Mấy anh em khác thì đã có con lớn cả rồi, đặc biệt là anh cả của Niên Viễn Phương, con trai anh ta sắp cưới vợ được rồi.
Còn những đứa con trai con dâu khác, con cái của bọn họ cũng có thể phụ giúp việc nhà rồi.
Chỉ còn mỗi Niên Viễn Phương mãi cho đến năm nay 26 tuổi mới cưới vợ.
Tuy rằng cũng là cơm ngon không sợ muộn, nhưng thật sự chậm hơn những người anh trai khác.
Lúc này không ra ở riêng, chờ đến khi con của nhà thằng tư sinh ra lại lớn lên chút nữa, đến lúc đó lại tách ra cũng không muộn.
Bà đã nói chuyện này với ông Niên, bọn họ cũng tính như thế, nhưng mà hiện tại xem ra sợ là phải tách ra ở riêng trước.
mợ út nói: “Tuy rằng tôi mới gặp qua đứa nhỏ Viễn Phương này vài lần, nhưng bà cũng biết, nó là người rất thương vợ, chờ lần sau nó trở về biết vợ mình bị các chị dâu bắt nạt như thế, bà xem cậu ấy có chịu nhịn chuyện này hay không, bà với cả ông Niên phải sớm chuẩn bị tâm lý đi.”
Bởi vì việc này liên quan đến việc ra ở riêng, mợ út cũng chỉ nhắc nhở một chút chứ không tính toán khuyên can quá nhiều, nhưng ngay cả chỉ nhắc vài câu như thế thì vẫn phải xem bà Niên có hồ đồ hay không mới được.
Bà Niên cũng hiểu rõ chuyện này: “Bà đúng là nói vào điểm chính, đứa con này nhà tôi thật vất vả mới cưới được vợ, kết quả bởi vì những chuyện này mà bị tức đến mức bỏ nhà trở về ở khu của thanh niên tri thức, chờ con tôi trở về chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cho nên lúc nãy tôi mới vội vã lại đây tìm Minh Châu qua đó khuyên nhủ.”
“Bà bỏ ý nghĩ đấy đi, Hứa Nhã bị chọc tức bỏ đi cũng chỉ có thể để cho Viễn Phương đi đón, bà để Minh Châu đi khuyên làm gì? Nếu là Hứa Nhã cãi nhau với Viễn Phương, bà nhờ Minh Châu đi khuyên nhủ thì còn nghe được, loại chuyện này bà đừng tìm Minh Châu.” Mợ út nói ngay.
Bạch Minh Châu cười với bà Niên, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng.
Bà Niên cũng không có ý ép buộc gì, tiếp tục nói chuyện về việc ra ở riêng với mợ út.
Mợ út cũng không muốn trò chuyện với bà ấy về việc đó: “Bà với ông Niên tự mình nhìn xem rồi làm là được, tôi là người ngoài, lại còn là người ở thôn khác, bà nói cái này với tôi thì tôi cũng chả biết khuyên gì.”
Cuối cùng bà Niên chỉ có thể trở về nhà nói chuyện này với ông Niên.
Người vừa đi, mợ út đã nói thầm: “Thật là, còn nói chuyện này với mợ, chẳng lẽ mợ lại bảo là nhất thiết phải tách ra ở riêng đi chắc, về sau có việc gì lại quay sang trách mợ lắm chuyện.”
Bạch Minh Châu buồn cười muốn chết, dáng vẻ cực kỳ muốn phủi sạch quan hệ, kiểu như bà đừng có nói chuyện này với tôi của mợ út thật đúng là quá đáng yêu.
“Còn không phải do mợ nói chuyện với người ta vui vẻ quá hay sao, nhìn mợ thông minh như thế người ta sẽ muốn học hỏi kinh nghiệm của mợ thôi.” Bạch Minh Châu bật cười nói.
“Tâm sự việc khác thì được, chuyện lớn như có tách ra ở riêng hay không mợ sẽ không nói nhiều với bà ấy đâu.” Mợ út cũng cười.
Nhân lúc buổi tối đi ngủ, Bạch Minh Châu lập tức kể cho Chu Lâm việc này, hơn nữa ngỏ ý muốn học hỏi mợ út nhiều hơn, những điều này toàn là kinh nghiệm đối nhân xử thế của thế hệ trước.
Chu Lâm cười cởi khuy áo của vợ, ngoài miệng nói: "Vợ anh thật thông minh.”
