Còn lợn trong nhà chị Lý thì kém hơn một ít, mới có bốn mươi lăm cân, chưa được năm mươi cân, trạm thu mua của người ta không chịu thu, bởi vì thấp nhất cũng phải năm mươi cân.
Ngay cả năm mươi cân cũng sẽ bị ghét bỏ, chỉ có đạt được tiêu chuẩn lợn cấp ba thì người ta mới hài lòng.
Nhưng không có cách nào khác, chị và Lý Phong Thu đều phải đi làm ruộng, phần lớn thời gian là nhờ hai anh em Mãn Thương và Mãn Khố chăm sóc hai con lợn trong nhà, chưa nuôi c.h.ế.t là tốt rồi, có thể nuôi đến mức này đã không tệ.
Ngược lại là lợn của nhà Chu Xuyên và chị Chu có thể tranh đua một chút, bởi vì lợn nặng hơn bảy mươi lăm cân, cũng coi như đạt đến tiêu chuẩn lợn cấp hai!
Nhưng thật ra cũng không có gì bất ngờ, bởi vì Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha đã bị hạ lệnh.
Chu Đại Nha phải làm ruộng, nhưng sau khi tan tầm còn phải cắt cỏ về nhà cho lợn ăn, ngày thường cũng phải quét dọn chuồng lợn cùng Chu Nhị Nha, khuya khoắt còn phải dậy nấu cám cho lợn ăn, nếu không nó sẽ kêu.
May mà không mệt chết.
Đặc biệt là Chu Nhị Nha, cô bé hận c.h.ế.t con lợn này nhà mình, bởi vì không chỉ có mệt còn khiến cho cả người cô bé dính mùi hôi thối, bây giờ đi ra ngoài thì những bạn bè trước đó đều trốn tránh cô bé!
Nhưng cô bé cũng không dám trách móc gì, vẫn phải tỉ mỉ hầu hạ nó.
Con lợn này được hai chị em nuôi trắng mập là nguyên nhân lúc này chị Chu chịu nhẹ nhàng với bọn chúng.
Bởi vì năm nay con lợn này thật đáng tiền, không chỉ có phân lợn có thể đổi công điểm, cuối năm giao một con lợn lên cũng được thêm không biết bao nhiêu công điểm đây này?
Cứ thế lại có thêm được bao nhiêu tiền nữa?
Không chỉ có lợn nhà chị ta, hai con lợn nhà Lý Thái Sơn cũng được nuôi rất tốt, người khác chỉ có một con, nhà anh ta nuôi hai con.
Hai con lợn đều đạt trên bảy mươi lăm cân, đủ tiêu chuẩn của lợn cấp ba, có thể xuất chuồng.
Nhà người khác, ví dụ như nhà chú Đào chăn lừa, hay là nhà ông Niên, ông Giang, còn cả lợn của các nhà khác đều có thể xuất chuồng.
Theo dự đoán của Chu Lâm, lần này số lượng lợn mà đại đội Ngưu Mông có thể nộp lên trên là hai mươi tư con, thành tích này gây chấn động toàn bộ công xã.
Sau khi lãnh đạo của công xã biết được chuyện này thì cũng tự mình đến trạm thu mua để xem xét.
Nhìn thấy lợn đứng thành hàng con nào con nấy đều mập mạp, trên mặt lãnh đạo công xã không lúc nào ngừng cười: "Tốt, tốt lắm, tôi sẽ nhớ kỹ chiến tích này của anh, đợi đến lúc đi huyện thành không thể thiếu nói tốt một câu về anh trước mặt lãnh đạo, không chừng anh lại được mời nói chuyện trên đài!”
Trước kia lãnh đạo trong huyện còn đang nói bên chỗ bọn họ nuôi hơi ít lợn, kết quả bây giờ có nhiều lợn như thế, chẳng phải là vừa lúc hay sao?
Còn nữa, năm nay sản lượng lương thực của đại đội Ngưu Mông cũng cao hơn năm trước, không chỉ giao đủ thuế lương mà còn giao dư ra không ít lương thực.
Thêm vào đó lần này trước khi thu hoạch, còn có một số lượng lương thực cũ cũng mang đến trạm thu mua, có thể thấy đại đội Ngưu Mông thật sự đã tiến bộ!
Năm nay có thể xin một danh hiệu đại đội tiên tiến cho đại đội Ngưu Mông!
Ông đội trưởng cũng kích động, ông không phải dạng ngu ngốc, đã nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của lãnh đạo.
Nhưng mà cái gì nên nói vẫn phải nói, ví dụ như bây giờ nộp lên trên nhiều lợn thế này, trừ việc nộp ra thì còn có lợn do đại đội nộp lên trên phải tính tiền.
