Buổi trưa, mợ út cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn cơm xong, cùng chơi với bọn chúng một lúc rồi đi ngủ trưa cùng bọn chúng.
Bà ấy cảm thấy cuộc sống hàng ngày hiện tại rất thoải mái, thật sự có chút giống tư sản.
Khỏi phải nói, mặc dù không phải ngày nào nhà cháu ngoại cũng ăn gạo trắng với bột mì trắng, nhưng mà ngày nào cũng có trứng gà.
Tuy rằng không phải ngày nào cũng có thịt nhưng mỗi tháng cháu ngoại vẫn luôn ra ngoài và mua một ít mang về.
Tất nhiên bà ấy cũng được hưởng phúc theo.
Ngày thường bà ấy cũng không cần phải làm gì. Bà ấy chỉ cần phụ giúp việc nấu cơm, trông hai đứa cháu ngoại và đưa tụi nó ra ngoài đi dạo. Hai đứa cháu ngoại cũng không phải là những đứa nghịch ngợm nên không phải là bà ấy quá thoải mái hay sao.
Đúng vậy, sau khi ăn xong bà ấy lập tức đi ngủ với cháu ngoại.
Khi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, bà ấy lập tức đi ra ngoài và nhìn thấy vợ của cháu ngoại đang rửa đồ đạc ở trong sân.
“Mợ à. Mợ đi nghỉ ngơi đi.” Bạch Minh Châu nhìn thấy bà ấy bước ra thì cười nói.
“Mợ ngủ đủ rồi.” Mợ út cười: “Cháu có đói bụng hay không? Có muốn ăn một chút gì đó hay không?”
“Cháu không đói. Buổi trưa cháu có mang đồ ăn đi.”
Hái nấm không nhanh như vậy, chắc chắn phải mang theo bữa trưa đi để ăn. Buổi sáng, mợ út có làm cho cô bánh ngô rau dại để mang đi ăn. Ăn rất ngon.
Mợ út cũng không biết cô đang rửa cái gì nên lập tức đến để giúp cô rửa. Cuối cùng bà ấy khá ngạc nhiên khi nhìn thấy đồ mà cô đang rửa.
“Cái này là…?” Bà ấy có chút sửng sốt.
Bạch Minh Châu cười, nhỏ giọng nói: “Hôm nay, cháu nhặt được nó ở trong núi.”
Mợ út: “……” Thật sự không phục cũng không được.
Vợ chồng cháu ngoại căn bản không sợ không có cơm ăn. Ông trời đang đi theo sau họ để nuôi họ mà!
Lần này thật sự không thể tìm thấy người thứ hai sau cô đi vào trong núi mà có thể nhặt được nhiều đồng bạc cổ và những thỏi vàng nhỏ hình con cá như vậy.
“Mợ út. Đồ này trị giá bao nhiêu tiền?” Bạch Minh Châu cầm một đồng bạc cổ lên quan sát và hỏi.
Mợ út đi đóng cửa lại trước rồi mới cầm đồng bạc cổ lên nhìn. Bà ấy nhỏ giọng nói: “Lúc trước, ở thôn chúng ta có người nhặt được đồng bạc thế này ở trong cái giếng cũ. Mợ nghe nói một đồng đổi được mấy chục đồng đó!”
“Một đồng mà chỉ đổi được mấy chục đồng thôi sao?”
“Nhưng có rất nhiều, và chúng rất đắt. Cũng có một số đồng bạc chỉ có giá mấy đồng, tùy thuộc vào những năm khác nhau.” Bà ấy nói. Nói cho cùng, mợ út cũng là người có hiểu biết rộng rãi.
Bạch Minh Châu lập tức nhìn kỹ những đồng bạc đó. Cô phát hiện tất cả những đồng bạc này đều thật sự có từ rất lâu rồi. Chắc chắn là loại khá có giá trị.
Nhưng mà dù đáng giá mấy chục đồng thì cô cũng không định bán. Cô cất toàn bộ đi để làm đồ sưu tầm có giá trị.
Đồng bạc cổ thì có thể cất đi, nhưng vàng thì không cần thiết. Nếu cần thiết thì có thể trực tiếp bán đi.
“Mợ út. Hiện tại giá vàng bên ngoài là bao nhiêu?” Bạch Minh Châu vừa rửa sạch những thỏi vàng nhỏ hình cá vừa nói.
Đây là đồ vật phổ biến trên toàn thế giới. Từ trước đến giờ chưa bao giờ nó không có giá trị. Chỉ là cô cũng không biết cụ thể như thế nào.
Mợ út cũng không biết: “Mợ cũng không rõ lắm. Đời này mợ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều vàng như vậy. Nhưng mà trước đây mợ nghe người ta nói đây là đồ mà những người giàu có thường hay mua tích trữ để đề phòng. Những thỏi vàng như vậy đều vô cùng có giá trị.”
