Thím Tôn được Lý Đại Hải và Lý Đại Hà đỡ dậy, quả thật là trông cực kỳ chật vật.
Bà ta đang định nổi giận thì nghe một bà hàng xóm nói: "Bà không phải là mẹ chồng của cô ấy thì bà lo cái gì, ăn no nên rảnh rỗi à?"
Thím Tôn tức giận nói: "Có người như các người sao? Không hỏi rõ ràng đã đánh người!"
"Chúng tôi đánh bà thì sao nào? Chuyện của nhà họ Lý, bà là người ngoài mà xen vào làm gì? Không đánh bà thì đánh ai?"
"Đúng vậy, bà tránh qua một bên đi, đừng nói nhảm nữa. Nếu không lát nữa liên lụy đến bà, đừng nói chúng tôi không biết lý lẽ!"
Mấy người thím của chị ấy đều không phải là người hiền lành, bọn họ bèn nói thẳng.
Cho dù đã đánh nhầm người, họ cũng không hề tỏ ra e dè hay sợ hãi.
"Các người... các người..." Thím Tôn tức giận run rẩy, lại không nhịn được đánh hai anh em Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà: "Hai đứa chúng mày là người c.h.ế.t à? Mẹ bị bọn họ đánh mắng như vậy, chúng mày cứ đứng nhìn?"
Chị Đại Sơn cười lạnh, nói: “Mẹ à, thế thì mẹ hãy quên đi thôi. Hiện giờ là chuyện của nhà Phong Thu. Chúng ta cũng đừng làm loạn thêm nữa!”
Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà cũng không có ý định ra tay.
Mẹ của họ không lên tiếng, thì làm sao người ta có thể hiểu lầm mà đánh bà ta sao?
Thím Tôn tức giận đến mức không thể nói nên lời.
Nhưng mọi người không quan tâm đến bà ta, quay sang nhìn mẹ Phong Thu.
Mặt của mẹ Phong Thu tái mét.
Khi đối mặt với con dâu cả là chị Lý, bà ta diễn tả rất thật, cứ như đang diễn kịch vậy.
Nhưng khi đối mặt với những người cùng trang lứa, bà ta thật sự không có can đảm như vậy.
Bà ta đã thấy kết cục của thím Tôn vừa rồi, chỉ trong chốc lát người ta đã bị đánh ngã xuống đất.
Bà ta luôn là người hay bắt nạt người yếu thế và sợ người mạnh mẽ hơn...
"Có... có chuyện gì thì bình tĩnh nói." Bà ta mở lời.
"Ôi, bây giờ bà mới muốn bình tĩnh nói sao? Khi bắt nạt cháu gái chúng tôi thì sao bà không nói như vậy nhỉ?" Các bà thím xắn tay áo lên định xử lý bà ta.
"Bà thông gia..." Mẹ Phong Thu vội vàng nhìn về phía thông gia của mình.
Lúc này mẹ chị Lý mới ngăn các bà thím lại.
Trước đó thím Tôn đã bị đánh rồi, dù không đánh trúng người nhưng cũng đã ra mặt. Tình thế đã nghiêng về một bên, đương nhiên không cần đánh nữa, vì con gái vẫn phải sống ở đây cơ mà.
Hơn nữa chân của bà lão này vừa mới khỏi, không nên làm gãy chân bà ta nữa, nếu không cho dù họ có lý cũng thành vô lý.
Đánh trước nói sau, sau đó tất nhiên là ngồi xuống nói chuyện.
Đợi đến lúc người nhà mẹ đẻ chị Lý đi rồi, có lẽ mẹ Phong Thu thực sự cảm thấy mình bị uất ức, bèn khóc lóc thê lương không dứt.
Cuối cùng, màn kịch này đã kết thúc như vậy.
Sau đó, chị Lý còn chia cho người trong thôn một giỏ trứng, lại lấy một bao gạo từ nhà đem về nhà mẹ đẻ, chính là để nấu cơm trứng chiên cho các thím của mình ăn.
Tất nhiên cũng để tỏ ý cảm ơn.
Trứng chiên rất thơm, các bà thím rất hài lòng, nói rằng nếu lần sau mà còn có chuyện giống như vậy thì đừng nhịn, cứ trở về tìm họ đến giúp đỡ!
Sáng hôm sau, khi chị Lý, chị Đại Sơn, Kim Tiểu Linh, Trương Kiều Mai và Bạch Minh Châu tụ tập với nhau, họ liền nói về chuyện này.
Chị Đại Sơn nói vào lúc này thì muốn cười chết.
