Sau khi đi thăm họ hàng mùng năm tết xong, thì tiếp theo sẽ có rất nhiều thời gian rảnh. Về cơ bản chính là ở trong nhà, có muốn đi ra ngoài cũng không ra được.
Vì sao?
Tuyết rơi. Từ tối ngày mùng năm, tuyết vẫn rơi liên tục như vậy cho đến hết ngày mười lăm tháng giêng tết Nguyên Tiêu cũng chưa có lúc nào ngừng rơi.
Nếu như trong nhà không dự trữ đủ lương thực với củi lửa thì thật sự sẽ không thể chịu nổi.
Cũng vào đêm tết Nguyên Tiêu, Chu Lâm lại một lần đạp lên chiếc xe Đại Kim Lộc và lặng lẽ đi ra ngoài trong cơn gió tuyết.
Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, anh mới mang về nhà một xe hàng hóa để tích trữ. Bởi vì trong nhà còn có bánh hấp đã được gói sẵn để đông lạnh, sủi cảo và cả bánh bao, nên anh cũng không phải bận rộn nhiều.
Anh về nhà vào lúc bốn giờ sáng, cho nên anh lập tức leo lên giường đất để ngủ.
Dù chỉ một hành động nhỏ cũng khiến Bạch Minh Châu thức giấc. Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vào buổi sáng này, Bạch Minh Châu đột nhiên đặc biệt thèm muốn anh.
Chu Lâm cũng vô cùng ngạc nhiên và tất nhiên anh cũng không ngần ngại. Anh ôm vợ như bảo bối và hôn cô.
Ở bên trong chiếc chăn ấm áp, hai vợ chồng lập tức ân ái với nhau một lúc.
Sau khi xong việc Bạch Minh Châu lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu. Cả thể xác lẫn tinh thần của Chu Lâm đều thoải mái nên anh lập tức ôm vợ ngủ.
Hai người ngủ một mạch đến khi hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thức dậy thì mới mặc quần áo và ăn cơm sáng.
Ăn xong bữa sáng, Chu Lâm lại tiếp tục đi ngủ. Bởi vì buổi sáng lúc anh trở về là bốn giờ sáng, bận rộn xong với vợ trên giường đất lúc lăm giờ sáng. Hiện tại là tám giờ sáng, anh mới ngủ được hơn hai giờ mà thôi.
Thật ra tinh thần của anh cũng khá tốt. Nhưng mà anh muốn hồi phục tinh thần một chút vì buổi tối anh còn muốn tiếp tục cày ruộng.
Bạch Minh Châu cũng không biết suy nghĩ trong lòng anh. Cô đưa Đâu Đâu và Đô Đô, và tiểu Sư Tử đi đến phòng phía tây.
Ở bên phòng phía tây này không ấm áp bằng phòng phía đông, nhưng vì mặc ấm nên cũng không cảm thấy lạnh. Để lũ trẻ ngồi chơi trên giường gỗ, Bạch Minh Châu bắt đầu thu dọn đồ dùng mà Chu Lâm mang về như thường lệ.
Nhìn thấy có lê trắng với táo, Bạch Minh Châu không nhịn được mà cười lên một tiếng.
Hơn nữa lần này anh còn mang về một bình mỡ lợn.
Mỡ lợn này đông lạnh giống như kem, được đổ đầy vào một lọ. Để cất giữ và sau này dùng để nấu ăn nhưng cũng không quá thơm.
Sau khi thu dọn xong xuôi những thứ này, Bạch Minh Châu cho hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô ăn táo xay nhuyễn.
Sáng nay, hai anh em được ăn canh trứng với sủi cảo. Lúc 10 giờ rưỡi lại được ăn một quả táo xay nhuyễn nên hai anh em thật sự rất thích.
Chu Lâm ngủ một giấc đến giữa trưa, ngủ thật sự rất ngon. Sau khi tỉnh lại, anh lập tức thấy đói bụng.
Bạch Minh Châu cũng tranh thủ thời gian để anh trông Đâu Đâu và Đô Đô, còn mình đi nấu sủi cảo.
Cũng giống như hai người, Đâu Đâu và Đô Đô đều ăn sủi cảo. Răng của hai anh em rất tốt, cái miệng nhỏ chu ra ăn vô cùng thích thú.
Sau khi ăn xong, lũ trẻ còn học theo cha của bọn chúng mà uống nước canh. Sau đó mới phát ra một tiếng ợ rất hài lòng.
Nhìn thấy cha mẹ cười, hai anh em bọn nhóc cũng cười theo.
“Thật là một đôi nhóc con ngốc nghếch.” Chu Lâm mỉm cười.