Có thể kết toán tiền để đưa lại cho các đội viên hay không?
Cái này là điều quan trọng, ông quay về còn phải nói rõ ràng cho các đội viên biết, dù sao mọi người đang chờ ở nhà, một năm làm lụng vất vả chỉ để kiếm thêm chút tiền.
Chu Lâm đang ở bên cạnh nghe chuyện, ông đội trưởng hỏi rất hay, anh cũng hoài nghi công xã có thể kết toán hết tiền trong một lần hay không?
Tuy rằng quốc gia sẽ không nợ tiền của dân chúng, nhưng ai cũng phải cầm tiền trong tay mình thì mới thấy an toàn mà.
“Trước tiên kết toán một nửa, còn lại một nửa đợi đến cuối năm nay sẽ xin nốt cho anh, tuyệt đối không để sang năm, tôi có thể cam đoan với anh vụ này!” Lãnh đạo công xã nói.
Từ trước tới nay lãnh đạo công xã chưa từng thất hứa bao giờ, cho nên ông đội trưởng cũng không có ý kiến mà gật đầu, dù sao số lượng lợn không ít, hơn nữa công xã cũng không chỉ có mỗi đại đội của bọn họ.
Hiện giờ lại là giai đoạn mọi người nộp lương thực lên trên, rất nhiều đại đội đều có thừa lương thực để nộp lên, chắc chắn sẽ không đủ tiền, cho nên trong lúc nhất thời không lấy ra được tiền cũng không có gì bất ngờ.
Chu Lâm cũng không có nói gì, chỉ nhắc nhở: “Ông đội trưởng, chúng ta còn có hai con dê nữa.”
“Đúng rồi. Lãnh đạo, đại đội chúng tôi đang tính mở rộng quy mô đàn dê một chút, cho nên đã để lại những con dê cái khỏe mạnh và hai con dê đực, lần này chỉ nộp lên trên hai con dê đực thôi.” Ông đội trưởng lập tức nói với lãnh đạo công xã.
Năm trước mua về mười lăm con dê con, trong đó có bốn con dê đực, còn lại đều là dê cái.
Sau khi nuôi một năm tất cả đều trưởng thành, trong đó bốn con dê cái còn mang thai.
Vì nguyên nhân này, ông đội trưởng dự tính mở rộng đàn dê, sau này không cần đi mua dê con về để nuôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-156.html.]
Vì thế ông cho để lại bốn con dê cái đang mang thai, còn để lại hai con dê đực, cộng thêm những con dê cái không mang thai khác cũng không nộp lên trên, chỉ nộp hai con dê đực còn dư thôi.
Thịt dê rẻ hơn thịt lợn, bán một con dê không được quá hai mươi đồng.
Nói đến dê thì không thể không nhắc tới chuyện công điểm của chú Trương.
Vốn chú Trương được cho mười công điểm một ngày nhưng về sau ông kế toán tính lại, phát hiện ra không thể cho nhiều như vậy được vì số lượng dê không nhiều, dù có bán hết cả bầy đi cũng không kiếm về được nhiều công điểm như vậy.
Cho nên sau đó ông đội trưởng phải nói chuyện lại với chú Trương, chú Trương cũng thoải mái đồng ý, không cần phải cho nhiều công điểm như vậy, mỗi ngày cho năm công điểm là được rồi.
Tuy nhiên, chú Trương cũng có một yêu cầu, đó là bao giờ bầy dê nhiều lên thì tới lúc đó phải nâng công điểm lên cho mình.
Ông đội trưởng đồng ý. Nếu sau này nuôi nhiều hơn thì sẽ cho nhiều công điểm hơn.
Tuy nhiên, chuyện đại đội muốn mở rộng bầy dê còn cần phải được lãnh đạo đồng ý mới được làm, chứ bọn họ không được phép tự ý quyết định.
“Từ năm mươi con trở xuống thì tôi có thể phê chuẩn cho ông nhưng nếu quá năm mươi con thì ông phải báo lại với tôi để tôi lên hỏi ý kiến lãnh đạo huyện rồi mới trả lời ông sau.” Lãnh đạo công xã nói như vậy.
Ông đội trưởng cười ha hả đồng ý: “Được!”
Chuyện mở rộng bầy dê vậy là xong. Ông kế toán cũng đã đối soát sổ sách, tính toán tiền nong xong bên phía trạm thu mua.
Không biết các khu vực khác thì thế nào nhưng ở chỗ bọn họ, bất kể bọn họ nộp lên trên bao nhiêu súc vật thì đều tính một nửa thuộc về của công, một nửa còn lại mới thuộc về đại đội.