Chị ấy đứng bên cạnh nhìn, vừa véo vừa giật tóc, chuyện nhà người khác, kết quả người chịu thiệt nhất là mẹ chồng chị ấy. Bà ta khi không lại bị đánh một trận ra trò.
Lúc đó, Bạch Minh Châu, chị Lý cùng Kim Tiểu Linh và Trương Kiều Mai đều nhìn thấy, cũng hiểu rõ.
Ai cũng không nhịn được cười.
Nhưng chuyện này không trách ai được, muốn trách thì trách thím Tôn tự mình nịnh bợ nên bị đánh.
Tuy nhiên, lúc đó Bạch Minh Châu lại nhìn ra là mẹ chị Lý đã cố ý làm vậy.
Sao mẹ chị ấy có thể không nhận ra mẹ Phong Thu chứ? Nhưng rõ ràng trước đó bà thông gia mới gãy chân, không thể đánh nên gặp phải người nịnh bợ tiến tới, lúc đó liền ra hiệu cho những chị em dâu kia.
Vì vậy mới có cảnh thím Tôn bị đánh, mẹ Phong Thu phải chứng kiến một màn giận cá c.h.é.m thớt.
Cuối cùng, chị Lý nói: "Tiếp theo có thể yên ổn một thời gian rồi."
Lần này tuy họ làm ầm ĩ hơi khó coi nhưng quả thực rất có hiệu quả, tiếp theo không cần phải cãi nhau nữa!
Chính vì chuyện này, ấn tượng của chị Lý trong mắt những bà già trong thôn đã thực sự trở nên xấu đi nhưng chị Lý không quan tâm.
Trong miệng những bà già đó, không chỉ có chị ấy, mà còn cả vợ Đại Hải, vợ Đại Sơn và vợ Đại Hà, danh tiếng làm con dâu của họ cũng không tốt lắm.
Bạch Minh Châu cũng vậy, danh tiếng tiêu xài hoang phí là không thể tránh khỏi.
Trương Kiều Mai cũng thế, vì ghen tị với cuộc sống của cô ấy tốt đẹp như vậy, năm ngoái vẫn còn là gái lỡ thì không ai thèm lấy, năm nay cũng đã sắp sinh con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-120.html.]
Người chồng câm coi cô ấy như bảo bối, vừa làm việc đồng áng vừa vào rừng săn bắt kiếm tiền, lại thường xuyên đi câu cá cho cô ấy ăn.
Vì vậy, người ta không ít lần phàn nàn nói xấu về chàng rể câm của nhà họ Trương!
Đúng vậy, bọn họ cố ý nói rằng Cố Quảng Thu là tên ở rể để hạ thấp anh ấy!
Vì chuyện này, thím Trương đã cãi nhau với người khác không chỉ một lần.
Vì vậy, miễn là cuộc sống của gia đình bạn tốt đẹp thì chắc chắn sẽ không thiếu những lời đàm tiếu. Ở nông thôn chính là như vậy, không bao giờ có cách nào để làm hài lòng tất cả mọi người, chỉ có thể khiến bản thân hài lòng.
Muốn sống như thế nào thì cứ sống như thế đó.
Nếu không vui thì cứ đáp trả lại là được, không cần chịu đựng uất ức.
Mợ út vẫn chưa về cũng đã nhìn thấy không ít chuyện náo nhiệt.
Tuy nhiên, sau khi xem náo nhiệt xong, bà ấy cũng đã ở lại vài ngày. Sau đó mợ út quyết định trở về, họ liền tặng mợ út hai chai mật cam.
Đây là cam mà hôm qua Chu Lâm đã mua từ cửa hàng cung ứng của hợp tác xã. Bạch Minh Châu đã trực tiếp làm thành mật cam, đóng vào vài hộp trái cây.
“Cháu cứ giữ lại ăn đi.” Mợ út nói.
Bạch Minh Châu cười nói: “Mợ hãy mang theo đi, lúc cháu làm cũng đã chuẩn bị phần của mợ út. Mỗi ngày mợ với cậu pha một hai ly uống, rất thoải mái, mùa đông rất thích hợp uống thứ này.”
Mợ út cười nói: “Có gì tốt thì cháu cũng không quên làm cho cậu mợ một phần, cần gì phải vậy?”
“Chu Lâm là cháu trai ruột của mợ, cháu là cháu dâu, sao lại không cần chứ?” Bạch Minh Châu cười.
Trên đường đưa mợ út về, Chu Lâm cười nói: “Mợ út, mợ thấy cháu cưới người vợ này thế nào, có hiếu thuận không?”
Mợ út cười nói: “Chuyện này không cần mợ út nói, vợ cháu không chê vào đâu được.”
Có chiếc Đại Kim Lộc thì tiện quá.