Cả nhà chơi đùa một lúc, Bạch Minh Châu mới nhớ ra, nói: “Lúc anh ngủ, Thái Sơn có ghé qua. Em bảo đợi anh thức dậy thì sẽ bảo anh sang tìm cậu ấy.”
“Ừm.” Chu Lâm lười biếng đáp lại.
Đợi đến giữa trưa khi Bạch Minh Châu với Đâu Đâu và Đô Đô ngủ trưa thì anh mới đi ra ngoài tìm Lý Thái Sơn.
Cũng không phải chuyện gì lớn. Chủ yếu là nghĩ hôm nay tuyết sẽ không rơi nên hỏi anh có muốn lên núi đi dạo hay không?
Kim Tiểu Linh đang mang thai. Sau khi cô ấy lấy chồng được một tháng thì lập tức có thai.
Nếu không sao Bạch Minh Châu lại nói hiện tại người ta có thai rất nhanh. Lấy chồng không bao lâu sẽ lập tức có thai.
Sau khi Kim Tiểu Linh mang thai thì đồ ăn ngon trong nhà đều để dành cho cô ấy. Lý Thái Sơn cũng luyến tiếc không nỡ ăn.
Anh ta học được rất nhiều về việc yêu thương vợ này từ Chu Lâm. Chính vì nguyên nhân như vậy nên khiến cho Kim Tiểu Linh vô cùng cảm động không muốn rời xa. Cô ấy thật sự cảm thấy bản thân mình đã lấy đúng người.
Nhưng mà dù tiết kiệm thế nào thì trong nhà cũng không còn gì tốt.
Chỗ thịt được chia từ năm trước đã ăn hết từ lâu rồi. Sau đó anh ta lại lên núi một lần. Nhưng mà bởi vì Trương Hiểu Mai sắp phải ở cữ nên gà rừng bắt được mang về đều để cho cô ấy.
Và bởi vì mùa đông, gà mái không thể nào đẻ trứng được, cho nên hiện tại tuyết không rơi, Lý Thái Sơn lập tức muốn tìm anh Lâm của anh ta để đi cùng nhau.
Chu Lâm gật đầu: “Được, ngày mai nếu tuyết không rơi thì chúng ta sẽ cùng nhau đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-136.html.]
Ngày hôm sau tuyết không rơi, hai người họ lại gọi thêm Cố Quảng Thu. Sau đó họ cùng nhau đi vào núi bắt gà rừng.
Tuy rằng không phải đi vào quá sâu, nhưng cũng bắt được gà rừng. Cũng có thỏ rừng, nhưng mà Lý Thái Sơn không cẩn thận khiến con thỏ bị dọa chạy mất. Cho nên họ không tóm được nó.
Nhưng mà có gà rừng cũng không tồi.
Sau khi chia cho Lý Thái Sơn với Cố Quảng Thu, Chu Lâm còn đạp lên chiếc Đại Kim Lộc đến để tặng cho cậu út và mợ út của anh một con. Anh làm lông sạch sẽ rồi mang đến đây để họ rửa qua một chút rồi cho vào nồi hầm là được.
Đáng lẽ những ngày tháng đầu năm cứ trôi qua như vậy, chỉ là trong lúc đó còn xảy ra một chuyện ồn ào.
Chính là bởi vì tuyết rơi rất nhiều, củi ở nhà ông Đoạn không đủ đốt, nên đến nhà anh em Đoạn Văn để xin một chút, anh em Đoạn Văn lập tức đưa cho họ.
Nhưng mà chuyện này giống như là bắt đầu rồi không có điểm kết thúc. Hôm nay mượn cái này, ngày mai mượn cái kia, cuối cùng mấy anh em Đoạn Văn hiểu được họ muốn làm gì, muốn kéo gần quan hệ ư? Có thể, trừ khi làm cho mẹ của họ sống lại!
Cho nên mấy anh em họ trực tiếp trở mặt.
Anh Đoạn đã bị từ chối ở ngoài cửa.
Mà bên phía nhà ông Đoạn, cũng chính là ông nội bà nội của Đoạn Văn và Đoạn Võ cũng đến để thuyết phục mấy đứa cháu trai nhận lại cha con.
Dù nói như thế nào thì đây cũng là cha ruột của họ!
Nhưng ba anh em Đoạn Văn, Đoạn Võ và Đoạn Sơn đều không cần cha mình thì liệu họ còn cần ông nội với bà nội sao?
Hai người cũng chính là hung thủ hại c.h.ế.t mẹ của anh em họ. Nếu không phải bọn họ ra sức áp bức thì mẹ của anh em họ cũng đã không phải chết!
