“Đánh, đánh mạnh vào!” Cậu út Cố cũng nói.
Chu Lâm vừa kêu đau vừa nói: “Đau đau đau. Mợ à. Mợ đừng kích động. Mợ nghe cháu nói một chút. Cái xe này không phải cháu mua!”
“Của ai?” Mợ út sửng sốt, buông anh ra, nói.
Chu Lâm nhảy ra ngoài, khẽ xoa lỗ tai xong mới cười nói: “Không sai, nó là của cháu.”
Mợ út bắt đầu đi tìm cái chổi, cậu út Cố trực tiếp lấy cho bà ấy.
“Đừng đừng. Không phải như hai người nghĩ đâu. Chiếc Đại Kim Lộc này là do cháu gặp may, gặp được người đang cần tiền gấp. Họ sẵn sàng bán với giá thấp cho cháu, nên cháu mới mua.” Anh trực tiếp che giấu chuyện mình đi nhờ ông thợ đó làm đi.
Anh cũng đã dặn dò chuyện này với Lý Thái Sơn phải giữ bí mật, không thể bán đứng ông thợ đó.
Mợ út vẫn đánh anh hai nhát chổi: “Cháu không cần tiền nữa có phải không?”
Chu Lâm bị đánh hai lần, cười ha hả: “Mợ à. Có một chiếc xe đạp rất thuận tiện. Sau này cháu muốn đưa vợ cháu với Đâu Đâu và Đô Đô đến đây, thì cháu chỉ cần đi một chút là đến. Và còn anh Quảng Thu nữa, muốn về thì cũng đi thẳng một mạch về đây, Rất thuận tiện phải không?”
“Hai chân của cháu làm bằng vàng à? Mà không dám đi trên đường, còn phải đạp xe!” Cậu út Cố nói.
“Đúng vậy. Cái tên nhóc này. Cháu thật sự cảm thấy mình có nhiều tiền nên không biết tiêu ở đâu à!” Mợ út cũng nói.
Nhưng mà cho dù bọn họ có nói như thế nào, thì Chu Lâm cũng đã mua chiếc Đại Kim Lộc rồi.
Toàn bộ đại đội nơi nhà họ Cố ở đều không có xe đạp, ngay cả nhà đội trưởng cũng không có điều kiện đó.
Chu Lâm đạp chiếc Đại Kim Lộc đến đây, không phải quá chấn động sao?
Chính vì vậy nên xem sau khi nghe người ta nói, cậu cả Cố và cậu hai Cố đều không nhịn được mà lập tức chạy đến.
Lúc đến nơi, bọn họ thấy cháu ngoại đang khoác lác với người khác:
“Đúng vậy, tôi mua đấy.”
“Cái xe này rất cũ, đây không phải là do cháu gặp may hay sao? Đúng lúc gặp người thành phố muốn kết hôn và mua cái mới nên lập tức bán đi. Cháu lại vừa nghe thấy không cần phiếu nên lập tức mua luôn.”
“Mua cũng không có tác dụng ư? Sao lại không có tác dụng? Sau này tôi đến đây thăm cậu và mợ tôi không phải sẽ thuận tiện hơn ư? Đi một lát là đến.”
“Cái này tốn khá nhiều tiền, nhưng mà ai bảo vợ tôi có năng lực chứ? Tất cả đều là tiền nhuận bút mà cô ấy tích cóp được để mua cho tôi.”
“Liệu vợ tôi có thể tức giận khi tôi tiêu nhiều tiền như vậy hay không ư? Sẽ không có chuyện đó đâu……”
“……”
Chu Lâm vừa khoác lác với người khác vừa nhìn cậu cả và cậu hai của anh, nhưng mà anh cũng không hề chào hỏi.
Nhà ai lo phận nấy, chẳng ai còn muốn để ý đến phản ứng của ai cả.
Sau khi nói quá đủ rồi, Chu Lâm mới cười tủm tỉm với cậu và mợ út mình và nói: “Trời cũng không còn sớm, cháu về trước đây. Hôm nào cháu lại mang đến chút thịt cho hai người ăn.”
“Biến đi nhanh lên.” Cậu út Cố khẽ xua tay.
Trước nét mặt ghét bỏ của cậu út mình, Chu Lâm đạp lên Đại Kim Lộc lập tức rời đi.
