Hôm nay vốn dĩ là ngày đầu tiên cô ta quen biết với quả phụ họ Dương, không nên nói ra chuyện mâu thuẫn giữa mình và người yêu. Nhưng Dương Nhược Tình thực sự muốn tâm sự với người khác về nỗi khổ tâm trong lòng mình.
Cô ta đã tận mắt chứng kiến, tận mắt chứng kiến cảnh cô gái kia lao vào vòng tay của Đặng Tường Kiệt.
Điều quan trọng nhất là Đặng Tường Kiệt còn không đẩy người kia ra!
Lúc đó cô ta đã không thể chấp nhận được, vừa khóc vừa chạy về nhà, sau đó cãi nhau với Đặng Tường Kiệt một trận. Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, ngoài việc ban đầu anh ta đến tìm cô ta thì những ngày sau đó đột nhiên lại lạnh nhạt với cô ta.
Dương Nhược Tình tan nát cõi lòng.
Cô ta cảm thấy Đặng Tường Kiệt không yêu cô ta nữa, nhưng sao anh ta có thể không yêu cô ta chứ?
Ngoài việc không tiến đến bước cuối cùng, giữ vững phòng tuyến cuối cùng với anh ta, nhưng những thứ khác, có gì mà cô ta không cho anh ta chứ?
Đêm đó, nếu không phải vì tình huống cấp bách, thậm chí cô ta đã không còn chút sự dè dặt nào. Lúc đó cô ta thực sự muốn trao bản thân cho anh ta, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Kết quả là anh ta lại yêu một người khác.
Những ngày này, Dương Nhược Tình như một bông hoa héo tàn, không ngừng nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc của hai người, đồng thời buộc bản thân không được nghĩ đến nữa.
Cô ta cũng cố gắng làm việc để khiến bản thân bận rộn, cố gắng tự làm tê liệt chính mình.
Có thể nói là vừa ngược thân lại vừa ngược tâm.
Tất nhiên cô ta cũng đã chia sẻ với Mã Quyên nhưng chỉ chia sẻ với Mã Quyên thôi thì làm sao mà đủ được? Cô ta cũng tâm đầu ý hợp với quả phụ họ Dương, cũng muốn tâm sự nỗi khổ tâm của mình với quả phụ họ Dương.
Quả phụ họ Dương nói: "Em đừng chỉ nói đến thanh niên trí thức Đặng, nói về em đi, không phải em cũng như vậy sao?"
"Em thì làm sao?" Dương Nhược Tình ngạc nhiên hỏi.
Quả phụ họ Dương cười: "Em còn hỏi chị à? Em xinh đẹp như vậy, trong thôn có bao nhiêu người đàn ông mê mẩn em chứ? Em nhìn những người phụ nữ kia xem, không có người nào muốn nói chuyện với em. Chẳng phải là khi người đàn ông của họ đi qua, bọn họ đều không nhịn được mà nhìn em thêm vài lần hay sao?"
Dương Nhược Tình đỏ mặt, đáp: "Em không hề làm gì cả."
"Chị biết, em là một cô gái trong sạch. Chỉ là em quá ưu tú, lại xinh đẹp như vậy. Có đàn ông nhà nào mà không nhìn em thêm vài lần? Còn những chàng trai trẻ kia, có người nào không chạy đến bên cạnh em để cố ý thu hút sự chú ý của em? Người nào giống như những tên ngốc!"
Những gì quả phụ họ Dương nói cũng rất an ủi lòng người, ví dụ như Dương Nhược Tình, tâm trạng cô ta cũng tốt hơn rất nhiều.
Quả phụ họ Dương thấy cô ta như vậy mới tiếp tục nói: "Nhưng bất cứ ai, dù là đàn ông hay phụ nữ, miễn là ưu tú thì xung quanh họ đều không thiếu những kẻ theo đuổi. Em chính là như vậy, thanh niên trí thức Đặng cũng như vậy. Không chỉ ở đại đội chúng ta, mà cả những đại đội xung quanh đều biết đến danh tiếng của đại tài tử Đặng. Nhưng anh ta đến thôn cũng đã được một thời gian rồi, chị chưa thấy ngoài em ra có ai được anh ta thừa nhận là người yêu cả."
Không thể nghi ngờ câu nói này đã an ủi Dương Nhược Tình ở mức độ lớn nhất.
Cô ta cũng biết trong lòng anh ta có cô ta. Cô ta không ngốc, sao có thể không cảm nhận được chứ?
