Chu Lâm còn chưa được ăn, chỉ nghe vợ anh miêu tả, anh cũng đã rất mong đợi rồi.
Còn về móng heo mà Chu Lâm mang về.
Việc nấu ăn hàng ngày của nhà anh không cần cầu kỳ lắm, bởi vì là Bạch Minh Châu ăn.
Bình thường cũng chỉ hầm hai thứ đậu nành và đậu phộng, hầm xong mùi cũng rất thơm. Bạch Minh Châu chỉ ăn được nửa bát đậu nành hoặc đậu phộng, đều rất ngon.
Chính vì mùi vị tỏa ra từ nhà anh trong những ngày gần đây quá kích thích người ta thèm ăn, khiến cho Triệu Mỹ Hương có rất nhiều ý kiến.
Cô ta còn đội mưa đến nhà chị dâu Chu để tán chuyện và phàn nàn.
"Bây giờ là lúc nào chứ? Có nhà nào mà không phải đang thắt lưng buộc bụng để sống đâu? Chỉ có nhà cậu ta ngày nào cũng tỏa ra mùi thơm nức, ngày nào con trai tôi cũng khóc, một ngày bị tôi đánh cho ba trận!"
Chị dâu Chu nghe xong, trong bụng cũng chua xót: "Cô đánh con làm gì? Chuyện này không liên quan gì đến nó cả. Nói cho cùng cũng là do số mệnh của chúng ta không tốt, không kiếm được người đàn ông có năng lực, để cho con cũng chỉ biết thèm ăn mà thôi!"
Anh cả Chu trực tiếp lật người tiếp tục ngủ, giả vờ như không nghe thấy những lời chua ngoa của phòng bên cạnh.
Tuy nhiên, chỉ có phụ nữ ghen tị thôi sao? Đàn ông cũng không phải không ghen tị.
Chồng của Triệu Mỹ Hương tên là Giang Đại Hổ, anh ta cũng có ý kiến rất lớn đối với Chu Lâm.
Khi anh ta tụ tập với đám đàn ông, anh ta lạnh lùng cười nói: "Cũng là vì người dân ở thôn chúng ta tốt. Nếu không thì với cuộc sống này, gọi anh ta là thành phần phú nông cũng không quá đáng!"
Lúc này, Vương Nhị Anh và Lý Thái Sơn cũng có mặt ở đó.
Vương Nhị Anh không nói gì nhưng Lý Thái Sơn không nhịn được, liền đáp lại: "Ôi chao, Giang Đại Hổ, anh ghen tị tới đỏ mắt rồi à? Anh đừng quên, năm đó Cẩu Thặng nhà anh lén chạy đi bơi, suýt nữa thì c.h.ế.t đuối ở sông. Vẫn là anh Lâm đi ngang qua thấy rồi cứu lên, nếu không thì bây giờ nó còn sống hay c.h.ế.t còn chưa biết đâu!"
Giang Đại Hổ khẽ gật đầu nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, cuộc sống của anh ta như vậy, gọi là phú nông là tôi đã khách sáo lắm rồi. Ngay cả địa chủ trước đây cũng không có cuộc sống như vậy đâu!"
"Thế thì sao?" Lý Thái Sơn cũng lớn tiếng nói: "Là ăn của anh hay uống của anh? Còn cần anh đến chỉ trỏ à? Bản thân anh không có năng lực để cho vợ con ăn ngon uống ngon, anh còn trách anh Lâm có năng lực giỏi hơn ư?"
"Anh ta có năng lực gì, chẳng phải chỉ dựa vào vợ ăn để cơm thôi sao. Nếu không có tiền nhuận bút hàng tháng của vợ anh ta, cái đồ bám váy đàn bà như anh ta đắc ý gì chứ?" Giang Đại Hổ lạnh lùng nói.
"Anh dám bảo anh Lâm của tôi ăn bám à?" Lý Thái Sơn trực tiếp lật bàn chơi bài của họ, chỉ vào mũi của Giang Đại Hổ: "Anh muốn đánh nhau phải không?"
Vương Nhị Anh và những người khác vội vàng ngăn cản.
"Anh bớt nói đi!" Có một người đàn ông nói với Giang Đại Hổ.
"Tôi nói Chu Lâm, liên quan gì đến cậu?" Giang Đại Hổ cũng tức giận.
"Anh nói anh Lâm chính là nói tôi!" Lý Thái Sơn chỉ vào anh ta và nói: "Hôm nay tôi cũng đã nói chuyện với anh rồi. Lần sau nếu tôi nghe thấy những lời tương tự, anh xem tôi có tha cho anh hay không!"