Hơn nữa sau khi mẹ của họ c.h.ế.t thì những người được gọi là ông nội và bà nội này có quan tâm chút nào đến cháu trai ruột của mình không? Không hề. Hai người họ còn trơ mắt nhìn anh em họ bị mẹ kế đối xử khắc nghiệt.
Dân làng còn cho anh em họ chút đồ ăn bởi vì họ không chịu đựng được, và còn nói với mẹ kế của họ đôi câu. Nhưng người làm ông nội và bà nội này lại chưa bao giờ có một chút thái độ dịu dàng nào với họ!
Bây giờ lại đến trước mặt anh em họ hành động như một bậc bề trên ư?
Nhà ông Đoạn làm ầm ĩ mấy ngày, nhưng mà lúc sau cũng không có động tĩnh gì. Chỉ cần anh em Đoạn Văn không gật đầu, thì bên phía nhà ông Đoạn cũng không thể làm gì được họ!
Ngoại trừ chuyện này ra thì chẳng có chuyện nào khác, tháng giêng cứ trôi qua như vậy.
Nhưng vừa đến đầu tháng hai, Chu Lâm đã lập tức đạp lên chiếc Đại Kim Lộc để đi đón mợ út của mình sang trước.
“Cháu vẫn chưa phải đi làm mà? Sao đã vội vàng đến đón như vậy?” Cậu út Cố nói.
“Chúng cháu muốn lên núi.” Chu Lâm cười: “Hơn nữa, còn phải ở trong núi mấy ngày. Cho nên mợ út phải sang đó luôn, lần này sang đó thì dứt khoát ở luôn bên đó không phải về, đỡ phải chạy qua chạy lại.”
Cậu út Cố không phản đối. Ông bảo mợ út mang thêm lương thực đến đó, mợ út cũng không cần để ông phải nói. Bà ấy đã đi lấy túi da rắn múc lương thực.
“Mợ còn mang lương thực làm gì? Trong nhà cháu có.” Chu Lâm nắm chặt miệng túi không cho mang.
“Ở đây cũng có. Nhiều quá ăn không hết, sắp bị sâu mọt làm hỏng rồi.” Mợ út hất tay anh ra.
“Cháu cứ để mợ của cháu mang sang đi.” Cậu út Cố gật đầu.
Cho nên lúc anh đón mợ út về đây, mợ còn mang theo rất nhiều lương thực đến.
“Mợ à. Vợ cháu sẽ mắng con. Đón mợ đến đây còn khiến mợ mang theo lương thực. Chắc chắn cô ấy sẽ nổi giận với cháu.”
Mợ út trấn an anh: “Mợ sẽ nói chuyện với vợ cháu.”
Về đến nhà, Bạch Minh Châu nhìn thấy thì quả nhiên định mắng Chu Lâm.
Mợ út mỉm cười giải thích với cháu dâu: "Nó không cho mợ mang theo, nhưng lương thực trong nhà cũng phải ăn hết, chỉ mình cậu út của cháu cũng không ăn hết được, để lâu cũng sẽ bị mọt."
Bạch Minh Châu nói: "Vậy thì bảo cậu ăn nhiều một chút, đừng để ông ấy tiết kiệm."
"Cũng không tiết kiệm gì, từ trước Tết cậu mợ đã được chia một ít gạo, rồi Quảng Thu cũng mang đến năm mươi cân. Quảng Hạ cũng mang đến một bao, chỉ có hai vợ chồng già thật sự ăn không hết."
Bạch Minh Châu cố tình nói: "Mợ cứ khách sáo với chúng cháu, không chịu ăn gạo của chúng cháu."
"Sao lại không ăn? Từ khi ở đây về, hàng xóm ai cũng nói mợ béo lên một chút mà?" Mợ út làm gì nghe không hiểu, bà ấy cười nói.
Bạch Minh Châu bất lực.
Vì mợ út đến, ngày hôm sau Chu Lâm dẫn theo Cố Quảng Thu, Lý Thái Sơn, Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn, lần này còn thêm một người là Đào Ngõa Phiến, dẫn họ đi vào núi sâu một lần nữa.
Lần này họ ở trong núi sâu đến năm sáu ngày.
Lân hơn lần trước một chút, nhưng thu hoạch thì lại hơi kém hơn một chút so với lần trước đi săn nai, vì họ chỉ bắt được hai con lợn rừng.
Một con lợn rừng nặng nhất ước chừng phải nặng khoảng sáu lăm bảy mươi cân, cho dù là con nhẹ hơn một chút thì cũng phải nặng khoảng sáu chục cân.
Chu Lâm vẫn đi thương lượng giá cả như cũ.