Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 98




** Khi đó là áo giáp cứng rắn màu đen, hiện giờ đã là áo cưới màu đỏ vui mừng. **

Xuân phân khi ấm, hoa khai ý nồng. (mùa xuân thời tiết ấm áp, hoa nở rộ)

Tống Trừ Nhiên sáng sớm liền tỉnh lại, vừa mới thanh tỉnh liền nghe được thanh âm ma ma trong cung lại xuất hiện ở Trừ Các, phản xạ có điều kiện mà từ trên giường đứng lên.

Các ma ma đi vào phòng trông thấy bộ dạng hoảng loạn của nàng, trên mặt không hề có nét nghiêm nghị nào, mà chỉ nhìn nhau cười lên tiếng.

"Xem ra này đoạn thời gian, bọn nô tỳ dọa đến Hoàng tử phi."

Hôm nay đó là ngày Tống Trừ Nhiên chính thức xuất giá, các ma ma trước tiên cũng sửa lại xưng hô

Gọi như thế thật sự làm Tống Trừ Nhiên không quen, nàng không biết phải làm sao, nắm góc áo, gương mặt đỏ lên ngượng ngùng.

Hai ma ma không đùa nữa, một người cầm áo cưới đỏ thẫm dày dặn, một người bưng mũ phượng kim sắc cùng đồ trang sức, đặt đồ vật lên bàn trang điểm, rồi tiến đến giúp nàng thay áo.

"Điện hạ đã khởi hành vào cung khấu lễ trước, sau lễ sẽ đến phủ đón Hoàng tử phi, nên bọn nô tỳ phải nhanh chóng trang điểm cho Hoàng tử phi."

Nói xong, Tống Trừ Nhiên được hai ma ma đưa vào tịnh phòng tắm gội, nước tắm đã chuẩn bị sẵn, còn rải cánh hoa hồng, điểm tinh dầu thơm, thật dễ chịu.

Tắm xong, Tống Trừ Nhiên được các ma ma thoa tinh dầu lên người, ra khỏi tịnh phòng, bắt đầu từng bước mặc vào bộ áo cưới phức tạp mà nàng đã thử trước đó không lâu.

Nàng đã nhớ kỹ trình tự mặc áo cưới, thứ nhất là áo lót đỏ rực, bên ngoài là các lớp thêu gấm cùng hồng sa, cuối cùng phủ thêm khăn quàng vai hồng cẩm.

Áo cưới thêu mẫu đơn nở nộ cùng phượng hoàng ở trên uyên ương ở dưới bằng kim tuyến, do các tú nương trong cung thêu tay, từng đường kim mũi chỉ đều rất công phu, hoa văn sống động như thật, màu đỏ tươi rực rỡ.

Cuối cùng đeo thêm đai lưng hồng cẩm, bên hông điểm xuyết ngọc bội, tất cả đều mang ý nghĩa cát tường, áo cưới đã mặc xong.

Ma ma dẫn Tống Trừ Nhiên thay giày thêu, chậm rãi đi đến trước bàn trang điểm, bước tiếp theo là trang điểm và đội mũ phượng.

Hai vị ma ma này là lão nhân trong cung, làm việc thành thạo như nước chảy mây trôi. Kỹ năng của họ không chỉ khiến Tống Trừ Nhiên nhìn mê mẩn mà ngay cả Hàn Nguyệt đứng bên cũng không chớp mắt học tập, phảng phất muốn ghi tạc trong đầu để sau này tự trang điểm cho nàng.

Cuối cùng, mũ phượng được đội lên đỉnh đầu. Mỗi chỗ trên mũ đều được khảm đá quý màu đỏ hoặc màu lam, cùng với ngọc phỉ thúy xanh, lộng lẫy rực rỡ, quý giá vô cùng.

Trên trán và hai bên là những chuỗi ngọc trai nhỏ xinh, các hạt ngọc mượt mà và đầy đặn.

