Năm nay, lương thực bội thu, cho nên các nhà đều được chia nhiều lương thực hơn so với năm ngoái.
Năm ngoái, mỗi nhà chỉ được chia mười cân lúa mì. Năm nay, mỗi nhà được chia hai mươi cân. Lượng lúa mì tăng gấp đôi!
Các loại lương thực khác cũng được chia nhiều hơn trước!
Hằng năm, trước khi có lương thực mới của vụ mùa thu, công xã đều cho người tới thu mua lương thực, không chỉ thu mua của đại đội mà còn thu mua của nhà các đội viên.
Chẳng hạn như nhà họ Đào, năm nay nhà họ bán được tận mấy chục đồng tiền lương thực cũ khiến mọi người rất hâm mộ.
Các nhà khác ít nhiều gì cũng đều còn dư lương thực cũ vì biết tính toán cẩn thận. Họ được chia cho nhiều lương thực, ăn không hết, lương thực mới năm nay lại sắp về, vậy chẳng phải là có thể bán lương thực cũ đi hay sao?
Với số lương thực năm nay được chia nhiều như vậy, nếu biết ăn nhịn để dành thì tới khi người ta xuống thu mua lương thực trước vụ mùa thu năm sau, đến lúc đó sẽ bán được kha khá tiền!
Đương nhiên, không có quá nhiều đại đội được chia nhiều lương thực ăn không hết như đại đội Ngưu Mông.
Ngoài chia lương thực ra, hôm nay còn chia tiền.
Năm nay, nhà họ Trương được chia hơn bốn mươi đồng.
Chị Lý và Lý Phong Thu được chia hơn ba mươi, gần bốn mươi đồng.
Các nhà khác cũng đều được chia nhiều hơn trước.
Bao giờ tiền về, nhà nào có nộp lợn sẽ được phát thêm một khoản, nhà nào không nộp lợn thì không được chia thêm.
Làm như vậy rất công bằng, mọi người đều vui vẻ.
Duy chỉ có nhà họ Trần khá nổi bật năm trước thì năm nay, vì lợn nhà họ nuôi bị c.h.ế.t nên không những bị trừ rất nhiều công điểm mà còn không có phân lợn mà nộp.
Hơn nữa, vì ông Trần, bà Trần kiên quyết không chịu chia nhà nên mấy anh em nhà họ Trần đều ăn bơ làm biếng.
Mấy cô con dâu cũng vậy, tất cả đều chỉ sống cho qua ngày, không chịu làm việc.
Năm nay, nhà họ Trần chỉ được chia cho không đầy ba mươi đồng.
Công điểm năm nay cao gấp rưỡi năm trước nhưng nhà họ Trần lại chỉ được chia ba mươi đồng, phải biết rằng năm ngoái bọn họ được chia những hơn một trăm tám mươi đồng!
Kết quả năm nay chỉ có chừng ấy điểm?
Năm ngoái, ông Trần, bà Trần cười sung sướng. Năm nay, mặt người nào người nấy đều sa sầm.
Mấy đứa con của bọn họ không hề nói gì, tất cả đều im lặng.
Nhà họ Trần nhất định phải chia nhà, không chia nhà thì bọn họ không muốn làm việc!
Có điều đây là chuyện riêng của nhà họ Trần, ông đội trưởng và kế toán không can thiệp.
Đợi các đội viên đều đã được chia tiền và lương thực xong, có người hỏi năm nay không có thịt lợn để chia à?
Ông đội trưởng đáp rất thoải mái: “Có chứ, năm nay vẫn tiếp tục mổ lợn, chia thịt!”
Đại đội đã đặt trước với gia đình xã viên không nộp lợn, bảo họ nuôi hai con lợn, chăm sóc thật cẩn thận, đợi tới cuối năm, đại đội sẽ bỏ tiền ra mua, đến lúc đó, mọi người sẽ mổ lợn chia thịt!
Vốn dĩ đây là chuyện có thể đem ra khoe khoang nhưng vì hiện tại đang bận lo kiếm củi, nghiền bột, tích trữ dưa chua nên chưa có ai rảnh đi thăm người thân.
Có điều, đợi bao giờ các bà các mẹ hết bận rồi, đến lúc đó chẳng phải là họ sẽ mang đồ về nhà ngoại buôn chuyện hay sao?
Giống như năm ngoái, Cố Quảng Thu và Chu Lâm vẫn cùng nhau đi vào núi lấy củi.