Chở mợ út về nhà cũng không mất nhiều thời gian. Chu Lâm nhìn thấy Cố Quảng Hạ và vợ Quảng Hạ đang ở nhà, anh chào hỏi Cố Quảng Hạ một tiếng rồi đạp xe đạp về.
Vợ Quảng Hạ vốn cũng muốn chào hỏi làm thân, kết quả là Chu Lâm chẳng thèm quan tâm lắm.
Mợ út nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta thì hỏi: "Con đang làm gì vậy?"
"Em họ về nhà nhanh thế, còn chưa kịp chào hỏi cậu ấy một câu." Vợ Quảng Hạ lộ ra vẻ ngượng ngập, nói.
Sáng nay, cô ta đã nghe Triệu Mỹ Hương nói rằng Chu Lâm và một vài người khác đi săn, dường như đã bắt được những con thú lớn trở về.
Lần này chỉ sợ đã bán được không ít tiền!
Vừa săn thú lại bán lấy tiền, người vợ thanh niên trí thức của anh lại có tiền nhuận bút hàng tháng, như vậy... như vậy có lẽ sẽ không bao giờ thiếu tiền.
Họ hàng như vậy, cô ta cảm thấy vẫn có thể qua lại được.
Mợ út hừ một tiếng: "Được rồi, Tiểu Lâm có nhiều họ hàng, thiếu một mình con cũng chẳng là gì!"
Vợ Quảng Hạ liền nhìn về phía Quảng Hạ, muốn anh ấy nói giúp mình vài câu.
Nhưng Quảng Hạ cảm thấy cô ta quá mất mặt, thực sự không muốn mở miệng.
Giữa họ hàng vốn không nên nhìn vào những thứ bên ngoài, hợp nhau thì có thể qua lại thân hơn một chút, không hợp nhau thì hơi xa cách cũng không sao.
Kết quả là ở chỗ vợ anh ấy, họ hàng có tiền thì có thể qua lại thân thiết hơn, nếu nhà nào nghèo không có tiền thì mau chóng tránh xa ra, đừng để bị đối phương lây nhiễm sự nghèo túng.
Điểm quan trọng là bản thân cô ta cũng chẳng giàu có gì, ngày nào cũng lo lắng người ta sẽ đến vay tiền cô ta.
Bây giờ thấy người ta mua xe đạp rồi, lại săn được thú lớn bán được kha khá tiền thì muốn qua lại.
Nhưng cũng phải xem người ta có đồng ý hay không chứ, thật sự coi mình là rễ hành hay sao?
Vợ Quảng Hạ giống như chịu đựng uất ức gì lớn vậy, cô ta quay về nhà với đôi mắt đỏ hoe.
Mợ út không thèm quan tâm đến cô ta, hỏi con trai mình là cậu út đâu rồi? Nghe nói ông ấy đến nhà người ta ngồi thì không quan tâm nữa, gọi cháu trai cháu gái về nhà, rót cho hai đứa một ly mật cam để uống.
Khi hai chị em chúng trở về nhà, vợ Quảng Hạ hỏi chúng đã uống gì? Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cũng không giấu giếm.
Vợ Quảng Hạ đảo mắt một vòng, lập tức nảy ra chủ ý!
Rốt cuộc Cố Quảng Hạ cũng mềm lòng, sửa xong lưới đánh cá thì về nhà nói với cô ta: "Sau này nếu gia đình Chu Lâm đến, em cứ tận tình tiếp đãi họ. Thời gian qua đi, cậu ấy sẽ không để ý đến chuyện trước đó nữa đâu."
Vợ Quảng Hạ hừ lạnh: "Thật đúng là cho cậu ta thể diện, ai mà thèm người họ hàng này. Muốn đi thì tự đi đi. Tôi không đi!"
Cố Quảng Hạ sửng sốt, sau đó suýt nữa bị cô ta chọc cho tức chết. Anh ấy tức giận chỉ vào cô ta, hỏi: "Cô có bệnh à? Lúc trước người nói muốn qua lại là cô, bây giờ lật mặt cũng là cô. Không phải cô bị thứ gì không sạch sẽ nào nhập vào rồi đấy chứ?"
"Anh mới bị thứ không sạch sẽ nào nhập vào thì có. Dù sao tôi cũng không đi!" Vợ Quảng Hạ hừ một tiếng.
Vừa rồi, cô ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
Cô ta có thể chuẩn bị hai đường đi.
Cô ta không muốn đi thì cứ để chồng cô ta đi, còn cả con trai và con gái của cô ta nữa, đều là cháu trai và cháu gái của nhà họ Cố mà.
Nếu có thứ gì tốt, họ đều sẽ được hưởng thôi.