Hai vợ chồng nói chuyện phiếm xong thì đi ngủ. Ngoài trời gió lạnh buốt, nhưng trong nhà lại rất ấm áp.
Sáng hôm sau, Chu Lâm dậy chuẩn bị bữa sáng.
Bữa nào cũng ăn mì là không thể. Mặc dù anh có chút tiền tiết kiệm nhưng cũng chưa đủ để đạt đến điều kiện đó.
Vì vậy, anh vẫn phải tiếp tục phấn đấu, cố gắng để cho vợ mình có thể ăn cơm trắng mỗi ngày.
Nói đến cơm trắng, lần trước anh còn nhìn thấy gạo. Thứ đó rất bổ dưỡng, nhưng ở đây trồng không nhiều, mà đều giao cho nhà nước.
Có thể tưởng tượng được giá cả đắt như thế nào, anh cũng không nỡ mua. Nhưng nếu lần sau gặp lại, anh nhất định phải mua một ít về để vợ anh muốn ăn thì cũng có thể ăn được.
Là đàn ông trưởng thành, sao có thể để vợ mình đang mang thai mà lại không có gì ăn được chứ?
Nhưng đàn ông cũng phải có tiền trong tay thì mới có đủ sự tự tin. Thời buổi này có thể ăn được khoai lang, có thể no bụng được bốn năm phần thì đã là tốt lắm rồi!
Ai còn dám mơ tưởng đến việc ăn cơm trắng ngon mỗi ngày nữa chứ?
Anh hấp khoai lang, còn cho phần nước canh gà còn thừa vào hấp chung. Sau khi thu dọn xong thì đi vào, thấy Bạch Minh Châu đang mặc quần áo.
"Còn sớm lắm. Vợ à, em ngủ thêm một lúc nữa đi." Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu nói: "Đã ngủ đủ rồi." Tối qua nói chuyện với anh xong thì ngủ, cùng lắm cũng chỉ tới tám giờ rưỡi. Ngủ đến lúc này chắc cũng gần sáu giờ rồi. Dù trời lạnh chăn ấm nhưng cô thực sự không ngủ được nữa.
Hơn nữa, hôm nay còn phải lên núi gom củi nữa.
Cùng anh ra ngoài đánh răng rửa mặt, cô nhìn thấy anh bắt đầu chuẩn bị xe đầu kéo, liềm, rìu, dây thừng và những thứ khác để chặt củi, liền hỏi anh: "Trước đây anh chỉ lo cho một mình anh là đủ, sao lại còn có xe đầu kéo?"
Xe đầu kéo cũng là một tài sản không nhỏ, không phải ai cũng có.
Nếu không thì sao chị Lý lại nói Chu Lâm là một người có bản lĩnh chứ? Nhà họ chỉ có một chiếc xe đầu kéo, toàn bộ đều phải dùng sức người.
Sở dĩ Lý Phong Thu và chị Lý có ấn tượng tốt với Chu Lâm cũng là vì năm ngoái lúc chia lương thực. Nhà họ được chia nhiều, vác về nhà rất mệt, đều là nhờ chiếc xe đầu kéo của Chu Lâm, một lần vận chuyển hết. Chu Lâm cũng không ngại cho họ mượn.
Chu Lâm vừa bỏ dụng cụ lên xe vừa nói: "Đây là xe anh mang đi từ nhà anh cả. Trước đây cũng là anh tìm người sửa xe. Anh có thể không tranh gianh những thứ khác với anh ấy, nhưng chiếc xe này anh không thể để lại cho họ được!"
"Bọn họ cứ thế để anh mang đi à?" Bạch Minh Châu nhìn anh cười.
"Đương nhiên là không rồi. Chị dâu anh còn muốn gây sự, nhưng anh cả biết tính anh nên đã giữ chặt chị ấy lại." Chu Lâm cười nói.
"Cha mẹ không có họ hàng thân thích khác à?" Bạch Minh Châu cũng rảnh rỗi, bèn hỏi về chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-10.html.]
Đương nhiên Chu Lâm cũng có tâm trạng nói về chuyện trong nhà với vợ mình. Là con dâu nhà họ Chu mà ngay cả những chuyện này cũng không biết thì không được.
“Cha anh là người ngoại tỉnh. Chuyện hồi đó em cũng biết rồi, nên không nói nhiều nữa. Còn mẹ anh, trước đây bà ấy là người ở thôn bên kia, vẫn còn họ hàng. Nhưng ngoại trừ nhà cậu út của anh ra thì cậu cả và cậu hai của anh đều không phải là người tốt.” Đối với vợ mình, Chu Lâm không có gì phải giấu diếm nên anh đã nói rất thẳng thắn.