“Nếu so sánh với Đại Kim Lộc thì như thế nào?” Trong đầu Bạch Minh Châu có rất nhiều tri thức văn hóa, nhưng lại không có kiến thức về thời đại này.
“Đại Kim Lộc làm sao có thể so sánh được.” Mợ út bật cười: “Đừng nói có nhiều như vậy. Chỉ cần một cái thì giá trị cũng đủ để mua được mấy chiếc Đại Kim Lộc rồi.”
Bạch Minh Châu nghe thấy vậy thì cười, rồi nhìn mợ út, nói: “Mợ út. Hiện tại, cháu nói chúng cháu có thể chăm sóc cho mợ với cậu út khi về già, mợ có tin chúng cháu hay không?”
“Con bé này. Sao cháu lại nói điều này? Mợ với cậu út của cháu không cần các cháu phải chăm sóc khi về già. Chúng ta còn có Quảng Hạ với Quảng Thu nữa.” Mợ út trách mắng.
“Cháu với Chu Lâm đều rất nghiêm túc. Sau này chúng cháu cũng muốn góp một phần vào việc chăm sóc hai người khi về già.”
Mợ út tức giận và liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng khỏi phải nói tất nhiên là trong lòng bà ấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà giá vàng cụ thể như thế nào thì phải hỏi Chu Lâm.
Chu Lâm thật sự biết rất rõ, chỉ là thằng nhãi này cũng sẽ bị choáng váng trước vận may của vợ mình.
Nhìn thấy Bạch Minh Châu rửa sạch sẽ, lau khô và cất nhiều đồng bạc cổ với thỏi vàng nhỏ hình cá như vậy vào trong hộp, anh há hốc miệng và vô cùng ngạc nhiên.
“Có đủ để nuôi anh không?” Bạch Minh Châu cười khẽ.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Chu Lâm gật đầu như gà con mổ thóc.
Bạch Minh Châu bật cười.
Chu Lâm thật sự cảm khái không thôi. Anh vẫn luôn biết vợ mình là ngôi sao may mắn. Từ sau khi cô tình nguyện chung sống với anh, anh làm gì cũng rất thuận lợi, làm gì cũng thành công. Anh vào núi săn thú cũng được rất nhiều.
Nhưng hôm nay anh vẫn bị hành động của vợ làm cho sợ hãi.
Một thỏi vàng nhỏ hình cá này có giá trị bằng một hoặc hai lượng, mà một lượng vàng thì có giá bao nhiêu chứ? Theo như giá thu mua hiện tại ở trong thành phố, một thỏi vàng nhỏ hình cá thế này sẽ có giá hơn một nghìn hai trăm đồng.
Đúng như mợ út nói. Một thỏi vàng nhỏ hình cá lập tức có thể đủ để mua được mấy chiếc Đại Kim Lộc.
Mà tổng cộng có tất cả năm thỏi vàng nhỏ hình cá, mỗi cái có giá hơn một nghìn hai trăm đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-140.html.]
Vậy tổng cộng ở đây có bao nhiêu tiền chứ? Hơn sáu nghìn đồng.
Ban đêm Chu Lâm lén lút vận chuyển vật tư giống như ăn trộm lâu như vậy mà đến hiện tại, anh cũng đã tiết kiệm được khá nhiều, rốt cuộc thì anh đã tiết kiệm được bao nhiêu chứ?
Kết quả là vợ anh đi một chuyến vào trong núi. Lần đầu tiên thì cô nhặt về được một cây nhân sâm giá hai trăm đồng. Lần thứ hai cô vào núi thì mang về mấy thỏi vàng nhỏ hình cá có giá sáu nghìn đồng.
Tất nhiên còn có tám đồng bạc cổ nữa. Ngay cả những đồng mà tên xui xẻo Vương Nhị Anh kia nhặt được cũng có giá mười đồng một đồng. Vậy chắc chắn đồ mà vợ anh nhặt được sẽ có giá hơn.
“Anh cất giữ hết chỗ này đi.” Bạch Minh Châu đẩy mấy thứ này đến trước mặt anh, nói.
Chu Lâm cười lớn, rồi nhìn vợ, nói: “Vợ à. Em tự mình cất chúng đi.”
“Anh cất đi.” Bạch Minh Châu khẽ xua tay. Cô chỉ thích hợp làm chưởng quầy chỉ tay nhàn rỗi, còn mấy thứ này thì giao cho anh là thích hợp nhất.
Chu Lâm cười.
Vợ anh thật sự có tấm lòng rộng lớn. Cô không hề có một chút ý định nào là muốn quản thúc và phòng bị với anh.
Những đồ vật có giá trị lớn như vậy mà cô không chớp mắt một cái, lập tức đưa cho anh cất giữ.
