Nhưng nếu bên phía Chu Lâm có chuyện gì không ổn thì có cô ta ở đây, đừng hòng cô ta bỏ ra một đồng nào!
Cô ta thấy bản thân thật là thông minh!
Cố Quảng Hạ bị vẻ mặt đắc ý của cô ta làm cho lạnh cả người. Anh ấy thật sự là xui xẻo tám đời mới cưới phải người đàn bà như vậy về làm vợ!
Chu Lâm không biết chuyện này, sau khi đưa mợ út về, anh còn lượn một vòng sang các đại đội khác.
Anh muốn xem thử có ai muốn đổi gà không, định mua một con gà về cho vợ bồi bổ.
Nhưng mà không có ai đổi gà, ngược lại có một bà lão xách theo một rổ trứng gà muốn đi đến công xã đổi. Chu Lâm liền tiến đến gần, sau đó đổi với bà lão.
Bà lão khẽ hỏi: "Cậu nhóc, có phải cậu làm nghề đó không?"
Chu Lâm nhìn bà ấy, hỏi ngược lại: "Làm gì?"
"Không phải làm cái đó à?" Bà lão nháy mắt.
Chu Lâm lắc đầu, nói: "Cháu là người của đại đội Ngưu Mông, bác lên đó nghe ngóng thì biết. Cháu tên Chu Lâm, cháu ra đây tìm người hỏi xem có ai muốn đổi gà cho cháu không? Vợ cháu còn phải cho hai đứa con bú, cần đổi một con gà về để bồi bổ."
Bà lão nghe thấy là đại đội Ngưu Mông, lại còn hai đứa con cần bú, liền nói: "Không phải là người của đại đội Ngưu Mông, cái người lấy vợ thanh niên trí thức sinh đôi đấy chứ?"
"Ơ, bác biết cháu à?" Chu Lâm cười, trong lúc vô tình tên tuổi của anh đã nổi tiếng đến vậy sao?
Bà lão cười, đáp: "Ở khu này cũng chỉ có vợ cậu sinh đôi, lại còn là hai đứa con trai. Nhà chúng tôi có bảy tám người lấy chồng đến đại đội của cậu, lúc trở về có kể lại chuyện của cậu rồi. Cậu nhóc, cậu giỏi thật đấy, vừa lấy được vợ là thanh niên trí thức vừa sinh được hai đứa con trai. Tôi nhìn mặt cậu liền biết cậu là người thương vợ, có phúc đó!"
"Bà nhìn ra được à?" Chu Lâm cười.
"Được chứ."
Sau khi nói chuyện một lúc, Chu Lâm mới cười nói: "Trời lạnh rồi, bác về đi."
"Cậu nhóc, cậu cũng về sớm đi." Bà lão vẫy tay, hôm nay đổi được một giỏ trứng cho cha của hai đứa sinh đôi, bà ấy trở về cũng có chuyện để nói.
Chu Lâm cưỡi lên Đại Kim Lộc, mang giỏ trứng về nhà.
Muốn hỏi tại ngay cả giỏ trúc mà bà ấy cũng cho anh? Ở nông thôn, giỏ trúc như vậy không đáng tiền, hầu hết mọi người đều biết đan giỏ trúc.
Giỏ trứng Chu Lâm xách về nặng khoảng ba bốn cân. Trong nhà còn khá nhiều trứng, vì trước đó đã mang về khá nhiều trứng gà rừng, họ vẫn còn đang ăn trứng gà rừng nữa mà.
Tuy nhiên, thời tiết đang ngày càng lạnh hơn, gà mái không đẻ nhiều trứng nữa, mua thêm một ít về dự trữ cũng không sợ hỏng.
Cuối cùng, trứng trong nhà cũng được tiêu thụ khá nhanh.
Chỉ với hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô, vào lúc sáng sớm, Bạch Minh Châu sẽ làm cho chúng một bát trứng hấp để ăn. Đương nhiên cô và Chu Lâm cũng không thiếu phần, mỗi ngày đều phải tiêu thụ.
Vì vậy, Bạch Minh Châu cũng cất giỏ trứng này vào chum trứng.
Lần trước Chu Lâm đi giao dịch ở địa điểm giao dịch là vào ngày 7 tháng 11. Tháng này là ngày 7 tháng 12, Chu Lâm dự định xuất phát vào tối hôm đó.
Cho đến khoảng mười một giờ tối, anh mới đẩy xe đạp vòng tới vòng lui, sau đó lặng lẽ rời khỏi thôn.
Chiếc xe đạp Đại Kim Lộc của anh cũng không phải là mua phí tiền.