"Cậu út đối xử với anh không tệ ư?" Bạch Minh Châu bỏ qua hai người phía trước và hỏi.
“Từ nhỏ cậu út đã rất thương anh nên đã xây dựng ngôi nhà này. Sau khi hai anh họ của anh làm xong việc đồng áng thì họ đã từ thôn bên kia đến đây giúp anh đào móng, đắp gạch. Nhà cậu út anh cũng nghèo nhưng mà lúc anh rời khỏi nhà, ông ấy còn lén lút đưa cho anh năm đồng.” Chu Lâm nói.
“Vậy đợi đến năm mới, lúc đó mang chút quà qua thăm ông ấy nhé.” Bạch Minh Châu gật đầu, nói.
Chu Lâm nghe vậy liền nhìn cô, hỏi: “Vợ à, lời này là thật đấy chứ? Nếu đã đồng ý thì không được đổi ý.”
“Năm mới đi thăm người lớn là điều nên làm mà.”
Chu Lâm rất vui, nói: “Được, năm mới chúng ta sẽ qua đó. Cũng không xa lắm đâu, chúng ta đi chậm thì cũng chỉ hai tiếng là tới!”
Đi đến đó mất hai tiếng thì quả thực không gần nhưng Bạch Minh Châu vẫn gật đầu đồng ý.
Bữa sáng chỉ ăn thức ăn thừa của hôm qua là thịt gà, canh gà và khoai lang hấp. Nhưng trong nồi vẫn còn mấy quả trứng hấp, Chu Lâm hấp lúc sáng, lấy một túi vải bao lại, bỏ vào cùng với khoai lang ăn không hết, lại dùng một lon hộp trái cây đựng một lon nước nóng, hai vợ chồng đóng cửa xe đầu kéo lại rồi lên đường.
“Chu Lâm, thanh niên trí thức Bạch, hai người định đi lên núi thu gom củi à?” Lý Phong Thu và chị Lý cũng vừa chuẩn bị xong, hai người cũng phải ra ngoài, mang theo đòn gánh, dây thừng, liềm và những thứ khác.
“Đúng vậy, không đi sớm thì sẽ bị trễ, đều bị gom sạch hết rồi, còn phải chạy đến chỗ xa hơn.” Chu Lâm cười nói.
“Chúng tôi cũng đi gom củi, hay là đi chung đi.” Lý Phong Thu liền nói.
Vậy là hai gia đình cùng đi. Lý Phong Thu và Chu Lâm đi trước, hai người nói chuyện về những chuyện gặp phải khi nộp lương thực năm nay. Chu Lâm nghe Lý Phong Thu nói, thỉnh thoảng hỏi vài câu, anh vẫn chưa đi nộp lương thực.
Chị Lý và Bạch Minh Châu đi theo sau.
“Nhìn thấy hai người như vậy chị thực sự rất vui, đừng quan tâm người khác nói gì. Chị thấy Chu Lâm không tệ, thanh niên trí thức Bạch cứ yên tâm đi theo cậu ấy đi!” Chị Lý nói.
Bạch Minh Châu mỉm cười, đáp: “Giờ em đã nghĩ thông rồi, cũng không muốn theo đuổi những thứ không thuộc về mình nữa, nên phải trân trọng người trước mắt mới đúng.”
Chị Lý cảm thấy cô nói có hơi văn vẻ nhưng cô ấy hiểu ý của cô, cười nói: “Em có thể nghĩ như vậy là đúng rồi. À mà thanh niên trí thức Bạch, em được mấy tháng rồi?”
“Chị cứ gọi tên em là được.” Bạch Minh Châu đáp: “Vừa đúng ba tháng.”
Chị Lý tính toán thời gian, ngạc nhiên: “Vậy là sau khi hai người kết hôn thì mang thai?”
Bạch Minh Châu mỉm cười ngại ngùng. Chị Lý cũng biết cô dâu mới khá là ngại ngùng, còn như một số bà già trong thôn, họ có thể nói những lời nhạy cảm mà không cảm thấy có gì xấu hổ.
Tất nhiên chị Lý cũng là người khá kín đáo, cô ấy cười cười nói: “Ba tháng rồi, vậy mà rất yên tĩnh, cũng không thấy em có phản ứng gì. Em không nói thì chị còn không biết nữa đó.”