Hai người còn mang theo cơm trưa vào núi ăn. Sau khi ăn xong thì lại tiếp tục lấy củi.
Ngày đầu tiên, hai anh em mang về một xe đầy củi. Tất cả đều là củi cứng, thật sự rất tốt.
Vào mùa đông thì cần có những loại củi như vậy. Dù trong đội có phát các loại rơm rạ, mỗi nhà cũng được chia rất nhiều, nhưng những thứ đó đều không đủ đốt.
Để làm ấm giường đất vào mùa đông thì phải dùng loại củi như vậy mới được.
Nếu là đổi người khác lấy chỗ củi này thì dù có mất đến ba ngày thì cũng không lấy về được nhiều như vậy.
Đây cũng là lý do họ hợp tác với nhau năm sáu ngày thì mới có thể chở về toàn bộ số củi cần dùng trong mùa đông.
Tốc độ của hai anh em cũng thật sự rất nhanh. Cả hai người chuẩn bị đầy đủ củi đốt cho cả hai nhà chỉ trong sáu đến bảy ngày.
Tất cả đều là củi cứng. Những cành khô được cắt nhỏ và cất đi, còn những cành hơi ướt thì sau khi được cắt nhỏ sẽ lập tức để ở sân sau phơi nắng. Sau khi chúng khô thì có thể cất đi cũng không vấn đề gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-157.html.]
Cố Quảng Thu bận rộn lấy củi cho bên này xong thì lập tức quay về nhà ông Cố. Nhưng mà anh ấy cũng không ở lại nhà ông Cố. Buổi sáng anh ấy sang lấy củi giúp cậu út Cố, đến chiều tối thì anh ấy lập tức đi về.
Mợ út bảo anh ở lại bên kia cũng được, sao phải đi qua đi lại vất vả?
Nhưng mà Cố Quảng Thu muốn quay về bên này. Bởi vì chú Trương đang ở chỗ chuồng dê. Trong nhà còn có trẻ con và phụ nữ có thai, đều giao hết cho mẹ vợ anh ấy thì thật sự không thích hợp.
Lần này, anh ấy còn mang cho cha anh ấy rất nhiều lương thực, ngoài ra còn có năm đồng nữa.
Cậu út Cố cũng không nói gì. Con trai hiếu thảo thì ông ấy nhận lấy. Chỉ là ông ấy bảo con trai trở về nói với mợ út rằng hiện tại nông nhàn. Cháu ngoại cũng không phải đi làm công có thể tự chăm sóc trẻ con, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc viết bản thảo của vợ cháu ngoại.
Bà ấy cũng không cần ăn uống ở bên đó nữa, mà thu dọn một chút đồ đạc rồi quay về đi.
“Mợ út. Mợ về ở vài ngày. Nhưng sau mấy ngày nữa thì có thể cháu sẽ qua bên đó đón mợ về.” Chu Lâm nói.
Mợ út cũng có chung suy nghĩ với cậu út. Bà ấy cũng suy nghĩ đến chuyện quay trở về, nên lập tức nói: “Cháu không phải đi làm công. Cháu chăm sóc Đâu Đâu và Đô Đô là được. Đợi đến sang năm khi cháu bắt đầu đi làm thì lúc đó mợ lại đến.”
“Cháu không đi làm công, nhưng cháu cũng muốn đi vào trong núi cùng nhóm anh Quảng Thu xem có con mồi nào hay không? Hơn nữa, cháu còn muốn đưa vợ cháu vào thành phố nữa.”
Mợ út cũng lập tức nói: “Hiện tại cũng hết bận việc rồi, nếu không thì ngày mai cháu với vợ cháu đi vào thành đi? Ngày kia thì mợ sẽ quay về. Đợi đến hôm nào cháu muốn đi vào núi, thì cháu lại đi qua đón mợ.”
“Mợ út à. Bên này cháu thật sự cần mợ giúp đỡ, mợ không thể cứ rời đi như vậy chứ.” Chu Lâm muốn bà ấy tiếp tục ở lại: “Hiện tại, cháu không cần đi làm công, nhưng cháu còn phải đọc sách nữa. Nếu phải chăm sóc hai anh em tụi nó, thì cháu sẽ không có thời gian rảnh để đọc sách.”
“Cháu muốn đọc sách ư?” Mợ út ngạc nhiên nhìn anh.