Sử dụng xe đạp để vận chuyển hàng hóa, một chuyến có thể bằng hai chuyến đi và về trước đây của anh!
Mà tối nay anh đạp chiếc Đại Kim Lộc chạy hai chuyến!
Bởi vì nơi giao dịch cung cấp rất nhiều thịt. Mỗi năm vào thời điểm này, nguồn cung thịt từ những kênh đó đặc biệt dồi dào. Bởi vì trời lạnh, hoàn toàn không sợ thịt bị hỏng.
Ngoài ra, không chỉ có thịt, còn có các mặt hàng khác như gạo, mì, dầu, muối, v.v., cho nên anh cũng sẽ lấy một ít, cố gắng đa dạng hóa các mặt hàng, người dưới tay cũng dễ bán hơn một chút.
Chu Lâm được coi là một người bán trung gian thứ hai, người bán lẻ của anh là người bán trung gian thứ ba.
Anh không quan tâm người bán trung gian thứ ba bán thế nào nhưng người bán trung gian thứ hai là anh đã kiếm được khá nhiều tiền.
Sau khi tất cả những việc này được hoàn thành, Chu Lâm mang theo một nửa con lợn, một giỏ trứng và gạo, mì, v.v. trở về nhà.
Vì có xe đạp, cho dù anh chạy hai chuyến, khi anh trở về nhà thì cũng chỉ mới bốn giờ sáng, sớm hơn nhiều so với trước đây!
Cũng là vào lúc anh về đến nhà, trời bắt đầu đổ tuyết.
Chu Lâm mỉm cười, trong lòng tự nhủ đây đúng là ông trời thương anh, không để cho anh phải chịu đựng gió tuyết trên đường về nhà.
Cho đến buổi sáng ngày hôm sau khi anh thức dậy thì tuyết này vẫn còn tiếp tục rơi.
Lúc Bạch Minh Châu thức dậy, Chu Lâm đã hấp xong bánh bao.
Hôm nay hai người họ ăn bánh bao. Bánh bao lớn trắng nõn, mềm mại, thơm ngào ngạt.
“Anh muốn ăn thì để em dậy làm là được rồi. Vì sao anh bận việc cả đêm rồi còn phải nấu bữa sáng cho em?” Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm đến gần thơm cô một cái: “Anh không mệt, anh thấy rất vui.”
Chỉ cần là chuyện anh muốn làm thì không có gì gọi là mệt mỏi cả. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc vợ với hai con trai tỉnh dậy là có thể ăn bánh bao nóng do chính tay anh làm thì trong lòng anh cảm thấy thật sự rất thỏa mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-121.html.]
Nếu là điều mà anh không muốn làm thì ngay cả khi anh được ngủ một giấc xuyên tối hôm qua, buổi sáng thức dậy bảo anh lấy một chén nước anh cũng thấy khó chịu.
Đây chính là ngàn vàng khó mua được niềm vui của anh.
Bạch Minh Châu cũng không quan tâm đến anh nữa. Không phải do cô lười biếng mà là do anh quá chăm chỉ.
Cuộc sống của hai vợ chồng luôn luôn bổ sung cho nhau. Lúc anh chăm chỉ làm việc thì cô cứ việc hưởng thụ thật tốt.
Nếu anh mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi, thì cô sẽ bận rộn còn anh sẽ đi nghỉ ngơi.
Cho nên không cần quá ngượng ngùng băn khoăn làm gì nhiều, mà hãy nhiệt tình ăn bánh bao thịt đi.
“Vợ à. Em đoán xem lần này anh kiếm được bao nhiêu tiền lời?” Chu Lâm uống một ngụm canh tôm khô rong biển, cười tủm tỉm, nói.
Bạch Minh Châu nhìn thấy anh như vậy thì cũng tỏ ra phối hợp: “Bao nhiêu vậy?”
“Em đoán xem.” Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu lập tức đưa ra một con số, Chu Lâm để cô đoán lại. Bạch Minh Châu lại đưa ra một con số cao hơn.
Lúc này Chu Lâm mới gật đầu cười. Bạch Minh Châu thực sự ngạc nhiên: “Làm sao lại nhiều như vậy?”
“Có xe đạp đó. Một chuyến lần này không hề kém hơn so với hai chuyến trước của anh. Cả đêm anh có thể chạy hai lần một cách dễ dàng.” Chu Lâm nói.
“Việc này nguy hiểm thì cũng nguy hiểm, nhưng lại thật sự kiếm được nhiều tiền.” Bạch Minh Châu cũng nhận xét.