Không phải Chu Lâm không hiểu được tấm lòng của vợ mình. Nhưng mà anh không mang những thứ này đến chôn trước mộ của cha mẹ mình mà anh chôn ở sân sau nhà anh.
Anh còn đi lấy những chiếc vòng tay vàng và vòng ngọc được chôn trước mộ cha mẹ mình về nữa.
“Sao cháu lại có những thứ này?” Mợ út ngạc nhiên nói.
Chu Lâm nhỏ giọng nói: “Mợ à. Mợ có còn nhớ chuyện lần trước cháu nói với mợ và cậu út về ông chủ nhà đó không?”
Mợ út chợt hiểu ra: “Đây là của ông chủ nhà đó đưa ư?”
“Vâng.”
Mợ út cười, khẽ chọc anh: “Cháu thật là ngốc.”
Hai vợ chồng trẻ đều rất có phúc. Thật sự không cần để người khác lo lắng nhiều. Nhưng mà bà ấy vẫn muốn giúp đỡ coi chừng một chút.
Nhìn anh đào hố chôn, bà ấy luôn bảo đào sâu một chút.
Chu Lâm nói: “Đủ sâu rồi. Chỗ này đã sâu gần một mét rồi.”
“Cháu phải đào thêm nửa mét nữa mới được!” Mợ út cảm thấy không đủ.
Chu Lâm cười, nhưng mà anh vẫn dùng xẻng đào thêm nửa mét nữa, sau đó mới chôn những chiếc vòng vàng, vòng ngọc được giấu trong hộp gỗ cùng với những thỏi vàng nhỏ hình cá và những đồng bạc cổ.
Sau khi chôn xong, anh còn đặt chiếc lu đựng nước ở bên trên.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể nghĩ được ở đây lại giấu một bảo bối như vậy?
“Được rồi. Mợ quay về ngủ đi.” Chu Lâm cười nói.
Mợ út nhìn lại một lần nữa, lúc này mới hài lòng khẽ gật đầu.
Bạch Minh Châu và chị Lý cùng các chị em đi hái nấm suốt ba ngày.
Trên đường về, chị Lý và vợ Ngõa Phiến cho biết ngày mai họ sẽ tiếp tục đi làm.
Đúng là phải đi kiếm công điểm, giống như Trương Kiều Mai, mấy ngày nay cô ấy không đi hái nấm mà chỉ ở nhà kiếm công điểm.
Bạch Minh Châu gật đầu, số nấm cô hái đủ ăn một thời gian rồi. Cô cũng phải tiếp tục viết sách.
Chị Đại Sơn thì định ngày mai sẽ về nhà mẹ đẻ nói về chuyện Niên Viễn Phương. Cô ấy đang bàn bạc với chị Lý nhưng chị Lý không mấy để ý.
Tuy nhiên, Bạch Minh Châu không bận tâm đến những chuyện đó. Cô đeo giỏ về nhà. Hôm nay cô còn hái được nhiều thảo dược tính âm bổ dương, có thể dùng để nấu nước mát uống.
Vì hôm nay hái được nhiều hơn nên về nhà hơi muộn, sắp bốn giờ rồi.
Mợ út không có nhà, bà ấy đã dẫn theo Đâu Đâu và Đô Đô ra ngoài. Nhưng cũng không lâu sau khi Bạch Minh Châu về nhà thì mợ út đã đưa hai anh em trở về.
“Mợ út.”
“Cứ để mợ dọn dẹp, cháu đi nghỉ đi.” Mợ út nói.
“Chuyện này cũng không phải là việc nặng nhọc gì.” Bạch Minh Châu tiếp tục rửa nấm và phơi nấm.
Nhưng Đâu Đâu và Đô Đô không chịu, hai anh em nhìn thấy mẹ về thì rất vui mừng.
Trong thời gian ngắn ngủi, chúng đã có thể đi lại được, miệng thì gọi từng tiếng “mẹ” ngọt ngào mềm mại, khiến lòng Bạch Minh Châu mềm nhũn.
Cô bỏ dở việc đang làm, đi đến ôm hai đứa nhỏ, hỏi: “Có khát không, có muốn uống nước không nào?”
“Đã uống rồi.” Mợ út cười rồi ngồi xuống chọn nấm, tiện thể trò chuyện với cô.
“Niên Viễn Phương lại không xem mắt thành công rồi.”
“Anh ấy lại đi xem mắt à?” Bạch Minh Châu nghe vậy liền cười.
Trong những ngày qua, cô cũng được nghe kể không ít chuyện náo nhiệt ở trong thôn.
Không phải nhà ai khác, chính là người con trai đi bộ đội đã xuất ngũ của gia đình ông Niên, Niên Viễn Phương.
Mợ út gật đầu, nói: "Còn không phải sao, theo những gì mợ biết, đây đã là lần xem mắt thứ ba rồi. Sao tầm mắt của cậu ta lại cao như vậy chứ?"