Năm nay Trung thu đến sớm hơn nhiều so với mọi năm.
Vì những năm trước Trung thu thường rơi vào khoảng tháng mười dương lịch, nhưng năm nay là đầu tháng chín dương lịch.
Mùa thu hoạch năm nay cũng bắt đầu sau Trung thu ba ngày.
Mọi người vẫn hối hả như vậy, mong muốn thu hoạch hết lúa trong thời gian sớm nhất.
Nhưng lần này trời đẹp, không mưa, nên Bạch Minh Châu lười biếng không đi phơi lúa nữa.
Vẫn câu nói đó, quá mệt người!
Ai làm nông mới biết, đừng tưởng đi phơi lúa là nhàn hạ, cũng không dễ dàng lắm đâu.
So sánh ra thì vẫn là đọc sách tốt hơn, đọc sách tốt thì sẽ có nhiều con đường hơn.
Bạch Minh Châu luôn cảm thấy may mắn về điều này, nếu không thì bây giờ cô phải làm sao? Cũng không phải là không có cách, không cần mợ út đến, cô sẽ tự lấy Đâu Đâu và Đô Đô ra làm lá chắn...
Đây cũng là một lựa chọn không tồi.
Là phụ nữ, Bạch Minh Châu có thể tiến có thể lui. Nhưng Chu Lâm là đàn ông thì không thể trốn tránh được. Bạch Minh Châu thấy gã đàn ông thô kệch đáng thương này thực sự sắp kiệt sức rồi.
Mặc dù anh sẽ nũng nịu kêu mệt với cô, muốn gần gũi cô hơn, nói rằng như vậy có thể thư giãn.
Nhưng cô biết, làm việc nhà nông thực sự rất mệt mỏi, ngày nào cũng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Người sắt cũng chịu không nổi, huống chi là thân m.á.u thịt.
Cô không thể giúp được gì khác cho anh, chỉ có thể ưu ái anh trong việc ăn uống, trực tiếp làm thịt gà bồi bổ cho anh.
Nhưng không phải là làm thịt con gà trong nhà, ba con gà trong nhà đẻ trứng rất chăm chỉ, Bạch Minh Châu không nỡ làm thịt mà giữ lại nuôi.
Là hai con gà mái già mua từ nhà người khác.
Một con là gà hoa lau đổi từ nhà ông Đào.
Ngoài con này, cô còn đổi một con từ một bà lão khác trong thôn. Hai con gà đều được nuôi ở nhà. Bây giờ mùa thu đã bắt đầu, hai con gà này không cần thiết phải giữ lại nữa.
Sau khi làm thịt gà, thức ăn của Chu Lâm lập tức được cải thiện.
Vợ anh hấp cơm bắp cho anh, cơm và bắp mỗi thứ một nửa, chan nước gà hầm lên trên, trên cùng bày thịt gà xé nhỏ đã trộn sẵn.
Những sợi thịt gà này là thịt gà đã được hầm chín, sau đó xé nhỏ và xếp lên trên. Thịt gà không xương, có thể ăn trực tiếp.
Tiếp theo còn có món trứng xào dưa chuột, cải trắng, cà chua và các loại rau quả khác. Khẩu phần ăn đầy đủ, có cả món mặn và món chay phối với nhau một cách thích hợp.
Ăn xong bữa trưa no nê, anh nghỉ ngơi mười mấy phút, sau đó đội mũ rơm tiếp tục ra đồng gặt lúa.
Đến khi làm xong việc trong ngày và trở về nhà, người nào cũng sức cùng lực kiệt.
Chu Lâm cũng vậy. Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng anh vẫn không quen với công việc vất vả như vậy, cả đời này cũng không thể quen được.
Giống như quả cà bị phủ sương giá, sau khi về nhà, anh lết thân mình ra sân sau tắm nước lạnh để người tỉnh táo hẳn, mới quay lại ăn cơm.
Anh cầm bát cơm vợ nấu cho mình chén sạch, một bát cơm lớn đã chui hết vào bụng anh, còn có một bát canh lớn.
Ăn xong cũng không quên đi đánh răng, sau đó chỉ kịp hôn vợ một cái rồi lăn ra giường ngủ.
Bạch Minh Châu giặt quần áo cho anh, mùi mồ hôi nồng nặc, phải dùng nhiều xà phòng chà xát mới có thể giặt sạch được.
Cũng vì vậy, mỗi sáng Bạch Minh Châu đều cho thêm một ít muối vào nước cho anh mang đi uống, như vậy có thể bổ sung thêm muối.
Khoảng bảy giờ tối, Chu Lâm đi ngủ, ngủ đến hơn ba giờ sáng thì ra ngoài làm việc.
