Khi anh đến khu vực giao dịch, nhìn thấy người đàn ông bán hàng, anh liền hỏi về xe đạp.
"Anh định mua xe đạp à?" Người đàn ông hỏi.
"Có một người bạn muốn mua, nhờ tôi hỏi giúp."
Người đàn ông không quan tâm là anh hay bạn anh: "Mua xe đạp cần phiếu xe đạp. Còn có bên chỗ tôi loại xe đạp phổ biến nhất ở đây là Đại Kim Lộc, một chiếc có giá một trăm năm mươi đồng."
"Đắt như thế sao?" Chu Lâm ngạc nhiên!
Tiền tiết kiệm trong nhà anh chỉ có nhiêu đó, vậy mà một chiếc xe đạp đã tốn một trăm năm mươi đồng!
"Như vậy mà đắt á? Chưa tính đến phiếu xe đạp còn phải tốn một trăm năm mươi đồng nữa đâu." Người đàn ông nói.
"Phiếu xe đạp cũng phải tốn một trăm năm mươi đồng sao?" Chu Lâm trợn tròn mắt.
"Đương nhiên rồi, xe đạp bao nhiêu tiền thì phiếu đó cũng đáng bấy nhiêu. Tôi nói với anh biết giá một trăm năm mươi đồng là giá thị trường, giá chợ đen còn cao hơn nữa."
Chu Lâm không muốn nói gì nữa, vốn dĩ anh còn nghĩ nếu là một trăm năm mươi đồng, đắt nhất là một trăm bảy, một trăm tám thì anh có thể cắn răng về nhà bàn với vợ xem sao. Kết quả không ngờ lại tốn nhiều tiền như vậy, lấy mạng đi mua sao!
Chu Lâm không hỏi thêm nữa, anh cảm thấy kiếm ít tiền cũng không sao, vất vả chút cũng không sao. Số tiền này thật sự quá nhiều, anh không phải là kẻ độc thân, còn có vợ con phải nuôi nữa!
Tối nay có không ít thịt, Chu Lâm liền mua khá nhiều hàng, bình thường khi có thịt anh thường chỉ mua thịt để bán.
Cũng theo lệ cũ, sau khi cất giấu những thứ cần mang về nhà, anh xách hai bao thịt trực tiếp xuất phát.
Thịt là mặt hàng bán chạy, khách hàng của anh cũng rất thích.
Anh có hai khách hàng, tuy người đầu tiên vui mừng nhưng cũng không nói gì, chỉ giao tiền rồi nhận hàng.
Người thứ hai sau khi giao dịch xong thì khẽ nói: "Anh, tôi có một người anh em, cậu ấy muốn cùng làm với tôi. Sau này giao hàng, anh có thể lấy cho tôi nhiều hơn một chút không?"
"Anh có thể lấy được bao nhiêu?" Chu Lâm hỏi.
"Anh mang bao nhiêu, tôi đều có thể lấy hết!"
Chu Lâm gật đầu qua loa, nói: "Nếu có nhiều thì tôi sẽ mang qua, chú ý an toàn!"
"Chuyện đó là tất nhiên rồi."
Hai bên giao dịch thành công liền chia tay nhau.
Chu Lâm đến chỗ cũ lấy đồ của mình xuống, kiểm tra lại một lượt không sai mới mang về nhà.
Cho dù chỉ là đi một chuyến nhưng Chu Lâm vẫn trở về nhà vào lúc năm giờ sáng.
Nhưng cũng không có cách nào khác, địa điểm giao dịch xa hơn một chút, đây vẫn là do Chu Lâm tăng tốc trở về.
Chỉ cần trên đường nghỉ ngơi một chút cũng sẽ chậm trễ, phải năm giờ mới về đến nhà.
Hơn nữa, ngay cả bây giờ là năm giờ, trong thôn đã có một số gia đình có ống khói bốc khói, bởi vì mọi người đang bận rộn đốn củi trong rừng, không phải ai cũng có tốc độ như Chu Lâm và Cố Quảng Thu.
Sáng sớm không phải dậy sớm làm bữa sáng rồi mang theo cơm trưa vào rừng làm việc sao?
Vì vậy, Chu Lâm không dám đi đường thôn mà đặc biệt vòng một vòng lớn để trở về nhà, cũng lập tức đóng cửa sân lại, vừa đặt vật tư xuống liền thở phào nhẹ nhõm.
Đây đúng là trâu cũng mệt c.h.ế.t rồi.