Chỉ là lúc đó nhìn thấy cô gái kia lao vào vòng tay anh ta ôm lấy eo anh ta, mà anh ta lại không đẩy cô ấy ra ngay lập tức, cô ta mới không thể tha thứ cho anh ta.
Thực ra sau đó mấy ngày cô ta vẫn luôn đợi anh ta, đợi anh ta đến giải thích. Nhưng anh ta lại giống như thực sự muốn chia tay với cô ta vậy, đột nhiên không đến.
Vì vậy những ngày này cô ta mới ăn không ngon, ngủ không yên, thân tâm đều tan nát.
"Nghe lời chị đi, em cứ chủ động đi tìm anh ta một lần. Đàn ông rất dễ dỗ dành, đặc biệt là em lại còn xinh đẹp như vậy, không phải là chuyện nắm chắc trong tay sao?"
"Ai muốn đi dỗ dành anh ta chứ? Chuyện này lại không phải lỗi của em!" Dương Nhược Tình hừ lạnh.
Tuy cô ta nói vậy nhưng trong lòng đã d.a.o động rồi, bởi vì cô ta thực sự không chịu đựng nổi những ngày tháng lạnh nhạt như vậy với Đặng Tường Kiệt.
Cái gì gọi là sống một ngày giống như một năm, cô ta đã có thể cảm nhận được rồi.
Quả phụ họ Dương tiếp tục khuyên nhủ: "Em nghe lời chị đi. Chị là người có kinh nghiệm ở phương diện này. Em đừng cứng nhắc với anh ta, ngoài việc khiến mình tức c.h.ế.t thì chẳng có lợi ích gì. Em cứ hạ mình đi dỗ dành anh ta trước, rồi sau đó bảo anh ta mang nước rửa chân cho em, hầu hạ em rửa chân!"
Dương Nhược Tình nghe đến đây cũng không biết nghĩ đến điều gì mà mặt đỏ lên.
Quả phụ họ Dương là người từng trải, nhìn thấy bộ dạng này của cô ta liền sững lại một lúc, khẽ hỏi: "Đặng Tường Kiệt đã rửa chân cho em rồi à?"
Mặt Dương Nhược Tình càng đỏ hơn.
Không phải chỉ là rửa chân thôi đâu.
Cũng chính là đêm giao thừa năm ngoái, tối hôm đó cô ta đến nhà anh ta cùng nhau đọc sách. Hai người đọc đến khá muộn, cuối cùng lúc anh ta muốn ngâm chân rửa chân, cô ta liền trêu chọc anh ta, bảo anh ta mang một phần nước cho mình.
Kết quả là anh ta không chỉ mang nước đến cho cô ta để rửa chân, mà còn tự tay cởi giày dép cho cô ta, còn đích thân rửa chân cho cô ta nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-146.html.]
Trong lúc đang rửa, anh ta bỗng cầm chân cô ta đặt lên môi hôn, tiếp theo đè cô ta xuống giường.
Nếu không phải vì Mã Quyên đang ở ngoài cửa gọi, lúc đó cô ta suýt nữa đã thật sự trao thân cho anh ta, vì quần áo đã bị anh ta cởi ra hết rồi...
Quả phụ họ Dương thầm thở dài trong lòng, còn chưa kết hôn mà đã đến mức này rồi à?
Nhìn bề ngoài, thanh niên trí thức Dương có vẻ rất nghiêm túc, không ngờ lại là người tùy tiện như vậy.
Trái lại, trước đây trông thanh niên trí thức Bạch có vẻ không an phận lắm nhưng sau khi kết hôn lại trở thành một người vợ hiền giúp chồng dạy con, thậm chí còn hiếm khi ra khỏi nhà.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Trong lòng quả phụ họ Dương nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, vì hiếm có dịp kết giao với bạn mới.
"Em xem, Đặng Tường Kiệt đã vì em làm đến mức này rồi, em còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn chia tay Đặng Tường Kiệt, để anh ta đi theo người phụ nữ khác? Em chắc chắn bản thân sẽ không đau lòng sao?" Quả phụ họ Dương nói.
Dương Nhược Tình quả thật không thể chấp nhận được việc Đặng Tường Kiệt đi theo người phụ nữ khác.
Chẳng những không thể chấp nhận, chỉ cần nghĩ đến việc người bên cạnh Đặng Tường Kiệt không phải là cô ta, cô ta đã cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra. Nước mắt cũng không thể kiểm soát được mà rơi xuống.
Cảnh tượng này khiến cả quả phụ họ Dương cũng phải ngẩn ngơ.