Tính toán thời gian ngủ vẫn còn tốt, chỉ là bởi vì công việc quá mệt mỏi cho nên mới vắt khô toàn bộ tinh lực của anh.
Tuy nhiên, không chỉ Bạch Minh Châu mới hầm gà cho chồng bồi bổ sức khỏe. Trương Kiều Mai cũng hầm một con gà trong nhà cho chồng.
Cố Quảng Thu cũng rất mệt mỏi nhưng bây giờ anh ấy đã có vợ. Trương Kiều Mai rất xót xa khi nhìn thấy mỗi khi anh ấy về nhà, cơm cũng không ăn được bao nhiêu đã lăn ra ngủ.
Vì vậy, cô ấy cũng hầm một con gà cho anh ấy bồi bổ.
Bây giờ, Bạch Minh Châu đi đưa cơm cho mọi người, cô có thể cảm nhận được trạng thái của Cố Quảng Thu đã tốt hơn nhiều.
Cũng không biết có phải là nhờ công dụng của món gà hầm này hay không?
Trở về nói chuyện với mợ út, mợ út cười nói: "Con gà này cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là vợ nó thương nó, không tiếc nấu cho nó ăn. Cảm giác vui mừng trong lòng còn hiệu quả hơn cả ăn thịt gà."
Trên thực tế, bà ấy không quan tâm lắm đến việc con trai có ăn gà hay không. Năm nay, ai có thể nỡ lòng tùy tiện ăn gà chứ? Tất nhiên là cháu trai và cháu dâu của bà ấy là ngoại lệ, nói chung không ai nỡ lòng ăn như vậy.
Hơn nữa, mợ út cũng không cảm thấy thức ăn của đứa con trai Cố Quảng Thu này kém. Bà ấy cũng có đi qua đưa cơm, nhìn qua liền cảm thấy yên tâm, thức ăn mà nhà họ Trương cho con trai bà ấy thực sự không tệ.
Nhưng người con dâu Trương Kiều Mai này thương con trai bà ấy nên hầm gà bồi bổ sức khỏe, đương nhiên mợ út cũng vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-155.html.]
Không có cô ấy thì không trách, có cô ấy cũng vui mừng, chỉ đến thế mà thôi.
Bạch Minh Châu cười, cô cũng thấy vậy, có lúc đàn ông cũng rất dễ dỗ dành.
Chỉ cần cho anh ta biết rằng vợ quan tâm đến anh ta, thực sự hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc tiên nào, tất nhiên phải là người đàn ông tốt.
Còn đối với loại đàn ông coi đó là lẽ đương nhiên, gặp phải cũng sẽ phải chịu ấm ức.
Vợ đối tốt với anh ta không phải là cần anh ta báo đáp gì nhưng anh ta phải biết ơn cô ấy, không thể có suy nghĩ coi đó là lẽ đương nhiên. Nếu nghĩ như vậy thì không đúng!
"Lối sống này cũng là do cháu và Tiểu Lâm khởi xướng. Cháu xem những người vợ trong thôn, bây giờ những người phụ nữ hiểu và thương chồng đã nhiều hơn không ít. Còn có những người đàn ông thương vợ chiều vợ như Thái Sơn cũng nhiều, đều là học theo cháu và Tiểu Lâm." Mợ út nói.
Bạch Minh Châu cười nói rằng họ không dám nhận công lao.
Có lẽ vì được vợ thương, năm nay vận may của Cố Quảng Thu cũng tốt, bắt được một con thỏ rừng trên cánh đồng lúa mì. Nhưng anh ấy không cần chia cho bên nhà cô, vì ngày hôm đó Chu Lâm cũng bắt được một con.
Có thỏ béo và con gà kia tạm thời được hoãn án tử, tiếp tục nuôi, họ sẽ ăn con thỏ này trước.
Đến giai đoạn cuối của việc gặt lúa mì, Chu Lâm còn b.ắ.n được hai con gà lôi nhưng anh đều tặng cho Lý Thái Sơn, không hề giữ lại cho bản thân.
Vì Kim Tiểu Linh đã sinh con.
Vào rừng săn gà lôi thì không có thời gian rảnh rỗi nhưng Chu Lâm cũng không keo kiệt, hai con gà lôi săn được đều tặng cho Lý Thái Sơn, để anh ta mang về cho vợ bồi bổ sau sinh.
Mặc dù không thể so sánh với lúc Trương Kiều Mai sinh con được tặng mấy con gà lôi nhưng trước khác nay khác.
Lúc đó nhàn rỗi, bây giờ mọi người đều mệt c.h.ế.t đi được.