Hàng xóm lập tức nói với cậu út và mợ út: “Hai người thật sự có phúc. Cháu ngoại có hiếu như vậy, chắc nếu là con trai ruột thì cũng sẽ như vậy.”
“Con trai ruột thì sao ư? Nếu là con trai ruột thì tôi chắc chắn sẽ đánh nó một trận nửa năm không xuống được giường!” Cậu út Cố nghiêm mặt nói.
Mợ út cũng lập tức nói theo: “Còn không đúng sao? Nếu đây là con trai tôi thì tôi cũng đánh nó. Mấy người không biết chứ tôi bị tức c.h.ế.t mất. Tôi chưa thấy ai không biết sống như vậy. Mấy ngày nay, tôi ở đó thấy người đưa thư vừa mới gửi tiền nhuận bút của vợ nó đến. Tôi lo lắng sẽ bị tiêu sạch mất nên trước khi về đã dặn đi dặn lại rằng không được tiêu tiền lung tung. Cuối cùng tôi vừa mới về nhà thì thằng nhóc này đã lập tức tiêu sạch hết tiền!”
“Vừa rồi bà đánh vẫn còn quá nhẹ!” Cậu út Cố đen mặt nói.
“Vừa rồi mới là tôi đánh. Ông là cậu ruột của nó, sao ông không đánh?”
Sau đó hai ông bà già này vì chuyện này mà cãi nhau, thậm chí còn cãi nhau rất lớn.
Những người hàng xóm đều rất hiểu, vội vàng khuyên can để họ bớt nóng giận: “Người trẻ tuổi thật sự là không biết cách sống. Hai người là bậc cha chú thì cũng để ý đến bọn họ một chút.”
“Đúng như vậy. Cô em chồng tôi và chồng cô ấy mất sớm nên cũng không có ai dạy dỗ thằng bé. Tôi sẽ sửa soạn ngày mai lập tức qua đó để bảo thằng bé bán xe đạp đi!” Mợ út nói.
“Bán ư? Bà nằm mơ à. Nếu thằng bé sẵn lòng bán thì nó còn mua làm gì!” Cậu út nói.
Mợ út lập tức nói: “Nếu tôi nói không có tác dụng, vậy ông đi nói đi. Dù sao ông cũng là cậu ruột của nó, nó không nghe tôi thì cũng phải nghe ông!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-113.html.]
Bên ngoài cậu út với mợ út và hàng xóm đang tranh cãi, còn ở trong phòng khuôn mặt của vợ Quảng Hạ đang thẫn thờ.
Cố Quảng Hạ nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, rất ân cần an ủi cô ta và nói: “Chu Lâm không biết sống như vậy, chắc chắn không thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nhất định đã tiêu sạch sẽ. Chúng ta đừng bao giờ kết thân với người như thế này, nếu không sau này họ có chuyện đến tận nhà ta cần giúp đỡ thì phải làm sao?”
Vợ của Quảng Hạ cũng không phải kẻ ngốc. Chẳng lẽ cô ta còn nghe không hiểu rằng người đàn ông của cô ta nói vậy là đang muốn làm tổn thương cô ta sao?
Cho nên cô ta hung hăng liếc mắt nhìn anh ấy một cái.
Cố Quảng Hạ a lên một tiếng rồi không thèm để ý đến người đàn bà này nữa.
Cô ta vẫn cảm thấy Chu Lâm còn cần phải trông cậy vào chút tiền ít ỏi của cô ta những lúc khẩn cấp hay sao. Vì hiện giờ, thậm chí người ta còn đi bằng xe đạp rồi!
Trông cậy vào chút tiền đó của cô ta ư, thật buồn cười c.h.ế.t mất.
Dù là vợ của Quảng Hạ cũng có chút không chịu đựng được, chẳng lẽ cô ta bị Chu Hữu Mai làm cho lo sợ ư?
Cô ta nhìn vào cuộc sống của hai vợ chồng nhà Chu Lâm, thấy họ không hề thể hiện chút chán nản nào.
Lúc trước nói họ ăn uống hoang phí tiêu hết tiền, nhưng người ta xoay người một cái đã mua hẳn bốn mươi đồng tiền lương thực.
Mua lương thực xong cũng nói họ đã tiêu hết tiền nhưng quay người một cái họ lại đạp chiếc Đại Kim Lộc đến đây.
Không được. Cô ta muốn đi tìm Chu Hữu Mai để hỏi một chút mới được!