Nói xong, anh ta đẩy Vương Nhị Anh ra rồi rời đi.
Vương Nhị Anh vội vàng đuổi theo, những người khác liền nói với Giang Đại Hổ: "Anh không biết quan hệ giữa Lý Thái Sơn và Chu Lâm tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần à? Trước mặt cậu ta nói những chuyện đó làm gì?"
"Lời tôi nói có phải là sự thật không? Nếu không nhờ lấy được một người vợ thanh niên trí thức có năng lực, anh ta có thể có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ sao? Ngày nào cũng không ngớt mùi dầu mỡ!" Giang Đại Hổ nói.
Thực ra những người khác cũng hiểu cho Giang Đại Hổ.
Phải nói rằng quả thật trong những người sống ở đây thì không ai có thể so sánh được với Chu Lâm. Nếu ở xa thì còn đỡ, không nhìn thấy không ngửi thấy, nhưng ở gần thì thật là mệt mỏi.
Nhà người ta ăn thịt uống canh, nhà mình ăn cơm độn khoai, ai chịu được chứ?
Lại nói đến Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh.
"Sau này đừng gọi tôi đến chơi với loại người như thế nữa, xúi quẩy lắm!" Lý Thái Sơn tức giận.
Vương Nhị Anh nói với anh ta: "Cậu nói xem, có cần phải tức giận đến thế không? Nếu đánh nhau thật thì cậu chịu thiệt rồi."
Chủ yếu là những gì Giang Đại Hổ nói cũng là sự thật.
Anh ta cũng ghen tị với cuộc sống hiện tại của Chu Lâm. Anh ta đã nghe những người lớn tuổi kể về cuộc sống của địa chủ ngày trước.
Nhưng anh ta cũng chưa từng trải qua cuộc sống như vậy!
Tuy nhiên, anh ta không dám nói lời này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-117.html.]
Lý Thái Sơn nói: "Anh ta nói như vậy về anh Lâm, cậu có thể chịu được nhưng tôi thì không chịu được!"
Anh ta không quan tâm đến Vương Nhị Anh nữa, xoay người đi sang chỗ khác tìm anh Lâm của mình.
Lý Thái Sơn đi đến và kể lại những lời của Giang Đại Hổ, cuối cùng mắng: "Đó là một tên khốn vô liêm sỉ. Con trai của anh ta bị chuột rút ở dưới nước, nếu không nhờ anh Lâm cứu lên, sớm đã thành ma dưới nước rồi. Lúc đầu không thấy anh ta biết ơn, bây giờ thì hay rồi, trực tiếp nói xấu sau lưng anh Lâm!"
Chu Lâm bình tĩnh nói: "Mặc dù lời nói khó nghe một chút nhưng ngược lại họ nói cũng đúng đấy. Không phải là tôi đang ăn bám vợ tôi sao?"
Lý Thái Sơn nói: "Anh Lâm, anh ra đồng kiếm công điểm cho cả nhà đấy, ăn bám cái gì chứ?"
Anh Lâm của anh ta không chỉ ra đồng kiếm công điểm, còn ra ngoài săn bắt thú kiếm tiền. Nếu thế này cũng tính là ăn bám thì cái gì mới được tính là tự lực kiếm cơm đây?
Chu Lâm lại đặc biệt muốn có danh hiệu ăn bám này: "Cách đây vài ngày tôi đã đi khám bệnh. Bác sĩ nói dạ dày của tôi không được tốt, quả nhiên là thích hợp với việc ăn cơm mềm nha."
Lý Thái Sơn: "..."
Thân thể của anh Lâm khỏe mạnh đến mức có thể ăn hết một con bò mà dạ dày lại không tốt ư?
"Chính là vậy mà. Không phải ai cũng có cơm mềm mà ăn đâu. Như Giang Đại Hổ thì không ăn được nên anh ta mới ghen tị đến mức đỏ mắt đó. Cả đời anh ta cũng không có cơ hội này đâu." Chu Lâm nói.
"Tôi thấy mỗi người bọn họ đều là ghen tị đến mức đỏ hết cả mắt rồi." Lý Thái Sơn khinh bỉ nói: "Cũng dám so sánh bản thân với anh Lâm, bọn họ thật là không nhìn vào gương!"