Vì vậy đương nhiên Lý Thái Sơn không chê ít, cảm động vô cùng. Nhưng đúng là người này đã học theo anh Lâm của mình, anh ta không ăn một miếng nào trong canh gà bồi bổ sau sinh của vợ.
Có một câu nói rất hay: "Đàn ông con trai, khổ một chút, mệt một chút có sao đâu? Quan trọng là phải có bản lĩnh để vợ con không phải chịu thiệt, không phải chịu đói."
Đó mới là người đàn ông đích thực. Còn những kẻ lấy vợ làm nơi trút giận, động một chút là đánh vợ, liệu có còn xứng làm đàn ông không?
Đương nhiên Lý Thái Sơn cảm thấy câu nói này vô cùng chí lý.
Cho nên, chỉ trong vòng một hai năm ngắn ngủi, anh chàng thanh niên lêu lổng năm xưa đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, có trách nhiệm.
Mà tất cả những điều này không thể thiếu sự ảnh hưởng của Chu Lâm.
Cũng như lời của mợ út nói, lối sống cưng chiều vợ của những người đàn ông trong đội ít nhiều cũng có liên quan đến Chu Lâm.
Lần này thời gian thu hoạch vụ thu cũng giống như năm ngoái, thời gian gặt gần một tháng rưỡi.
Ngay sau khi ông đội trưởng tuyên bố thu hoạch vụ thu năm nay đã hoàn thành toàn bộ, trong lòng mọi người đều âm thầm thả lỏng một hơi!
Bởi vì việc này đại biểu cho nỗ lực một năm nay của mọi người không bị uổng phí, mọi người bảo vệ được lương thực của mình, giờ chỉ cần chia lương thực là có thể sống qua mùa đông!
Tiếp theo là tiến trình mà mỗi năm đều phải thực hiện, nộp lương thực.
Vẫn lựa chọn những người đàn ông khỏe mạnh để gánh và vận chuyển lương thực đi, biết năm nay công điểm nhất định đáng giá, Chu Lâm cũng tham gia vào việc này, dùng Đại Kim Lộc chở lương thực, như thế cũng coi như công điểm của anh!
Sau khi nộp lương thực thì việc vô cùng náo nhiệt lại không phải là chia lương thực và chia tiền, vì sao?
Bởi vì còn có lợn mà các đội viên trong đội nuôi dưỡng sắp xuất chồng, chờ lợn xuất chuồng rồi đến lúc đó lại gộp vào tính cả thảy!
Ông đội trưởng chia mọi người thành hai đội, một đội phụ trách đi bán lợn, một đội phụ trách đi cày ruộng trồng lúa mì cho vụ đông.
Chu Lâm xung phong đi bán lợn.
Vẫn là câu nói kia, chỉ cần không để anh phải dốc sức làm ruộng, những việc khác anh sẽ tranh làm, chẳng sợ công điểm của việc đưa lợn đến công xã không thể so với công điểm kiếm được khi cày ruộng.
Nhưng lần thu hoạch vụ thu này làm cho anh mệt chết, có để anh đi chơi anh cũng không đi nổi.
Trong lúc đi đưa lợn, anh cũng nhìn thấy lợn trong đại đội mình rất mập.
“Ông đội trưởng, nếu là lợn của chúng ta đưa tới công xã, chỉ sợ nơi đó sẽ phải ầm ĩ.” Chu Lâm nói.
Đương nhiên ông đội trưởng cũng vô cùng hài lòng.
Tuy rằng có một ít nhà bởi vì muốn làm ruộng nên nuôi lợn không được tỉ mỉ, lợn không mập lắm, nhưng cũng có rất nhiều nhà nuôi lợn béo tốt mập mạp.
Ví dụ như lợn trong nhà Đại Hải, chị Đại Sơn và mấy người khác, ai cũng đạt tới tiêu chuẩn lợn hạng ba có thể xuất chuồng, chính là một con lợn đạt trọng lượng từ sáu mươi lăm cân trở lên.
Không chỉ có các chị này, còn có lợn nhà thím Trương.
Bởi vì thím Trương và Trương Hiểu Mai thay nhau ở nhà luân phiên chăm sóc, lợn của nhà này được nuôi tỉ mỉ, lợn lớn rất nhanh, không chỉ thường ngày cho ra rất nhiều phân mà cân nặng lại cao đến tám mươi cân.
Tiêu chuẩn của lợn cấp hai là từ bảy mươi lăm cân trở lên, cho nên lợn này của nhà thím Trương là lợn cấp hai, một cân thịt bán được với ba hào!
Nếu như tính theo công điểm thì sẽ cao hơn không ít.