Nghe ma ma nói, mọi trang trí trên mũ phượng đều được làm từ đá quý và ngọc trai thượng đẳng, trải qua ngàn chọn vạn tuyển mới chế thành. Điều này cho thấy trong cung rất coi trọng lễ thành thân của Thất Hoàng tử và nàng.

Nhìn vào gương, Tống Trừ Nhiên không khỏi cảm thán rằng mũ phượng thật lộng lẫy, nhưng cũng rất nặng. Liệu nàng có thể đội nó đến hết buổi tối không?

Trong lòng nghi hoặc vừa mới nảy lên, ma ma vừa vặn cắm chiếc trâm cố định cuối cùng lên mũ phượng, rồi ôn nhu nói:

“Mũ phượng này phải đội cả ngày, quy củ là vậy, hoàng tử phi chỉ có thể vất vả nhẫn nại. Nếu cảm thấy quá nặng, có thể nhờ nha hoàn giúp mát xa, thư giãn cổ và vai cho đỡ mỏi mệt.”

Sau đó, ma ma cầm lấy khăn voan đỏ trên bàn trang điểm, chậm rãi phủ lên đỉnh đầu Tống Trừ Nhiên, vừa điều chỉnh vị trí, vừa dặn dò:

“Khăn voan đỏ này, hoàng tử phi chớ tự mình tháo xuống, nhất định phải để đến khi động phòng mới để điện hạ tháo ra. Lễ nghi thành thân tuy nặng nề, nhưng đều là vì điện hạ và hoàng tử phi ngày sau mỹ mãn.”

Ma ma dứt lời, thu tay lại, hoàn thành toàn bộ việc trang điểm và chải chuốt.

Tống Trừ Nhiên đội khăn voan đỏ lên, chỉ có thể nhìn thấy một chút dưới chân, miễn cưỡng bước đi.

Nàng được Hàn Nguyệt nâng đỡ ngồi xuống mỹ nhân sập, thuận miệng hỏi giờ giấc, phát hiện đã qua gần một canh giờ.

Vốn định nghỉ tạm một lát, vừa mới kêu Hàn Nguyệt rót trà, còn chưa kịp uống một ngụm, đã nghe thấy tiếng gã sai vặt từ bên ngoài viện chạy vào, ngay sau đó cửa bị gõ vang.

Hóa ra Thịnh Kỳ đã hoàn thành khấu lễ trong cung, dẫn đội nghênh thú đến trước phủ đón dâu.

Vừa nghe lời này, Tống Trừ Nhiên tim bắt đầu đập loạn, lễ thành thân tựa hồ từ giờ khắc này mới thật sự cảm nhận được.

Nàng vội vàng uống một ngụm trà, lại bị ma ma kéo đến bổ sung trang điểm, sau đó mới được ma ma và Hàn Nguyệt nâng dậy, chậm rãi đi ra ngoài phòng.

Theo lễ nghi, đầu tiên phải bái biệt gia đình. Lúc này, cha mẹ và huynh tẩu đã sớm chờ ở nhà chính.

Tống Trừ Nhiên theo quy củ mà các ma ma đã dạy, đứng yên trước mặt cha mẹ và cúi lạy, sau đó đứng dậy và chuyển hướng về phía huynh tẩu, chắp tay bái lễ, cảm tạ cha mẹ đã nuôi dưỡng và huynh tẩu đã chăm sóc.

Thành thân là việc vui mừng, nhưng Ngụy phu nhân vẫn ướt hốc mắt, đứng dậy nắm tay nàng hồi lâu, rồi dặn dò từng lời.

Tống Hoành cũng luyến tiếc con gái, nhưng con gái gả cho Thất Hoàng tử, không thể để Thịnh Kỳ chờ lâu bên ngoài. Ông khẽ giọng khuyên, kéo tay Ngụy phu nhân, khàn khàn nói: “A Nhu nên khởi hành rồi.”

Lúc này, Vinh Cẩm tiến lên thay ma ma nâng Tống Trừ Nhiên, kéo nàng chính thức ra khỏi phòng.