Chao ôi, chẳng trách sao đàn ông trong thôn đều bị mê hoặc, ngay cả khi khóc thì thanh niên trí thức Dương cũng có thể xinh đẹp như vậy!
Nước mắt của cô ta giống như những hạt trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Đừng nói đến đàn ông, ngay cả cô ta nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng đau lòng!
Bởi vì có quả phụ họ Dương khuyên nhủ, cuối cùng Dương Nhược Tình cũng bỏ qua thành kiến trong lòng, chủ động giả vờ đi ngang qua nơi mà Đặng Tường Kiệt nhất định sẽ đi qua.
Mặc dù cô ta giả vờ như không nhìn thấy nhưng Đặng Tường Kiệt vẫn nhận được thông điệp mà cô ta phát ra.
Anh ta lập tức chạy đến ôm chặt cô ta vào lòng. Dương Nhược Tình giãy giụa, nói: "Anh buông em ra."
"Không buông, anh không buông. Nhược Tình, đời này em đừng mong anh buông em ra!"
Dương Nhược Tình nước mắt giàn giụa, cũng ôm lấy anh ta.
Hai người đã dày vò nhau cả nửa tháng trời, cuối cùng cũng lại làm hòa.
Thấy xung quanh không có ai, đương nhiên họ sẽ ôm hôn nhau cho đến khi trời tối.
Sau đó, trái tim hai người lại được kết nối với nhau, tất nhiên Dương Nhược Tình muốn chất vấn anh ta về chuyện lúc đó.
"Cô gái đó thích anh nhưng hôm đó không phải như em nghĩ đâu..."
Sau khi nghe Đặng Tường Kiệt giải thích, Dương Nhược Tình mới biết, hóa ra cô gái đó đến là để nói lời tạm biệt, vì gia đình đã gả cô ấy cho người khác.
Vì vậy, trước khi lấy chồng, cô ấy muốn đến gặp anh ta để nói lời tạm biệt, cảnh tượng mà cô ta nhìn thấy cũng là do cô gái đó không kiềm chế được.
Sau khi cô ta rời đi, anh ta thực sự đã kéo người đó ra.
"Mã Quyên quen biết cô gái kia mà, cô ấy hẳn là biết cô gái đó sắp kết hôn rồi. Lẽ nào cô ấy không nói với em sao?" Đặng Tường Kiệt vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của cô ta, đau lòng nói.
Dương Nhược Tình sửng sốt, hỏi: “Mã Quyên quen với cô gái kia? Chính là cô ấy tới nói với em rằng anh lén lút đi gặp cô gái kia!”
Đặng Tường Kiệt liền khẽ cau mày: “Sau này đừng thân thiết với Mã Quyên quá.”
Dương Nhược Tình cũng hiểu ra, cô ta lập tức lộ ra vẻ tức giận!
Sau khi tình chàng ý thiếp với Đặng Tường Kiệt, Dương Nhược Tình trở về khu tập thể nữ thanh niên trí thức và chất vấn Mã Quyên về chuyện này.
Tất nhiên Mã Quyên sẽ không thừa nhận nhưng Dương Nhược Tình lại cảm thấy cô ta không thành thật: "Tôi coi cô là chị em, có chuyện gì cũng kể cho cô nghe nhưng cô lại khiến tôi thất vọng như vậy!"
"Nhược Tình, tôi nghĩ là ở đây thực sự có hiểu lầm, tôi..."
"Đừng nói nữa!" Dương Nhược Tình trực tiếp ngắt lời cô ta, không muốn nghe cô ta nói tiếp.
Từ chỗ ở chung với Mã Quyên, hiện giờ cô ta trực tiếp chuyển sang ở với Sở Sương. Đương nhiên Mã Quyên đã nài nỉ ngàn lần nhưng cuối cùng Dương Nhược Tình cũng không đồng ý ở lại.
Cô ta và Đặng Tường Kiệt xảy ra hiểu lầm lớn như vậy, không thể thiếu sự xen vào của Mã Quyên!
Hơn nữa cô ta cũng nghe quả phụ họ Dương nói, dường như Mã Quyên cũng thích Đặng Tường Kiệt. Vậy thì có thể giải thích như thế này không, Mã Quyên ghen tị với cô ta, vì vậy mới cố ý khiến cô ta hiểu lầm Đặng Tường Kiệt, muốn cô ta chia tay với Đặng Tường Kiệt, để Mã Quyên cũng có cơ hội?