Chỉ là không có thời gian, bởi vì sau khi Đổng Kiến trở về đã thông báo cho hai người, lãnh đạo yêu cầu họ thu dọn hành lý, ngày mai đi tuyên truyền tiếp cùng cán bộ xã.
Dương Nhược Tình cũng rất thích việc đi tuyên truyền, không chỉ được hưởng công điểm mà chủ yếu là công việc này nhẹ nhàng, còn được mọi người hoan nghênh.
Sau khi đến đây, cô ta mới biết làm nông vất vả như thế nào. Cả mùa thu hoạch cô ta đều không tham gia mấy, không phải cô ta cố ý mà là do bị say nắng.
Trời quá nóng, quá khó chịu, làm sao cô ta chịu được chứ?
Vì vậy, có thể đi tuyên truyền kiếm công điểm quả thực là tốt nhất.
Rất nhanh, ngày hôm sau, hai người lại cùng nhau đi tuyên truyền.
Chuyện này lại được truyền ra khắp thôn.
Mọi người bàn tán xôn xao về chuyện này, họ cho rằng không biết thanh niên trí thức Dương này sẽ gây ra bao nhiêu chuyện ồn ào nữa.
Phải biết rằng năm ngoái sau khi đi tuyên truyền, không ít thanh niên chưa vợ ở nông thôn đều vừa gặp đã yêu cô ta, coi cô ta là tiêu chuẩn để lấy vợ.
Nếu nhà nào nhờ bà mối bàn chuyện hôn nhân, các thanh niên đều yêu cầu phải tìm được người vợ như thanh niên trí thức Dương, nếu không thì đừng nói với họ!
Việc này không chỉ khiến các bà mẹ trong nhà sốt ruột mà còn khiến việc làm ăn của các bà mối bị ảnh hưởng nặng nề.
Vậy nên làm sao họ có thể dễ dàng tha cho cô ta? Tiếng xấu đồn xa, ai cũng nói cô ta lẳng lơ, không đứng đắn.
Nhưng mà mặc kệ thế nào, hiệu quả tuyên truyền của Dương Nhược Tình vẫn rất tốt nên lãnh đạo vẫn cử cô ta đi cùng Đặng Tường Kiệt.
Điều bất ngờ là lần này Mã Quyên cũng đi theo nhưng Mã Quyên tự mang theo lương thực, mục đích chính là để hầu hạ Dương Nhược Tình, rót trà nước cho cô ta.
Và trong lúc không ai hay biết, cô ta còn đóng vai trò như chiếc ô che mưa cho Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt, giúp hai người họ che giấu việc ở trong phòng khi xung quanh không có ai.
Cũng chính vì vậy, Dương Nhược Tình thực sự coi cô ta như chị em gái, cũng hoàn toàn bỏ qua những định kiến ban đầu.
Ngay cả Đặng Tường Kiệt cũng hiếm hoi dành cho Mã Quyên sắc mặt tốt.
Còn Mã Quyên, ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng lại vô cùng oán giận. Cô ta thấy Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt ngày ngày dính lấy nhau như sam, không có thai mới là lạ!
Chỉ cần có thai, cô ta sẽ khiến Dương Nhược Tình mãi mãi không thể ngóc đầu lên nổi!
Tất nhiên, người ngoài không thể biết được những chuyện này.
Nhưng sau khi Bạch Minh Châu nghe nói Mã Quyên cũng đi theo làm tuyên truyền, cô liền biết Mã Quyên sắp sửa muốn hoàn toàn trở mặt với Dương Nhược Tình.
Là một nữ phụ phản diện, làm sao có thể không hãm hại nữ chính kia chứ?
Chỉ là không biết cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì nhưng những chuyện đó không liên quan gì đến cô.
Hiện tại cô vẫn kiên trì viết bản thảo mỗi ngày. Có mợ út ở đây, thời gian rảnh rỗi của cô không ít.
Đến tận năm ngày sau Chu Lâm mới trở về, lúc anh trở về đã là nửa đêm.
Mợ út muốn dậy nhưng Bạch Minh Châu bảo bà ấy đi nghỉ ngơi. Sau đó cô đi hấp bánh bao cho Chu Lâm, là bánh bao nhà làm.
Tuy nhiên, trước khi ăn bánh bao, cô đun nước để anh vào nhà tắm rửa sạch sẽ.
Anh ngồi trong chậu gỗ mà Đâu Đâu và Đô Đô thường tắm, Bạch Minh Châu chà lưng cho anh.
“Vợ ơi, sao tay em giống như có ma lực vậy?” Chu Lâm nhắm mắt tận hưởng dịch vụ tắm rửa của vợ, cười híp mắt, hỏi.
