Đi cùng mẹ chồng thì cô ấy sẽ không có cảm giác không biết nói gì nữa.
"Cũng được." Mẹ Thái Sơn gật đầu.
Lúc họ đang bận rộn thì thím Tôn đến hỏi bà ấy chuyện này.
Mẹ Thái Sơn đáp: "Có săn được gì đâu, tay không trở về, không gặp may gì cả."
"Đi ra ngoài cùng Chu Lâm mà có thể không gặp may sao? Tôi không tin." Thím Tôn nói.
Mẹ Thái Sơn nghĩ thầm bà ta còn không tin? Tin hay không là chuyện của bà ta. Bà ấy không coi thím Tôn ra gì.
Nhưng ngoài miệng thì bà ấy nói: "Nếu có thì tôi còn cần phải giấu giếm à, chẳng phải là chuyện gì xấu xa. Không tin thì bà hỏi Đại Sơn đi."
"Sao thằng nhóc đó chịu nói với tôi? Nếu không thì tôi cần gì phải đến hỏi bà." Thím Tôn nói.
Dù bà ta hỏi thế nào, mẹ Thái Sơn cũng cứ giữ kín miệng, nói không có.
Đừng nói là bà ấy thật sự không biết họ săn được gì và săn được bao nhiêu, cho dù bà ấy biết, bà ấy cũng sẽ không nói.
Chuyện kiếm tiền sao có thể nói ra ngoài được, tiền không được để lộ ra ánh sáng, có biết không?
Thím Tôn không hài lòng khi không hỏi được gì từ mẹ Thái Sơn.
Gần đây con gái bà ta muốn ăn một ít đồ tốt, tỷ như trái cây hộp gì đó, bà ta nghĩ rằng sẽ cướp đoạt một chút từ trên người con trai của mình, đặc biệt là thằng hai Lý Đại Sơn, người đi đầu muốn dọn ra ngoài nhất, bà ta chính là tức giận đến mức không chịu được.
Đời này đừng hòng bước qua cửa nhà bà ta nữa!
Cứ tưởng đi kiếm được chút tiền thì sẽ mang về cho bà ta.
Thế mà lại nói chẳng được gì, không có tiền!
Đợi bà ta hỏi cho ra nhẽ, xem bà ta xử lý họ thế nào!
Vì vậy bà ta lại sang nhà mẹ Phong Thu để hỏi thăm chuyện này, nhưng mẹ Phong Thu cũng không biết.
"Sáng sớm tôi đã nghe vợ thằng hai nói rồi, chắc chắn là kiếm được kha khá tiền đấy chứ?" Mẹ Phong Thu không nhịn được nói.
Thím Tôn quả quyết: "Nhất định là không ít! Bà gọi người qua đây để tôi hỏi thử?"
Mẹ Phong Thu không chút do dự, lập tức bảo Lý Phong Mậu đi gọi, Lý Phong Mậu cũng nhanh chóng đi đến.
Nhưng Lý Phong Thu cứ giả vờ như không nghe thấy, mãi đến khi bị gọi đến phát chán mới ra ngoài nói: "Em gọi cái gì mà gọi, bây giờ mẹ còn có chuyện gì nữa à? Nếu có thì chỉ có chuyện mẹ c.h.ế.t thôi!"
Những ngày gần đây, Lý Phong Thu vẫn luôn hầu hạ bà ta, ngay cả trước đây, anh ấy cũng đã bị bà ta tát một cái.
Không có lý do gì, bà ta chỉ cần tìm một cái cớ là có thể tát anh ấy một cái.
Tuy nhiên, Lý Phong Thu vẫn sẽ chu cấp tiền nuôi dưỡng cho bà ta, vì bà ta đã sinh ra anh ấy. Chỉ là ngoài chuyện này ra thì đừng nghĩ đến chuyện gì khác nữa.
Hơn nữa, anh ấy cũng không phải là người ngốc, không thể không biết bà ta gọi anh ấy qua đây vào lúc này là để làm gì.
"Thế nào, cậu ta vẫn chưa đến sao?" Mẹ Phong Thu Thấy Lý Phong Mậu quay trở lại một mình, bà ta còn chưa kịp mở miệng thì thím Tôn đã không nhịn được hỏi.
"Không đến." Lý Phong Mậu cũng rất tò mò, lần này anh trai anh ta kiếm được bao nhiêu tiền?
Đi ra ngoài cùng Chu D, lại đi lâu như vậy, sợ là kiếm được không ít.
