô, còn phải làm dưa muối, tất cả những việc đó đều phải làm.
Chu Lâm cũng trở về một xe cải trắng và củ cải. Đây đều là những thứ cần phải dự trữ để ăn vào mùa đông.
Tuy nhiên nhân khẩu trong nhà đơn giản, việc xếp hàng để say bột ngô và bột đậu không nhiều lắm, nên Chu Lâm đã làm xong việc rất nhanh.
Trong khi mọi người đang xếp hàng để xay bột mì, còn vì thứ tự đến trước và sau mà cãi nhau rất lớn, thậm chí thiếu chút nữa đánh lộn thì trời tối Chu Lâm quấn cả người kín mít vào giữa đêm và cầm đòn gánh đi ra ngoài bận rộn.
Ăn xong bữa tối anh lập tức đi ngủ, khoảng 10 giờ thì khi ra ngoài. Cho đến tận buổi sáng ngày hôm sau lúc trời gần sáng thì anh mới trở về.
Vốn dĩ Bạch Minh Châu cũng có chút đau lòng vì anh vất vả, nhưng mà nhìn anh làm việc bận rộn mà hai mắt vẫn sáng ngời nên cũng kệ anh. Người này trời sinh thích mạo hiểm, lại thích làm những chuyện này.
Sau khi bận rộn như vậy khoảng bảy tám thì trời bắt đầu có tuyết. Tuyết rơi vào lúc gần tối.
“Vợ à, em nhanh ra xem tuyết rơi rồi.” Chu Lâm vừa mới cho năm con gà con ăn xong. Dựa vào tình cảm giữa anh với Lý Thái Sơn nên nhà Lý Thái Sơn đã đổi chỗ gà đó lấy bảy quả trứng gà.
Anh vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy tuyết rơi.
Bạch Minh Châu đi từ trong nhà ra. Hôm nay trời thật lạnh, đặc biệt là sau khi chia lương thực. Thật sự là nhiệt độ mỗi ngày đều khác nhau. Như buổi sáng hôm trước, giường đất nhà cô phải được đốt nóng, nếu không thì cô không thể ngủ được vì quá lạnh.
“Tuyết rơi rồi.” Bạch Minh Châu cũng cười. Sắc mặt của cô tốt hơn nhiều so với trước đây.
Chủ yếu là mấy ngày nay, Chu Lâm đều mang về những đồ bổ dưỡng.
“Đêm nay anh có còn đi ra ngoài không?” Bạch Minh Châu hỏi
“Tạm thời không đi nữa.” Chu Lâm cũng không muốn ra ngoài, bởi vì mấy ngày này anh đã bận rộn xong rồi. Bên kia phải mất một thời gian thì mới có hàng hóa, thời gian gặp mặt lần sau đã được sắp xếp, khi nào có thời gian thì anh sẽ lại đi.
“Vậy anh đừng đi ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi một chút.” Bạch Minh Châu nhìn anh một cái, có chút hờn dỗi.
Chu Lâm giống như một con hamster ba bận rộn.
Mấy ngày này, anh ra ngoài và mang về rất nhiều đồ.
Ngày đầu tiên anh mang về một túi cá mặn khô. Không biết là cá gì nhưng khi cho vào nồi chưng lên thì cực kỳ thơm.
Có loại cá khô mặn này ăn cùng, thì khoai lang cũng không quá khó ăn nữa.
Ngày hôm sau Chu Lâm ra ngoài thì mang về nửa con gà và một túi bột mì. Bột mì không nhiều lắm, chỉ năm cân là do anh đã đặt trước ngay từ đầu.
Cô mang nửa con gà đó đi hầm và lôi kéo Chu Lâm ăn một miếng. Chu Lâm không muốn ăn, muốn để lại cho cô ăn, nhưng Bạch Minh Châu không muốn ăn một mình. Tất nhiên phần lớn đều là cô xử lý.
Ngày thứ ba và ngày thứ tư, Chu Lâm lần lượt mang về một túi lưới táo với một túi lưới lê trắng. Đặc biệt là lê trắng, hiện tại tuyết rơi, có thể để ở bên ngoài, để qua mấy ngày thì ngay lập tức sẽ có lê đông lạnh ăn.
Ngày thứ năm, Chu Lâm lại xách về cho cô một túi táo loại to về. Một túi loại to cũng rất nhiều, phải đến bảy tám cân. Mỗi ngày cô đều sẽ ăn một nắm.
Ngày thứ sáu, Chu Lâm lại cầm về cho cô nửa bao tải hạt dẻ với vài cân hạt thông. Tất cả đều là đồ ngon mà anh tìm về cho cô.
Ngày thứ bảy, Chu Lâm mang về từ bên ngoài hai cân trứng gà và một túi gạo nhỏ, khoảng chừng mười cân.
Hôm nay là ngày thứ tám, buổi sáng lúc Chu Lâm trở về thì xách về một cặp móng lợn, còn có một miếng thịt nạc!