Khi Bạch Minh Châu thức dậy, trời đã sáng tỏ, chú trâu nhà cô cũng đã làm xong bữa sáng.
Anh đã hấp bánh bao ngô cho Bạch Minh Châu, còn mình thì ăn khoai lang, nhà vẫn còn nhiều khoai lang, phải ăn hết trước đã.
Còn có một bát trứng hấp, đập hai quả trứng vào bát, chỉ cần thêm một chút muối và nước tương, rồi cắt thêm chút hành lá vào, như vậy hương vị hấp ra sẽ rất thơm.
Đây là bữa sáng của họ, còn có một bát nữa cho hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô. Trong bát không có gì thêm, chỉ đơn giản là trứng hấp nhưng cũng là một trong những món ăn yêu thích của hai anh em, mỗi sáng đều nhất định phải ăn.
Tuy nhiên, Đâu Đâu và Đô Đô còn đang ngủ. Tối qua, khoảng ba giờ sáng, chúng dậy đi tiểu một chút rồi uống sữa đêm, sau đó tiếp tục ngủ. Thông thường, chúng có thể ngủ đến bảy tám giờ, đặc biệt là bây giờ trời lạnh, chăn ấm, chúng càng ngủ ngon hơn.
Bạch Minh Châu đánh răng rửa mặt rồi qua ăn sáng, nhưng trước khi ăn, cô được Chu Lâm hôn một cái.
Cô liếc nhìn anh, vừa ăn vừa hỏi: "Nhà mình có đủ tiền mua một chiếc xe đạp không?"
Chu Lâm sững sốt, nhìn vợ mình, hỏi: "Vợ ơi, sao tự nhiên lại nói chuyện này?"
Anh mới nghĩ đến xe đạp tối qua, hôm nay vợ anh đã nhắc đến rồi, họ có phải là tâm đầu ý hợp không?
"Em thấy anh chạy như vậy cũng quá vất vả. Nếu có một chiếc xe đạp thì chắc sẽ tiện hơn nhiều." Trước đó Bạch Minh Châu đã quên hỏi, nhìn anh đã bận rộn cả đêm mới về sáng sớm hôm nay, cô mới nhớ ra.
Nhà họ ở cuối thôn, chỉ có năm hộ gia đình, cách nhau cũng rất xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-110.html.]
Còn ở nông thôn, thường nghỉ sớm, tầm tám chín giờ là đã đi ngủ rồi, không thì tốn dầu thắp đèn, không ai có đủ khả năng để tiêu tốn nhiều dầu.
Dù sao cả năm cũng chỉ được chia bấy nhiêu thôi.
Gần 11 giờ đêm, Chu Lâm mới rón rén ra ngoài. Dù không biết anh làm gì nhưng cô chắc chắn anh phải tự mình đi vác hàng. Nếu có một chiếc xe đạp thì chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cô đã nghĩ đến xe đạp từ lâu rồi. Mặc dù cô không hiểu rõ về giá cả của thời đại này, nhưng cô cũng biết xe đạp là một món đồ có giá trị lớn.
Ví dụ, trong cả đại đội Ngưu Mông, chỉ có nhà ông đội trưởng mới có một chiếc, còn giá trị hơn cả một chiếc BMW bốn bánh ở đời sau.
Vì vậy, trước đây cô đã không nói gì nhưng bây giờ khi số tiền tiết kiệm trong nhà bắt đầu có hai chữ số, cô liền hỏi thử.
Nếu có thể mua được thì hãy mua một chiếc, như vậy cũng sẽ thoải mái hơn.
Khi nghe thấy lời của vợ mình, Chu Lâm sững lại, sau đó trong lòng trào dâng một cảm giác chua xót.
Vợ anh thật sự muốn mua xe đạp cho anh! Thậm chí cô còn sẵn sàng mua một món đồ lớn như vậy cho anh!
Thật là, đây nhất định là do cha mẹ anh ở dưới đất đang bảo vệ anh. Nếu không thì Chu Lâm anh biết tìm đâu ra một người vợ như vậy?
"Hả?" Bạch Minh Châu nhìn anh.
Chu Lâm che giấu cảm giác chua xót và xúc động trong lòng, nói: "Vợ à, xe đạp tốn rất nhiều tiền."
"Hai trăm đồng cũng không đủ sao?" Bạch Minh Châu cũng hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của cô, xe đạp chỉ khoảng hơn một trăm đồng thôi mà?