"Bà xem đi, cậu ta còn coi bà là mẹ không? Bảo cậu ta đến đây mà cậu ta lại coi như gió thoảng qua tai!" Thím Tôn lập tức nói.
Mẹ Phong Thu cũng cảm thấy mất mặt trước mặt thím Tôn, bây giờ chân tay của bà ta đã khá hơn nhiều, hoàn toàn có thể ra đồng, chỉ cần cẩn thận một chút là không có vấn đề gì.
Vì vậy, mẹ Phong Thu trực tiếp nổi giận.
Lần này không phải đối với Lý Phong Mậu, mà là đối với chị Lý, cái người con dâu này!
Bà ta vừa khóc vừa chạy đến cửa nhà con trai cả!
Bà ta liền ngồi trước cửa nhà con trai, khóc lóc như đang hát hí khúc: "Số tôi khổ quá, đắng còn hơn cả hoàng liên. Vất vả khổ sở cho con trai cưới nó về làm dâu, tưởng rằng sẽ được hưởng phúc, tưởng rằng nó là người tốt. Kết quả tôi nằm trên giường bệnh lâu như vậy, cô ta còn chưa từng bước qua thăm tôi lấy một lần. Cô ta là loại người gì vậy? Chẳng lẽ đang mong tôi c.h.ế.t sớm sao? Tôi sống cũng chẳng còn gì ý nghĩa nữa, không bằng c.h.ế.t đi còn hơn!"
Tiếng khóc ồn ào như vậy, đương nhiên sẽ có không ít người đến xem.
Mà mọi người cũng đều đã nghe nhiều nên thuộc chuyện này rồi, đang bàn tán xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-119.html.]
Thím Tôn, một trong những người đứng xem liền lên tiếng phụ họa: "Ai nói không phải chứ? Chuyện này đúng là do vợ Phong Thu không đúng. Mẹ chồng nằm trên giường bệnh không thể động đậy, cô ta lại có thể nhẫn tâm như vậy, không cho bà ấy ăn một miếng cơm, không rót cho bà ấy một chén nước. Tôi chưa từng thấy cô con dâu nào như thế!"
"Còn không phải sao? Chúng ta cưới con dâu về là để làm gì chứ? Không phải là để hiếu thuận với bậc bề trên sao? Đây là muốn để mẹ chồng c.h.ế.t đói mà!"
"Thật là lòng dạ độc ác! Chỉ dựa vào chuyện này, cho dù bà ấy nói cả ngày, cũng là một hành vi bất hiếu!"
"..."
Một nhóm bà già được thím Tôn kéo đến đều lên tiếng bênh vực mẹ Phong Thu.
Trong số họ cũng có không ít người đối xử hà khắc với con dâu, mối quan hệ với con dâu không hòa thuận. Nếu từng người đều học theo vợ Phong Thu thì còn gì để nói nữa? Chẳng phải là đảo lộn trời đất sao?
Vì vậy, bọn họ đều phải đến giúp mẹ Phong Thu. Đây không chỉ là giúp bà ta mà còn là giúp chính họ!
Đây cũng là cơ hội để bọn họ cảnh cáo con dâu của mình, cho họ biết đây chính là hậu quả của việc không phụng dưỡng mẹ chồng!
Trương Kiều Mai và thím Trương ở cạnh nhà, đương nhiên cũng bị tiếng ồn ào thu hút.
Thím Trương thở dài: "Mẹ biết chắc là sẽ như vậy mà."
Vì vậy lúc đó bà ấy đã khuyên chị Lý, dù chỉ là đi qua cho có lệ cũng được, đừng vì một chút bực tức mà không chịu bước qua một bước.
Làm như vậy thật sự sẽ bị người ta chê cười.
Là con dâu phải hầu hạ mẹ chồng, từ đời này sang đời khác đều truyền lại như vậy. Cho dù trong lòng có tức giận cũng chỉ có thể nhịn, nếu không làm sao có câu "nhiều năm làm dâu thành mẹ chồng" được chứ?
Chữ "thành" đã nói lên tất cả những chua xót và đắng cay.
Tuy nhiên thím Trương cũng không định đi can thiệp vào chuyện nhà người khác. Trương Kiều Mai thì càng không cần phải nói, cô ấy đang mang thai mà.
Mà lần này chị Lý cũng cứng rắn, chị ấy trực tiếp cầm chổi đi ra ngoài. Ai dám nói xấu chị ấy thì chị ấy đánh người đó!