Nhưng hiện tại Chu Hữu Mai cũng không rảnh để trả lời cô ta. Cô ta chỉ biết được chuyện này khi về quê cùng mẹ chồng.
Mấy người mợ cả vào trong thành phố, hiện giờ đã xong hết việc rồi, không phải đi vào thành phố để cắt vải và mua sắm chút gì thì làm gì?
Cho nên họ đã không bắt kịp sự kiện náo nhiệt của ngày hôm nay.
Nhưng mà lần này về, họ lập tức nghe nói rằng thế mà ngôi sao may mắn của đại đội Ngưu Mông, chính là đứa cháu ngoại rẻ tiền của mình có thể mua được chiếc Đại Kim Lộc!
“Chuyện này là thật hay giả vậy?” Mợ cả về hỏi cậu cả Cố trước.
“Ừm.” Cậu cả Cố gật đầu. Sau khi ông ta về nhà thì lập tức cảm thấy không thoải mái nên đang hút t.h.u.ố.c lá sợi.
Chu Hữu Mai trợn tròn mắt, mợ cả cũng vậy: “Chuyện này sao có thể được chứ? Đại Kim Lộc ư? Nghe nói một chiếc xe đó tốn rất nhiều tiền, sao nó có thể mua được chứ?”
“Đó là đồ cũ.” Con trai Cố Quảng Khoát của bà ta nói.
“Đồ cũ mà không cần tiền sao? Đồ cũ cũng tốn rất nhiều tiền đấy!” Mợ cả không nhịn được mà nói.
Lời này không có cách nào phản bác.
Gia đình đội trưởng trong thôn của họ cũng chưa có xe đạp. Kết quả người em họ không được bọn họ coi trọng này lại có thể có được một cái trước tiên.
Cho dù là đồ cũ thì điều đó cũng không thể tin được.
“Mẹ, không phải mẹ nói cậu ta sống không tốt hay sao? Chắc chắn trong tay không tiết kiệm được chút tiền nào hay sao? Nhưng con thấy cậu ta đang sống rất tốt, và không ai có thể theo kịp!” Chu Hữu Mai không nhịn được mà nói.
“Làm sao mẹ biết được chuyện này rốt cuộc là như thế nào!” Mợ cả liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Triệu Mỹ Hương cũng luôn nói như vậy, nhưng mà cho đến hiện tại vẫn chưa thấy họ tiêu hết tiền. Rốt cuộc không biết cậu ta tiết kiệm được bao nhiêu của cải nữa?”
“Tiết kiệm được bao nhiêu của cải cũng không liên quan đến chúng ta. Hôm nay chúng ta cũng qua đó, cậu ta cũng nhìn thấy chúng ta nhưng không hề chào hỏi chúng ta.” Cố Quảng Khoát nói.
Cậu cả Cố mắng: “Cái loại bất hiếu đó. Nghĩ mình có chút tiền thì lập tức không coi chúng ta ra gì!”
Chu Hữu Mai lập tức nói: “Vậy nhà mình có còn muốn qua lại với người thân này hay không?”
“Không cần qua lại. Kiểu sống như thế này thì còn có thể kéo dài được bao lâu chứ!” Cậu cả Cố nói thẳng.
Đừng nghĩ rằng hiện tại mua được chiếc Đại Kim Lộc thì có thể diễu võ dương oai trước mặt ông ấy. Với ông ấy, đây chỉ cái đuôi thỏ, không kéo dài được!
Cùng so sánh với bên này, cậu hai Cố lại có chút do dự.
Ông ấy cũng do dự xem có nên qua lại với người thân này hay không?
Mợ hai nói: “Để ngày mai tôi đi qua đại đội Ngưu Mông hỏi vợ của Chu Xuyên một chút, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Ngày hôm sau, bà ta lập tức đến đó tìm chị dâu cả Chu.
Nhưng chị dâu cả Chu cũng không biết chuyện là như thế nào!
Thấy hỏi chị ta một mà chị ta trả lời không biết đến ba, mợ hai cũng tức giận: “Ban đầu chúng tôi muốn qua lại một chút với người thân này, nhưng cô bảo chúng tôi đừng đi, hiện tại tình cảm đã lạnh nhạt đi nhiều rồi.”
Đúng vậy, bà ta đã hơi hối hận rồi, nhìn đứa cháu ngoại này rất có tiền đồ!