"Bây giờ bà ấy liên kết với mấy bà lão giống mẹ chồng chị, chuyên môn nói những người làm con dâu như bọn chị không hiếu thảo, bất hiếu. Còn nói nếu là thời xưa thì đã bị lôi đi dìm c.h.ế.t rồi!" Chị Lý hừ lạnh.
Bạch Minh Châu nghe mà cũng không biết nói gì.
"Mẹ chồng chị đã ra đồng được chưa?" Bạch Minh Châu hỏi sang chuyện khác.
Chị Lý nghe đến đây cũng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Có thể xuống giường rồi nhưng lại nhất định bắt Phong Thu đi qua hầu hạ. Hôm qua Phong Thu về nhà còn có một dấu tay trên mặt, chính là bị bà ta đánh!"
Bạch Minh Châu cau mày, hỏi: "Vì chuyện gì vậy?"
"Có chuyện gì đâu, chẳng qua là bà ta không ưa đứa con trai này thôi." Chị Lý nói đến đây cũng tức giận đầy bụng.
Bạch Minh Châu lắc đầu, nói: "Thật không hiểu nổi những bà lão này nghĩ gì nữa."
So sánh với họ, cô thấy mợ út thật là quá phóng khoáng, thật hiếm có người già nào có thể cởi mở được như vậy.
Bạch Minh Châu sống chung với bà ấy không hề có chút áp lực nào.
Chị Lý nói xong chuyện này mới khuyên nhủ: "Nói thật, em đừng chiều chuộng Chu Lâm quá. Mua cái xe đạp Đại Kim Lộc kia làm gì, người nhà quê chúng ta đâu có dùng cái này? Tiền vẫn nên tích góp thì hơn."
"Đã mua rồi thì thôi, mà có một chiếc xe đạp cũng khá tiện, hôm qua em chở mấy chị em đi dạo ở bờ sông, cũng khá là thích." Bạch Minh Châu cười nói.
Chị Lý không nói gì được nữa: "Thôi được rồi, các em đều là người thông minh giỏi giang, chị cũng không nói nữa."
"Anh Phong Thu có rảnh không? Lần sau Chu Lâm vào rừng thì kêu anh ấy đi cùng. Cho dù không săn được thịt thì cũng mang ít trứng gà rừng về cho Mãn Thương, Mãn Khố ăn cũng tốt."
"Rảnh chứ, hiện giờ không bận việc gì đâu." Chị Lý vội vàng nói.
Buổi sáng, chị Lý đến, buổi tối, thím Trương đến ngủ ở phòng phía Tây.
Trước khi đi, Chu Lâm đã đặc biệt gọi bà ấy đến, vì anh và ông đội trưởng cùng những người khác còn phải ở lại qua đêm.
Mua lợn con phải đến ngoại ô thành phố, mặc dù đã mượn máy kéo của công xã, có thể đi một mạch. Nhưng chiếc máy kéo này thực sự rất chậm chạp, tốc độ rất chậm.
Chu Lâm còn hỏi có thể đi nhanh hơn không.
Người lái xe nói: "Còn muốn nhanh bao nhiêu nữa? Đây đã là nhanh nhất rồi. Anh nên cảm thấy may mắn đi, từ sáng hôm nay đến giờ vẫn chưa c.h.ế.t máy đó."
Khóe miệng Chu Lâm khẽ giật, anh hỏi: "Còn có thể c.h.ế.t máy nữa à?"
"Đương nhiên rồi, hôm nay là do các vị may mắn đó." Người lái xe bình thản lái máy kéo.
Ông đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải đều nhìn về phía Chu Lâm, ba người đều rất hài lòng, mười công điểm quả nhiên cho không uổng phí.
Chu Lâm tiếp tục nói chuyện với người lái xe, mỗi lần mở miệng đều khen người lái xe lên tận trời.
Suốt chặng đường người lái xe đều cười nói với anh, ông ấy cảm thấy cậu thanh niên này thật chân thành, cũng rất biết nói chuyện, đều nói trúng tim đen của ông ấy.
Mấy người ông đội trưởng, kế toán, Lý Đại Hải thật sự không phục cũng không được.
Chu Lâm thật sự rất biết nói chuyện, quan trọng là anh còn không dài dòng, đừng nói là người lái xe, chính họ nghe xong cũng thấy rất thú vị.
Chuyến đi xa dài dằng dặc, hóa ra cũng không thấy gian nan lắm.
Chính vì Chu Lâm có cái miệng lợi hại này, cho nên ba người đồng ý nhất trí, muốn phát huy tối đa số tiền thuê mười công điểm.