Chẳng hạn như hai mươi bốn con lợn thì chỉ có mười hai con là được trả tiền, hai con dê thì cũng chỉ có một con được trả tiền.
Tiền dê và tiền sáu con lợn to đã được trả đủ, tổng cộng được hơn hai trăm đồng.
Còn sáu con lợn béo còn lại tương đương hơn hai trăm đồng thì sẽ trả sau.
Năm nay, chỉ riêng thu nhập từ khoản này thôi bọn họ đã kiếm được gần năm trăm đồng, đấy là còn chưa tính tới tiền lương thực cũ năm ngoái đại đội Ngưu Mông đã nộp còn dư và tiền lương thực nộp theo kế hoạch năm nay!
Vì đại đội nộp lợn, dê và nhiều lương thực như vậy nên giá trị công điểm được kết toán cũng rất cao.
Sau khi họ về thôn, mọi người được triệu tập mở cuộc họp.
Ông đội trưởng bảo Lý Đại Hải cầm loa đi thông báo cho mọi người, chuyện đầu tiên cần thông báo là: “Ngày mai mời mọi người tới tập trung ở sân phơi thóc của đại đội để chia lương thực và tiền!”
Ngoài ra, thông qua Lý Đại Hải, mọi người biết được rằng, năm nay giá trị mỗi công điểm của bọn họ được những ba hào!
Ngay lập tức, cả đại đội Ngưu Mông đều phấn chấn tinh thần.
Mợ út cũng thấy hồ hởi theo: “Đại đội của mọi người giỏi thật đấy, giá trị công điểm cao như thế, xem ra danh hiệu đại đội tiên tiến năm nay không trật đi đâu được rồi.”
Lúc bắt lợn, mợ út có dẫn Đâu Đâu và Đô Đô đi xem, ôi chao, bao nhiêu là lợn béo, ghê thật.
Xem đại đội Ngưu Mông nhà người ta xong rồi nhìn lại đại đội nhà mình, đúng là không thể nào bì được.
Bạch Minh Châu cười nói: “Có lẽ năm nay chưa thể nhận được danh hiệu đại đội tiên tiến đâu ạ.” Phải có thành tích xuất sắc nhiều năm liền mới được.
Có điều, vẫn là câu ấy, nam nữ chính đều ở tại đại đội Ngưu Mông, vận may ngợp trời như vậy, có muốn không xuất sắc cũng khó, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chu Lâm ăn bát sủi cảo vợ nấu cho mình, nói: “Mợ út, đợi bao giờ hết bận, mợ út trông bọn nhỏ giúp con với nhé, con đưa vợ lên thành phố chơi một chuyến.”
“Mợ út cũng đi cùng luôn chứ.” Bạch Minh Châu lườm Chu Lâm một cái.
“Bao giờ chia lương thực xong, xe lừa nhà chú Đào sẽ đắt khách lắm, không mượn nổi đâu. Nếu không phải vậy thì anh cũng muốn đưa mợ út lên thành phố chơi một chuyến. Cả hai đứa nhỏ nữa, từ lúc chào đời tới giờ, hai con vẫn chưa được lên thành phố bao giờ.” Chu Lâm cười, nhìn hai cậu con trai.
Đâu Đâu và Đô Đô đều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cha, bởi vì bọn nhỏ cũng ăn sủi cảo, miệng đã ăn tới mức bóng loáng dầu mỡ, nghe thấy cha nhắc tới mình, bọn nhỏ còn toét miệng cười với cha.
“Hai đứa đi đi, có phải mợ chưa lên thành phố bao giờ đâu.” Mợ út không muốn đi lên thành phố vì ngại đường xa.
Có xe lừa chở thì đi chơi một chuyến cũng không tồi nhưng nếu không có xe lừa thì thôi.
Trái lại, Bạch Minh Châu lại muốn theo chân Chu Lâm lên thành phố xem sao. Lần nào Niên Viễn Phương về cũng đều mượn xe đạp chở Hứa Nhã lên thành phố ăn đồ ăn ngon, xem phim điện ảnh giải trí.
Không phải cô thích so bì với Hứa Nhã mà là cô đã đến đây lâu vậy rồi nhưng chỉ có lúc sinh con là từng lên thành phố, sau đó thì chưa lên lại đó lần nào.
Sao có thể như vậy được đúng không? Chẳng mấy khi có mợ út ở nhà trông Đâu Đâu và Đô Đô cho, đợi hết bận, nếu cô và Chu Lâm có thể tranh thủ lên thành phố chơi một chuyến thì tốt quá.
Hôm sau là ngày chia lương thực.
Mợ út dẫn theo Đâu Đâu, Đô Đô đi cùng với Chu Lâm, Bạch Minh Châu không đi được, cô phải ở nhà viết bài.