"Đúng vậy." Chu Lâm cũng cảm thấy mình rất có bản lĩnh: "Bọn họ trông như thế nào, vừa xấu vừa bẩn, về nhà còn thích làm ông lớn. Cậu nhìn tôi xem, trong nhà ngoài cửa có việc gì mà tôi không làm chứ? Tướng mạo đã xấu hơn tôi, còn kém cỏi hơn tôi, tính tình còn so đo hơn tôi, chỉ có lòng đố kỵ là mạnh hơn tôi, còn muốn ăn cơm của tôi? Họ cũng chỉ có thể nghĩ trong mơ thôi!"
Lý Thái Sơn vô cùng khâm phục anh Lâm của mình.
Cái gì gọi là đàn ông? Chính là như thế này!
Ngay cả khi bị người ta giội nước bẩn nói mình ăn bám vợ, anh cũng không hề bận tâm, đồng thời còn luôn nói rằng anh quả thực là thích ăn bám.
Đó chính là có tấm lòng bao la, độ lượng hơn biển!
Anh ta còn phải học hỏi thêm một chút!
"Không cần tức giận với Giang Đại Hổ. Với thân hình này của cậu, nếu đánh nhau, thì chắc chắn cậu sẽ chịu thiệt." Chu Lâm quay lại chủ đề chính.
Lý Thái Sơn khinh thường: "Anh ta đâu dám đánh tôi, nhà họ Lý của tôi ở trong thôn không phải là ăn chay đâu. Tôi cũng có mấy anh em, anh ta đánh tôi một cái thử xem? Tôi mà đánh anh ta, anh ta nhất định không dám đánh trả!"
Chu Lâm cười, nói: "Về nhà chuẩn bị một chút, mưa tạnh thì lên núi."
"Được, em sẽ về nhà chuẩn bị ngay!" Lý Thái Sơn lập tức đáp, lại hỏi: "Anh Lâm, chúng ta không dẫn nhiều người lên núi chứ?"
"Dẫn chứ, hàng xóm láng giềng, một năm rốt cuộc cũng chỉ có một hai chuyến thôi." Chu Lâm lắc đầu.
"Vậy được rồi." Mặc dù Lý Thái Sơn tiếc nuối lại phải chia sẻ không ít nhưng anh Lâm của anh ta nói dẫn thì dẫn thôi.
Sau khi Lý Thái Sơn về nhà, Chu Lâm liền kể chuyện hiện nay ở bên ngoài anh đang có danh hiệu ăn bám cho vợ mình nghe.
Bạch Minh Châu gật đầu nghiêm túc, nói: "Em cũng thấy vậy, anh sắp trở thành một người đàn ông bám váy phụ nữ rồi."
"Có vẻ như tối nay anh phải hết mình hầu hạ bà chủ của mình rồi, nếu không cái danh bám váy phụ nữ này không xứng với anh." Chu Lâm cũng gật đầu.
Bạch Minh Châu liếc anh một cái: "Tối nay ngủ ở phòng phía Tây đi!"
"Không được. Trời lạnh thế này, sao anh có thể ngủ ở phòng phía Tây được?"
Hai vợ chồng trêu đùa nhau một lúc, Bạch Minh Châu mới nói: "Những lời bên ngoài không cần quan tâm, em biết năng lực của anh là được."
"Chuyện này có gì đâu? Nam nữ bình đẳng, phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời. Phụ nữ có năng lực, đàn ông ăn bám cũng không có gì đáng xấu hổ, ăn bám mà lại không thừa nhận, còn ở nhà làm ông lớn mới đáng xấu hổ. Giống như anh, ăn bám vợ anh nhưng anh vẫn rất quang minh chính đại, tuyệt đối sẽ không cầm bát lên ăn cơm rồi đặt bát xuống là mắng người." Chu Lâm ngẩng cao đầu, nói.
Bạch Minh Châu: "..." Người này còn to vẻ "anh ăn bám, anh tự hào" nữa chứ.
Điểm mấu chốt là anh không hề ăn bám mà, bản thân anh rất có năng lực, không chỉ ra đồng kiếm công điểm, mà mỗi tháng còn đi ra ngoài làm ăn một chuyến.
Chỉ một chuyến làm ăn thôi đã kiếm được nhiều hơn tiền cô kiếm rồi.
Nhưng Chu Lâm không quan tâm, anh chính là người ăn bám vợ đấy, thì sao hả? Anh thật sự rất tự hào!
Đây cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
Dù sao thì cuộc sống của Chu Lâm và Bạch Minh Châu bị người trong thôn chê bai cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi. Nói gì cũng được, dù sao họ cũng không mất miếng thịt nào, nếu thật sự nói trước mặt họ thì đương nhiên họ sẽ cho những người đó biết thế nào là lợi hại.