Khi mua heo con, cứ để Chu Lâm đến trả giá.
Lúc này Chu Lâm vẫn chưa biết, khi đến trại chăn nuôi bên ngoài thành phố, sau khi nghe họ nói muốn anh đi trả giá, anh mới biết mình đã lên thuyền giặc rồi.
Nhưng anh còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể hỏi giá sàn của đội trưởng và kế toán, sau đó đi đến.
Chỉ là giá của lợn con đã được định sẵn, làm gì còn chỗ để trả giá nữa? Ngay cả nhân viên của trại chăn nuôi ngoại ô cũng không quyết định được.
Tuy nhiên, dựa vào cái lưỡi ba tấc của Chu Lâm, không cần họ chọn, nhân viên công tác đã tự mình chọn ra những con lợn con khỏe mạnh và chắc nịch.
Anh ấy đặc biệt chọn những con lợn con lớn hơn một chút, khỏe mạnh hơn cũng dễ nuôi hơn cho họ.
Tất nhiên ông đội trưởng, kế toán và Lý Đại Hải đều rất hài lòng.
"Ôi, anh Phùng, trại chăn nuôi lợn của các anh còn có cả chó con nữa à?"
Khi chọn lợn con gần xong, Chu Lâm nhìn thấy vài con ch.ó con, mắt liền sáng lên. Anh ôm một con tới, hỏi.
Anh Phùng trong miệng anh chính là nhân viên công tác của trại chăn nuôi lợn, tên là Phùng Cương.
Phùng Cương bế con lợn con cuối cùng ra, cười nói: "Mới sinh chưa lâu, nếu cậu muốn thì có thể ôm một con về nuôi."
"Thật sao?" Chu Lâm nói: "Vậy tôi không khách sáo với anh Phùng đâu, ôm về nuôi chung với hai đứa con trai của tôi. Đến lúc lớn lên, để nó bảo vệ hai anh em chúng."
"Được, chuyện này tôi có thể quyết định, tặng cho cậu." Phùng Cương của trại chăn nuôi cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-115.html.]
Vì vậy, khi mua lợn con, Chu Lâm còn bế theo một con ch.ó con màu nâu, bảo Lý Đại Hải mang đi.
Thực ra, Chu Lâm muốn đi về trước. Chỉ có điều anh quá giỏi, ông đội trưởng và kế toán đều không cho anh đi, họ bảo Lý Đại Hải và tài xế lái xe đêm về. Lô lợn con này phải được gửi về trước để các thành viên trong đội rút thăm, không thể trì hoãn lâu được.
Nhưng vận may không tốt, nửa chừng thì máy kéo c.h.ế.t máy.
Lý Đại Hải nhìn lên trời: “... ” Quả nhiên không có Chu Lâm thì không được.
May là tài xế đã quá quen với tình huống này, chỉ mất hơn nửa giờ để sửa xong và tiếp tục lên đường trở về.
Còn Chu Lâm thì ở đây tìm một nhà nghỉ ở khu vực trung tâm thành phố để nghỉ qua đêm cùng ông đội trưởng và kế toán.
Ngày hôm sau, họ đi xe buýt đến ngoại ô thành phố bên cạnh để mua dê con.
Lần này, Chu Lâm đã chuẩn bị, mang theo đồ hộp và trái cây đến để gửi lời thăm hỏi ân cần đến nhân viên người ta, sau đó mới vào vấn đề chính, đưa ra các loại giấy tờ chứng nhận do xã cấp để mua dê con.
Dê con cũng không hề rẻ nhưng vẫn là câu nói đó, có Chu Lâm ở đó, dê con mua được đều rất khỏe mạnh.
Kế toán nhìn Chu Lâm và nhân viên công tác trò chuyện rôm rả, nói chuyện rất ăn ý thì nói với đội trưởng: “Sau này đi họp ở huyện, hãy mang cậu ấy theo, để cậu ấy đi theo Đại Hải, sau này chắc chắn Đại Hải sẽ tiến xa hơn ông.”
“Tôi cũng muốn vậy, nhưng cậu ấy có lý lịch chính trị không tốt.” Tối qua ông đội trưởng vừa nghĩ đến chuyện này, cảm thấy rất tiếc nuối.
Hiện giờ quy định về phương diện này rất nghiêm ngặt, người đã ngồi tù rất bị hạn chế.
“Có gì đâu, lại không phải cậu ấy phạm tội, chỉ là gánh tội thay cho người ta thôi mà.”