Bạch Minh Châu mỉm cười: “Ma lực gì cơ?”
Chu Lâm xoay người lại để cho Bạch Minh Châu xem. Cô vừa nhìn thấy, sắc mặt liền đỏ bừng, liếc anh một cái.
“Anh còn chưa mệt à?”
“Chưa mệt.” Chu Lâm cười, khẽ nói: “Tắm sạch sẽ một chút, lát nữa để chồng yêu thương em thật tốt.”
Vào núi mấy ngày rồi, nhớ vợ muốn chết.
Bạch Minh Châu không muốn nói chuyện với anh nữa, thấy anh đã tắm gần xong, bèn bảo anh tự tắm nhưng lại xối thêm cho anh vài gáo nước nóng.
Cô ra ngoài bưng bánh bao hấp và canh trứng gà vào. Chu Lâm tắm xong, đổ nước đi, mới quay lại ăn một bữa nóng hổi.
Sau khi ăn mấy cái bánh bao to, lại uống một chén canh trứng gà, bụng Chu Lâm mới no được năm sáu phần.
Buổi tối không nên ăn quá nhiều.
Anh ăn xong thì lấy tiền kiếm được lần này ra.
Lần đi này không kiếm được nhiều tiền, ngoài mấy cân thịt lợn rừng mang về, mỗi người chỉ được chia bảy tám đồng.
Chu Lâm không quan tâm đến số tiền này nhưng dù sao cũng có thể che giấu sự nghi ngờ của người ngoài.
Vợ kiếm được, anh cũng kiếm được nên việc nhà anh có thể ăn ngon mặc đẹp không phải là điều nên làm sao?
Bạch Minh Châu không quan tâm đến tiền. Cô đợi anh cất tiền đi mới bảo anh đi rửa tay đánh răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-163.html.]
Chu Lâm cũng không nói hai lời liền đi rửa tay, xong xuôi thì vội vàng về phòng để ôm ấp vợ.
Cuối cùng vẫn làm cho Bạch Minh Châu mệt lả người.
Cô thật sự bái phục người đàn ông này.
Đi vào trong núi bôn ba nhiều ngày như vậy mà về đến nhà vẫn sung sức như thế.
Ngày thường làm việc đồng áng, anh hay giả vờ yếu đuối, rên rỉ với cô rằng anh sắp không chịu nổi nữa!
Sau một đêm "vận động", dĩ nhiên sáng hôm sau hai vợ chồng đã ngủ dậy muộn.
Mãi đến khi Đâu Đâu và Đô Đô thức dậy, Chu Lâm mới lồm cồm bò dậy theo, còn Bạch Minh Châu thì tiếp tục ngủ.
Đêm qua bị "giày vò" lâu như vậy, thể lực của cô không thể nào sánh được với gã đàn ông thô kệch như Chu Lâm.
"Mợ út, thịt lợn rừng này hầm được không? Sau khi hầm xong, con sẽ mang qua cho cậu út một phần." Chu Lâm một tay ôm Đâu Đâu, một tay ôm Đô Đô, nói.
Mợ út bảo anh ôm hai đứa bé Đâu Đâu và Đô Đô ngồi trước bếp sưởi ấm rồi hỏi: "Có muốn vào ngủ thêm không?".
"Có ạ." Chu Lâm cười, quay vào nhà ôm vợ ngủ tiếp, tinh lực của anh vốn dĩ dồi dào vào buổi sáng.
Bạch Minh Châu bị hành động của anh đánh thức từ sáng sớm, khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Nếu mợ út và các con trai vào đây thì làm sao?
"Yên tâm đi, họ sẽ không vào đâu." Chu Lâm khẽ cười, đáp.
Bạch Minh Châu nhẹ nhàng đánh anh một cái rồi mặc kệ anh.
Quả nhiên Đâu Đâu và Đô Đô không vào nhà, hai đứa bé thích sưởi lửa hơn, có thể lấy khoai lang cho ba con gà mái đang được nuôi trong lồng gà ăn và chơi với Sư Tử Nhỏ đang trốn trong bếp để ngủ.
Mợ út cũng bận rộn, bà ấy cắt thịt lợn rừng thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi chần qua. Sau đó bà ấy cho hành, gừng vào nồi hầm.
Bà ấy lại hấp bánh bao và trứng sữa cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn. Hai anh em ngủ cả đêm đã đói, mỗi đứa có thể ăn hết một cái bánh bao, nửa củ khoai tây và chia nhau một chén trứng sữa.
Chờ đến khi hai đứa ăn no, mợ út mới ăn khoai lang. Mới chỉ khoảng một tiếng sau đã thấy đứa cháu trai cũng dậy rót nước nóng đánh răng rửa mặt.