Chỉ riêng số tiền tối hôm qua mà Chu Lâm kiếm được cũng bằng mấy tháng tiền nhuận bút của cô rồi.
“Nửa tháng sau sẽ lại đi tiếp.” Chu Lâm lại nói.
“Không phải một tháng một lần thôi sao?” Bạch Minh Châu hỏi anh.
Chu Lâm nói: “Anh nghe người nọ nói, mùa đông năm nay thịt lợn sẽ tương đối nhiều cho nên nửa tháng sẽ có một lần.” Đây là muốn nhân lúc mùa đông trời lạnh nên bán thịt ra lúc này tốt hơn trước khi rớt giá.
Nhưng điều này không quan trọng, nó đúng như mong muốn của anh.
“Bọn họ lén lút nuôi lợn sao?” Bạch Minh Châu nghe thấy vậy lập tức nói.
Chu Lâm cười, vợ anh thực sự rất thông minh: “Không nhắc đến. Nhưng mà anh cũng đoán là như vậy.”
“Nuôi lợn thì họ có thể nuôi ở đâu chứ?”
“Chuyện này thì anh không biết.” Chu Lâm lắc đầu. Anh đoán rằng chúng được nuôi ở rừng già sâu bên trong núi.
Thật ra lúc vừa mới bắt đầu, anh cũng nghĩ đến chuyện làm việc này cùng người khác. Nhưng mà sau đó bởi vì một vài nguyên nhân nên anh không đi nữa.
Chỉ là anh cũng không hỏi kỹ những chuyện này, biết nhiều cũng không có tác dụng gì.
Ăn cơm sáng xong, Chu Lâm lập tức đưa Bạch Minh Châu đi kiểm kê chỗ vật tư mà anh mang về.
Bạch Minh Châu bị chính sự hào phóng này của anh làm choáng ngợp.
Cả một miếng thịt này ước chừng nặng đến mười mấy cân, là loại thịt dính với xương sườn và cần phải tự tay dùng d.a.o để tách thịt với xương sườn ra.
Một túi bột mì, chỉ có điều túi bột mì này phải khoảng ba mươi cân.
Và một túi gạo cũng khoảng hai mươi cân.
Một rổ trứng gà cũng giống như trước đây.
Một lọ trứng vịt muối. Bạch Minh Châu thật sự rất thích ăn trứng vịt muối này, ướp rất ngon và đặc biệt là còn béo ngậy. Khi ăn với cháo hay ăn với cơm đều rất hợp.
Và có rong biển với tôm khô, hai túi đường đỏ và đường trắng, một túi đường phèn. Còn có cả kẹo sữa, sữa bột với cả sữa mạch nha nữa.
Nếu nói những thứ này không khiến cô quá ngạc nhiên thì một hộp táo quốc doanh nằm ở trong góc đã thật sự khiến Bạch Minh Châu quá kinh ngạc.
“Sao anh mua nhiều táo như vậy?” Bạch Minh Châu cười nói.
“Không phải cái này rất khó mua được hay sao? Nên anh lập tức mua luôn một hộp, dù sao cũng có xe nên thật sự rất tiện lợi.” Chu Lâm cười tủm tỉm.
Nhìn thấy vợ mình hài lòng như vậy thì chút lòng hư vinh của anh cũng được thỏa mãn vô cùng.
Đàn ông muốn gì chứ? Còn không phải là muốn khiến cho vợ hài lòng ư? Từ tinh thần đến vật chất.
“Chỗ này tốn rất nhiều tiền phải không?” Bạch Minh Châu cười hỏi.
“Cũng tốn một chút, nhưng mà không sao.” Chu Lâm khẽ gật đầu.
Chỗ vật tư đó tốn không ít tiền, nhưng mà cũng chỉ bằng một phần năm số anh kiếm được tối hôm qua. Cho nên có thể tưởng tượng được tối hôm qua anh kiếm được bao nhiêu phải không?
Nếu có thể thêm một hai lần giống như tối hôm qua thì đừng nói là mua một chiếc xe Đại Kim Lộc cũ giống như của nhà anh, ngay cả một chiếc Đại Kim Lộc hoàn toàn mới cũng có thể mua được.
Anh tính toán tranh thủ lúc này kiếm được nhiều thêm ít nào hay ít nấy, bởi vì một năm cũng chỉ có một mùa đông thế này thôi!
Hơn nữa tương lai sau này cũng không biết như thế nào, nên tất nhiên anh muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn. Nếu có thể tiết kiệm được cả vạn đồng thì mới có thể tính là tạm ổn.