“Nhưng việc cậu ấy ngồi tù là sự thật, người bên trên chỉ cần xuống điều tra là có thể chứng minh được chuyện này mà.” Ông đội trưởng nói: “Trong thôn cũng có không ít người ghen tị với cậu ấy. Nếu như cậu ấy lại gặp chuyện tốt gì đó, thật sự sẽ khiến người ta ghen tị đỏ mắt đó. Thôi thì cứ để cậu ấy và vợ ở trong thôn sống cho tốt.”
Mặc dù trong lòng ông ấy rất muốn nhưng vẫn thấy nhiều chuyện không bằng ít chuyện.
Bởi vì hiện nay cũng đang đấu tranh với mê tín dị đoan, lại thêm anh có biệt danh là ngôi sao may mắn, tổng hợp lại thì thôi bỏ qua vậy.
Kế toán cũng không nói gì, vì suy nghĩ của ông đội trưởng cũng không phải là không có lý.
Nếu khiến người ta ghen tị đỏ mắt thì ngày tháng thật sự sẽ không yên ổn, vợ chồng Chu Lâm vẫn còn hai đứa con nhỏ mà.
Chu Lâm thì không biết những chuyện này. Chuyện dê con, còn cả chuyện thuê xe về đều do anh tự mình bàn bạc, hoàn toàn không cần ông đội trưởng và kế toán đến.
Mấy người ngồi lên chiếc máy kéo bên này, chở theo mười lăm con dê con của đội về.
Khi về đến đại đội Ngưu Mông cũng đã là buổi chiều. Về nhà thì quá muộn, ông đội trưởng rất nhiệt tình mời lái xe ở lại nhà ông ấy một đêm.
Anh em Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà đều đã dọn ra ngoài, ở đây có nhiều chỗ để ở.
Người lái xe cũng không khách sáo, còn đưa phiếu lương thực và tiền cho ông ấy.
Sau khi sắp xếp xong cho lái xe, đội trưởng mới có thời gian hỏi Lý Đại Hải về chuyện lợn con.
Nhưng mà chuyện này không có vấn đề gì.
Bởi vì đều làm theo quy định đã nói trước, đó là cho những thành viên muốn nuôi lợn đến rút thăm, bao gồm cả mẹ ruột của anh ta, thím Tôn, cũng phải rút thăm.
Người rút thăm số một được chọn đầu tiên, người rút thăm số hai được chọn thứ hai, cứ thế tiếp tục cho đến con lợn con cuối cùng.
Vì chuyện này, thím Tôn còn chỉ vào mặt anh ta mà mắng.
Trước đây bà ta còn đắc ý nghĩ rằng mình sẽ được chọn đầu tiên, không ngờ con trai lại không cho!
Tuy nhiên, Chu Lâm không quan tâm đến những chuyện này. Anh bước xuống khỏi máy kéo, chào ông đội trưởng và những người khác, anh rất nóng lòng trở về nhà.
Thật sự là anh chưa từng rời xa vợ con lâu như vậy, thật là nhớ c.h.ế.t đi được.
Khi trở về, anh gặp thím Trương, bà ấy gánh hai thùng, còn có đậu ngâm, định đi xay đậu để làm đậu phụ.
“Thím, hôm qua thím có qua nhà cháu ngủ không?”
“Có. Yên tâm đi.” Thím Trương rất coi trọng tính cách thương vợ, biết lo cho gia đình của anh. Một người đàn ông như vậy thì không thể tệ được.
Bà ấy rất vui mừng, bởi vì con rể của bà ấy cũng là như vậy.
“Vậy thì được rồi.” Chu Lâm cười, hỏi: “Thím có được chọn một con lợn con tốt không?”
“Có chứ, thím rút thăm được số bốn, là người được chọn thứ tư đó!” Thím Trương cười nói.
Sau khi trò chuyện với thím Trương một lúc, Chu Lâm mới vội vàng trở về nhà.
Bạch Minh Châu đang chơi đùa với con ch.ó con cùng Đâu Đâu và Đô Đô.
Sáng nay khi được đưa đến, con ch.ó con trông rất đáng thương, vì nó chưa được ăn gì cả, cái bụng đói đến mức xẹp xuống!
Bạch Minh Châu liền pha sữa cho nó uống, một bát sữa lớn được nó uống sạch sẽ, bụng cũng tròn vo.
Có lẽ vì đã no bụng, cảm nhận được sự chăm sóc của chủ nhà nên nó đã lập tức thích ứng. Hơn nữa cũng không biết có phải là nó ngửi thấy mùi sữa trên người Đâu Đâu và Đô Đô hay không mà nó rất thân thiết với chúng.