"Sao không ngủ thêm một lát?" Mợ út hỏi.
"Con ngủ đủ rồi, nhưng bụng có hơi đói." Chu Lâm vừa lau miệng cho Đâu Đâu vừa nói.
Mợ út bảo anh ăn bánh bao trước: "Thịt chưa hầm xong, con ăn bánh bao lót dạ đi."
Chu Lâm không chần chừ, ăn hai cái bánh bao, ba củ khoai lang và hai quả trứng.
Từ hôm qua đến sáng nay, anh tiêu hao khá nhiều năng lượng, không ăn nhiều một chút sao được?
Đoàn người Chu Lâm trở về, mùi thịt trong các nhà cũng bắt đầu bay ra ngoài.
Đương nhiên là chuyện này cũng làm cho người trong thôn hâm mộ.
Bởi vì sau khi mưa tạnh không phải không có ai nghĩ đến chuyện săn một chút thú rừng cho cả nhà thay đổi khẩu vị, nhưng không phải ai vào núi cũng có thể săn được thú rừng.
Ví dụ như Chu Xuyên cũng vào núi, mấy ngày nay đã vào ba lần, kết quả một cái trứng gà rừng cũng không mang về được.
Chị dâu Chu ở bên ngoài ngửi thấy mùi cũng nghe được câu chuyện, cho nên vừa về nhà đã cãi nhau ầm ĩ với Chu Xuyên.
Không mắng gì khác, chỉ mắng những lời như tại sao anh ngu dốt như thế, tại sao tôi lại lấy người vô dụng như anh…
Chu Xuyên vô cùng tức giận, đương nhiên cũng sẽ không coi là chuyện nhỏ, bắt đầu cãi nhau với vợ.
Thời điểm Triệu Mỹ Hương đến đây, hai người đã ầm ĩ đến mức suýt thì đánh nhau, do nhìn thấy cô ta tới nên lúc này Chu Xuyên mới thở phì phò tức giận đi ra ngoài.
“Làm gì thế, sao lại cãi nhau rồi.” Triệu Mỹ Hương biết rõ còn cố hỏi.
Chị dâu Chu tức giận nói: “Trách mệnh của tôi không tốt, lấy phải một thằng đàn ông như thế, đời trước có khi tôi g.i.ế.c cả nhà anh ta cũng nên, nếu không tại sao đời này phải lấy anh ta, cái gì cũng không biết làm, chỉ biết ăn với ngủ là nhất!”
Triệu Mỹ Hương nói "Cô như thế này là còn tốt đấy, ít nhất Chu Xuyên cũng không làm loạn ở bên ngoài, không như cái tên đáng đ.â.m ngàn nhát d.a.o kia nhà tôi, nếu không vì mấy đứa con trai thì tôi đã ly hôn với anh ta từ lâu rồi!”
Tuy rằng độ sốt dẻo của sự việc Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên đã nguội dần, nhưng hiện tại nhà ai không biết chuyện của hai người đó chứ?
Đương nhiên, từ sau khi bị phát hiện thì chắc chắn hai người đó không có cơ hội gặp nhau nữa, không chỉ có người ngoài giám sát bọn họ mà chị ta cũng trông chừng Giang Nhị Hổ rất kỹ.
Nhưng mà hai người đó cũng đã sinh con trai với nhau rồi.
Hiện tại Giang Đại Bảo đang được cha mẹ chồng nuôi dưỡng, nhưng chỉ cần nhìn thấy Giang Đại Bảo, Triệu Mỹ Hương thật sự cảm thấy bao nhiêu tâm huyết đã uổng phí.
Đương nhiên cho dù như thế, thì ly hôn cũng chỉ là lời nói đầu môi mà thôi, không có khả năng ly hôn thật.
Nếu ly hôn rồi thì cô ta biết đi đâu? Lại kết hôn với người khác, sinh con cho người ta hay đi làm mẹ kế? Cô ta không phải là kẻ ngốc.
Đương nhiên Giang Nhị Hổ còn bị tổn thương nhiều hơn cô ta, bởi vì mãi cho đến hiện tại anh ta vẫn chưa có con trai, đứa bé vốn dĩ cho rằng là con mình thì lại là con của anh trai!
Nói cách khác, hiện tại Giang Nhị Hổ vẫn chưa có con trai.
Cũng vì nguyên nhân như thế cho nên năm nay Giang Nhị Hổ không chịu làm lụng gì, chỉ chờ Lý Tiểu Liên kiếm công điểm nuôi sống anh ta, cũng chờ Giang Đại Hổ nuôi!