“Cả ngày mệt mỏi rồi, làm cái gì thế.” Bạch Minh Châu nhẹ đ.ấ.m anh một cái.
“Vừa vặn thả lỏng một tí.” Anh không hề xấu hổ nói ra.
Hứa Nhã đi qua khu tập thể của thanh niên trí thức bên kia ở thì không muốn trở về nữa, tuy Bạch Minh Châu không đi khuyên cô ấy nhưng cũng có mang Đâu Đâu và Đô Đô qua đó thăm.
Khi gặp Mã Quyên và Dương Nhược Tình cũng làm như không nhìn thấy, hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Gần cuối tháng bảy, Hứa Nhã được Niên Viễn Phương đến đón về nhà.
Tối hôm qua anh ta về huyện thành vào lúc nửa đêm, không kịp về thôn. Nhưng vừa sáng sớm anh ta đã về nhà ngay, tìm quanh nhà một vòng không thấy vợ mình đâu, thế mới biết hóa ra trong lúc anh ta đi lái xe, bởi vì vợ anh ta lấy tiền mua một quả dưa hấu về cho các cháu trai cháu gái cùng ăn, nên đã bị mấy chị dâu bắt nạt buộc phải quay về khu tập thể của thanh niên trí thức.
Đầu tiên là anh ta đi dỗ dành vợ về nhà, sau đó ở thời điểm giữa trưa mọi người trong nhà đều có mặt đầy đủ, anh ta bắt đầu trực tiếp tính sổ!
“Vợ tôi mua quả dưa hấu về cho các cháu trai cháu gái ăn mà đã bị ứp h.i.ế.p đến mức phải đi qua khu tập thể thanh niên tri thức ở, các anh chị đúng là anh trai tốt chị dâu tốt nhỉ?” Niên Viễn Phương nhìn qua một lượt các anh trai và chị dâu, lạnh mặt nói.
Anh cả Niên nói: “Thằng tư, mày ăn nói cái kiểu gì……”
“Chẳng lẽ không phải?” Niên Viễn Phương giận dữ đập bàn: "Nếu không phải các người bắt nạt, vợ tôi có phải đi ở trong khu tập thể của thanh niên trí thức không? Các anh chị muốn tách ra ở riêng thì cứ nói thẳng, cha mẹ không đồng ý tôi cũng sẽ làm cho bọn họ đồng ý, nhưng mà các người dựa vào đâu để bắt nạt vợ tôi? Tôi thật vất vả mới cưới được vợ về, các anh chị cho là tôi cưới về cho các người bắt nạt đấy hả!”
“Thằng tư, mày đừng có trút giận lên đầu bọn anh, thật ra bọn anh……” Anh hai Niên cũng không nhịn được lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-151.html.]
“Bọn anh cái gì mà bọn anh!” Niên Viễn Phương nhìn chằm chằm vào anh ta: “Các người là anh chị, tôi và vợ tôi kính trọng các người, nhưng cũng đừng đề cao bản thân quá, càng đừng nghĩ ỷ vào thân phận anh chị để bắt nạt chúng tôi, nói cho các người biết, không có chuyện đó đâu!”
Đừng nhìn Niên Viễn Phương là con út trong nhà, lần này anh ta tức giận làm gì có chị dâu nào dám hé miệng nửa câu? Ngay anh cả Niên với anh hai Niên mà anh ta cũng không thèm nể mặt, chẳng lẽ lại nể mặt các chị dâu?
Bắt nạt vợ của anh ta thì sẽ gặp hậu quả gì? Cứ nhìn xem lần trước anh ta trở về đã xử lý đứa con thứ tư nhà ông Trần thế nào thì sẽ biết.
Đừng tưởng rằng chỉ cần anh cả Niên từng đi hỏi tội anh tư Trần là coi như xong, sau khi anh ta về nhà biết chuyện, vẫn đánh cho anh tư Trần một trận, mà còn toàn dùng đòn ngầm, ngày hôm đó không có việc gì, ngày hôm sau thậm chí anh tư Trần còn không thể xuống giường!
Nhà ông Trần muốn khóc cũng không có chỗ khóc!
Sau khi biết tính tình này của anh ta, ai ở trong thôn còn dám bắt nạt Hứa Nhã không có chồng ở nhà nữa chứ? Ngay cả những tên đàn ông không đứng đắn trong thôn cũng không dám!