“Cháu nhất định phải đọc.” Chu Lâm nói: “Vợ cháu có học thức như vậy, cháu lại là kẻ quê mùa, sau này làm sao có thể giao tiếp được? Có đôi lúc lời cô ấy nói cháu đều nghe không hiểu, chính là vì cháu ít đọc sách.”
Thật ra khi nghe những lời này, mợ út cũng thật sự không ngạc nhiên. Có những lúc cháu dâu với vợ Viễn Phương nói chuyện, bà ấy nghe cũng không hiểu lắm.
“Cháu còn muốn đọc sách, đọc sách nhiều mới tốt. Học là cho bản thân mình, đây chính là bản lĩnh, nên đi đến bất cứ nơi nào cũng sẽ không sợ bị mất, hơn nữa cũng không có ai lấy đi được.”
Mợ út cũng gật đầu, lời này quả không sai.
Trước kia cháu dâu chính là người đọc sách nhiều, có văn hóa, cho nên hiện tại một tháng cô có thể kiếm được ba mươi đồng tiền nhuận bút. Có bao nhiêu người ghen tỵ mà không được?
“Vậy được. Mợ sẽ về ở mười ngày rồi sẽ quay lại.”
Bạch Minh Châu bảo Chu Lâm đưa tiền cho mợ út. Ngoài tiền ra, cô còn bảo anh lấy thêm lương thực đưa cho bà ấy.
Dù năm nay được chia rất nhiều lương thực, nhưng Chu Lâm cũng vẫn mua rất nhiều về.
Một trong số đó được đặc biệt chuẩn bị để đưa cho mợ út mang về.
Tiền cũng dựa theo thỏa thuận ban đầu nói ra, phải đưa cho mợ út sau mươi đồng.
Nhưng họ lại bị mợ út mắng cho một trận: “Mợ đến đây để chăm sóc chắt ngoại mà còn lấy tiền ư? Cháu muốn để mợ làm người như thế sao? Chỗ lương thực này cũng không cần, giữ lại ở đây ăn. Sau này mợ còn lại đến đây nữa.”
Ở bên này, bà ấy được ăn quả vải, ăn dưa hấu, gà hầm, thịt thỏ kho tàu, còn có mì sợi, bánh bao, thỉnh thoảng lại được ăn sủi cảo.
Sinh hoạt như thế này không phải quá tốt hay sao.
Sao lại còn lấy tiền chứ? Mợ út không cần một xu nào của anh. Hơn nữa, bà ấy còn tiếp tục ở lại đây nữa, cho bà ấy lương thực làm gì? Bà ấy cũng không cần!
Nhưng mà làm sao Bạch Minh Châu với Chu Lâm lại không cho cái gì? Cuối cùng bà ấy cũng chỉ nhận mười đồng.
Bạch Minh Châu dở khóc dở cười, Chu Lâm cũng buồn cười. Nhưng bà ấy thật sự không cần tiền của họ, cho nên chỉ có thể như vậy.
Mợ út cũng chỉ cầm mười đồng này. Ngay cả một túi năm mươi cân ngô và một túi khoảng hai mươi cân bột mì mà Bạch Minh Châu chuẩn bị cũng bị mợ út từ chối.
“Giữ ở bên này đi. Mợ vẫn còn đến nữa.”
“Bột mì mang về cho cậu út ăn, ở bên này chúng cháu không thiếu.” Bạch Minh Châu nói.
“Không cần. Nếu làm bánh bao hay sủi cảo thì bảo Tiểu Lâm mang một phần sang cho cậu út của nó ăn là được. Lấy nhiều bột mì như vậy thì được ăn vào bụng của ai cũng không biết đâu.” Mợ út nói.
Nhiều năm làm mẹ chồng nàng dâu, mợ út còn có thể không hiểu được sao?
Với cái đức hạnh đó của cô con dâu cả, một túi bột mì mang về chắc chắn sẽ bị cô ta ăn mất một phần ba. Cô ta sẽ lấy lý do là có sẵn nên nấu cho cháu trai và cháu gái ăn.
Ông ấy chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng đồ ăn thì sẽ đi vào bụng của cô ta.
Muốn điều này thì tốt, ăn thì ăn, không quan trọng. Quan trọng là sau khi ăn vừa lau miệng thì người lập tức không quen biết!
Điển hình của loại người vô ơn.
Mợ út thật sự không thoải mái, không muốn mang về bất cứ thứ gì.