"Ôi, vợ Phong Thu, cô điên rồi sao? Ngay cả tôi mà cô cũng dám đánh!" Thím Tôn trốn kịp, không bị chổi đánh trúng, kinh ngạc kêu lên.
"Tôi chính là muốn đánh bà, bà già thích nói xấu này. Chuyện nhà tôi, cần bà đến xen vào à? Bà là cái thá gì!" Chị Lý liều mạng, cầm chổi định quét tới.
Thím Tôn và những bà lão khác đều tránh né, cũng kêu lên ầm ĩ: "Điên rồi, cô điên rồi. Phong Thu, cậu còn mặc kệ không quản vợ mình sao? Thậm chí cô ta còn đánh cả những người lớn tuổi như chúng tôi đây này. Cô làm vậy là muốn lên trời à?"
Chị Đại Sơn chạy đến thì thấy cảnh tượng hỗn loạn, Chu Lâm, Bạch Minh Châu và mợ út của anh cũng đã đến.
“Cứ để chúng em ở đây canh chừng, chị mau về nhà gọi người nhà đến giúp đỡ đi!” Bạch Minh Châu và chị Đại Sơn cùng nhau đến ngăn cản chị Lý, khẽ nói với cô ấy.
Khi bề dưới đối đầu với bề trên, cho dù có lý đến đâu cũng sẽ bị thiệt ba phần, nhất định phải mời người nhà mẹ đẻ đến cùng, như vậy mới không bị thiệt thòi!
“Đúng, chúng tôi ở đây canh chừng, cô mau về gọi người đi!” Nghe thấy lời của Bạch Minh Châu, chị Đại Sơn cũng vội nói.
Không chỉ những bà mẹ chồng này liên kết với nhau, những cô dâu trẻ cũng vậy, họ nhất định phải đoàn kết lại, nếu không thật sự sẽ bị bắt nạt đến chết!
Chị Lý gạt nước mắt: “Chị về ngay đây!”
Chị ấy vứt chổi, chạy về nhà mẹ đẻ trong nước mắt.
Nhà mẹ đẻ của chị Lý không phải là nhà giàu có nhưng cũng không phải là loại gia đình bỏ rơi con gái. Trước đây, lúc Lý Phong Thu không có tiền bạc gì đã phải dọn ra ngoài, cũng là nhờ cha mẹ vợ giúp đỡ, họ mới từng bước xây dựng được ngôi nhà mới này.
Lúc đó cũng không thấy chị Lý rơi một giọt nước mắt nào, bây giờ người con gái vẫn luôn mạnh mẽ lại phải khóc lóc về nhà cầu cứu, chắc chắn đã bị bắt nạt đến mức nào rồi?
Cha của chị Lý và mẹ chị ấy lập tức gọi con trai và con dâu, không chỉ vậy, còn có một số chị em dâu của bà ấy và họ hàng lợi hại ở trong thôn đều được gọi qua!
Đoàn người đông đảo kéo đến.
Thím Tôn ỷ vào việc mình là người nhà của ông đội trưởng nên không hề sợ hãi, trực tiếp lên tiếng: “Các người thật biết cách nuôi dạy con gái…”
Kết quả vừa mở miệng đã bị một bà thím giỏi giang nhất của chị Lý tát một cái.
Hai bà lão bên cạnh cùng xông lên, ba người trực tiếp đè thím Tôn xuống đất rồi vừa véo vừa đ.ấ.m lại vừa giật tóc: “Con gái nhà chúng tôi còn có thể đến đây cho các người làm nhục như vậy sao? Các người khinh nhà chúng tôi không có ai à?”
Tình huống diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì thím Tôn đã bị đánh ngã xuống đất.
"Ôi chao, Đại Sơn, Đại Hà, các anh còn đứng đờ ra đó làm gì vậy, mau tách bọn họ ra đi. Đánh nhầm người rồi, mấy thím đánh nhầm người rồi!"
Tiếng kêu thất thanh của Chu Lâm trong tai thím Tôn giống như là tiếng kêu hàng của thần binh thiên tướng. Cuối cùng bà ta cũng lấy lại được tinh thần, hét lớn: "Đừng đánh tôi. Tôi không phải là mẹ chồng của cô ta, tôi không phải là mẹ chồng của cô ta!"
Mấy người thím của chị Lý nghe vậy đều dừng tay đứng dậy, hỏi: "Đánh nhầm người rồi à? Bà không phải là mẹ chồng của cháu gái chúng tôi à?"