Anh cả Niên cùng những người khác im lăng không nói gì, việc này nói cho cùng thì cũng là vợ của bọn họ náo loạn ra, cũng tính là đang bắt nạt nhà thằng tư.
“Tất nhiên chuyện đã đến nước này, vậy thì chúng tôi cũng không chiếm lợi của các người nữa……” Niên Viễn Phương nói như thế.
Nhưng anh còn chưa nói ra lời muốn tách ra ở riêng thì ông Niên đã mở miệng ngay: “Lần này thằng tư trở về nhà cũng đúng dịp, tôi với mẹ anh đã quyết định, cả nhà tách ra ở riêng!”
Chuyện tách ra ở riêng vẫn phải để cho người làm cha như ông nói, bằng không thằng tư nói thì dễ bị người ngoài chỉ chỏ, không tốt cho thanh danh của anh ta.
Anh cả Niên, anh hai Niên và anh ba Niên cũng có chút kinh ngạc, không ngờ cha mẹ mình lại quyết định nhanh như thế?
Bọn họ muốn nói thêm cái gì, nhưng đều bị vợ mình kéo lại.
Chị dâu cả, chị dâu hai và chị dâu ba thật sự cũng muốn tách ra ở riêng.
Không hề có gì bất ngờ xảy ra, nhà ông Niên chia nhà.
Có điều cũng chỉ là chia nhà đơn thuần mà thôi. Nếu như mấy anh em Niên Viễn Phương có ai muốn tách bếp riêng thì bà Niên và ông Niên cũng không ngăn cản.
Chỉ có điều mấy anh em đều không hề có ý định này.
Đừng tưởng rằng tách bếp riêng là chuyện đơn giản.
Sở dĩ ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn, Lý Đại Hà có thể thoải mái tách riêng ra như vậy không phải chỉ vì gia cảnh nhà họ tốt.
Mà còn cần phải có quan hệ thì mới có thể kiếm được tem công nghiệp để mua nồi.
Nếu không, tách riêng ra rồi thì biết lấy gì mà nấu cơm?
Ví dụ như năm xưa Lý Phong Thu và vợ đi tay không ra ở riêng cũng phải xin nhà mẹ vợ một chiếc nồi rách để dùng tạm, sau đó chờ có người sửa nồi đi qua thì bỏ ra chút tiền sửa nó lại, vậy mới có nồi để dùng.
Nếu không, bảo nông dân tự xoay sở kiếm lấy một chiếc nồi thì khó lắm, có tiền chưa chắc đã kiếm được nhiều tem công nghiệp như vậy.
Ví dụ như mấy anh em nhà Đoạn Văn, tới tận giờ vẫn còn nấu cơm, nấu nước bằng niêu sành, hơn nữa số gia đình như vậy không hề ít.
Cho nên thông thường, nếu như có thể sống chung với nhau thì không ai muốn tách ra để rồi phải tiêu tiền, chẳng lẽ cầm tiền trong tay thì da tay bị ăn mòn đi hay sao.
Trừ khi là không còn cách nào khác nữa thì người ta mới phải tách ra ở riêng hẳn.
Nhưng bà Niên thì không phải là kiểu mẹ chồng hà khắc.
Cho nên ngoài chia nhà ra, mấy cô con dâu của nhà họ Niên không hề muốn tách hẳn ra ở riêng một mình.
Bọn họ vẫn sống chung với nhau, chẳng qua tài sản đã phân chia rạch ròi, đâu ra đấy hết rồi.
Nghe nói tài sản của nhà ông Niên có tận hơn hai ngàn đồng, đúng là hâm mộ c.h.ế.t đi được!
Nếu nói nhà ông Niên là nhà giàu nhất đại đội Ngưu Mông thì chắc chắn là không phải.
Sở dĩ bọn họ có nhiều tiền để dành như vậy, công lao lớn nhất thuộc về Niên Viễn Phương. Hồi xưa, anh ta được phát cho đồng trợ cấp nào đều gửi hết về cho gia đình hết, không thiếu một xu.
Anh ta đi lính từ năm hai mươi tuổi, năm nay hai mươi sáu tuổi thì xuất ngũ. Mặc dù trợ cấp hồi đầu không nhiều bằng về sau nhưng tính tổng cộng mấy năm nay, anh ta đã gửi về cho nhà tận một ngàn mấy trăm đồng rồi.