"Anh nghe người ta nói, một chiếc xe đạp giá một trăm năm mươi đồng. Nhưng chúng ta không có phiếu, vì vậy chúng ta cần mua thêm phiếu. Phiếu xe đạp cũng cần một trăm năm mươi đồng nữa. Nếu đổi phiếu ở chợ đen thì còn đắt hơn." Chu Lâm nói.
Vậy là một chiếc xe đạp phải tốn hơn ba trăm đồng?
Bạch Minh Châu cảm thấy quá đắt.
Hơn nữa, tính ra thì hiện tại tiền trong nhà vẫn chưa đủ, muốn mua thì phải tích góp thêm.
"Vợ ơi, chúng ta không mua, thứ đồ chơi đó mà mua về, sau này sẽ có rất nhiều người chú ý đến nhà chúng ta." Chu Lâm nói.
Mặc dù mua xe đạp về sẽ rất tiện lợi nhưng nếu năm nay mua một chiếc xe đạp về thì nhà anh sẽ rất náo nhiệt.
Đây cũng là vấn đề mà Chu Lâm nghĩ đến trên đường về nhà hôm qua.
Bạch Minh Châu biết Chu Lâm nói đúng nhưng để anh cứ phải đi bộ như vậy cũng thật vất vả.
Chu Lâm cười nói: "Vợ ơi, đợi em viết xong, anh vào thành phố gửi bài cho em. Lúc đó sẽ đi qua bãi phế liệu xem có linh kiện nào tốt không, nếu có thì anh sẽ mua về tự lắp ráp."
Đây là một ý kiến hay.
Bạch Minh Châu nói: "Nếu anh có thể tìm được linh kiện thì đi lên thành phố xem có thợ sửa xe đạp không? Em nghĩ chắc chắn là có, đưa linh kiện tìm được cho người ta, linh kiện còn thiếu thì người ta sẽ tìm giúp. Người đó nhất định có thể tìm được."
"Chỉ sợ chuyện này không dễ đâu..." Chu Lâm do dự.
"Chỉ cần tiêu tiền đúng chỗ thì không có chuyện gì khó." Bạch Minh Châu nói: "Linh kiện còn thiếu anh cứ trả tiền đầy đủ, ngoài ra cho người ta thêm một khoản tiền riêng để người đó mang về nhà sửa."
Đây chính là việc để thợ sửa xe nhận việc riêng.
Chu Lâm mắt sáng lên: "Ôi trời, vợ ơi, em thật thông minh!"
Chu Lâm vốn dĩ nói đến bãi phế liệu chỉ để an ủi vợ, nhưng không ngờ có thể thử xem sao.
Bạch Minh Châu cười, lườm anh một cái, nói: “Nhưng sách của em còn phải mấy ngày nữa mới xong, anh phải đợi thêm một chút.”
“Được, cứ từ từ, anh không vội.” Chu Lâm gật đầu, múc trứng hấp cho vợ ăn.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Minh Châu sắp xếp đồ đạc, không khác gì những lần trước, nhưng lần này thịt mang về hơi nhiều, khoảng hai cân rưỡi.
Thời tiết đã lạnh hơn rồi nhưng vẫn chưa lạnh đến mức đó, thịt vẫn phải ướp muối. Nhưng mà trước đó, cô vẫn cắt một miếng ra, để dành hôm nay gói bánh bao ăn, còn có thịt hầm cho Đâu Đâu và Đô Đô.
Chu Lâm đi ngủ bù, đương nhiên việc chăm sóc hai con trai được giao cho Bạch Minh Châu.
Khi hai anh em tỉnh dậy, cô cho chúng ăn một ít bánh bao ngô có nước súp, lại cho ăn trứng hấp, hai anh em đã no rồi, Bạch Minh Châu đưa chúng đến nhà chú Trương.
Tuy nhiên, Trương Kiều Mai và thím Trương đang đi dạo, không có nhà.
Bạch Minh Châu cũng muốn dẫn Đâu Đâu và Đô Đô đi dạo bèn chào tạm biệt chú Trương.
Chỉ là hôm nay ra ngoài không xem ngày, lại gặp phải chuyện xui xẻo.
Một mùa thu hoạch trôi qua, Mã Quyên bị nắng cháy đen thêm một độ.
Cô ta nhìn thấy Bạch Minh Châu còn trắng trẻo hơn trước, khuôn mặt trắng hồng, trông rất vượng phu. Nhất là cô còn có hai đứa con trai trắng trẻo, tròn trịa thì trong lòng cảm thấy thật là chua xót.
Ai mà ngờ được sau khi lấy một tên nông dân thô kệch, Bạch Minh Châu lại có được cuộc sống như vậy chứ?