Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 117




Nghe tin Thịnh Kỳ bị thương, lòng nàng vốn đã lo lắng nay lại càng thêm bất an. Thịnh Kỳ đã bị thương ở Nghi Nam?

Nàng nhìn từ trên xuống dưới Thịnh Kỳ trong bộ cẩm phục màu đen, chợt nhớ đến việc huynh trưởng nàng cũng mặc đồ tối màu khi quét sạch thổ phỉ, để che giấu vết thương không dễ bị phát hiện. Có lẽ Thịnh Kỳ cũng ưa chuộng quần áo tối màu vì lý do này?

Nếu không phải Tầm Vũ khẩn trương nhắc nhở, liệu Thịnh Kỳ có định giấu nhẹm chuyện bị thương với nàng?

Trong lòng nàng chợt buồn, cảm thấy Thịnh Kỳ vẫn chưa thật sự tin tưởng mình.

“Ngươi bị thương thế nào? Do ai gây ra?”

Nàng muốn đưa tay chạm vào Thịnh Kỳ nhưng lại không biết vết thương ở đâu, đành phải rút tay lại và nhìn về phía Tầm Vũ: “Trong phủ có hòm thuốc không? Mau đi gọi ngự y đến!”

Lời nàng làm Tầm Vũ ngẩn ra, lộ vẻ khó xử nhìn Thịnh Kỳ, không biết nên làm thế nào.

Điện hạ bị phục kích khi điều tra án mạng ở Nghi Nam, chỉ bị thương nhẹ ở vai trái, lúc đó hắn và Cố Phong đã kịp thời đối phó, nên vết thương rất nhỏ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Rõ ràng trên đường về phủ, điện hạ đã dặn Tầm Vũ phải biểu hiện lo lắng để hoàng tử phi biết hắn bị thương nặng, nhưng bình thường dù bị thương nặng hơn thế cũng không kêu một tiếng, giờ lại phải giả vờ đau đớn vì một vết thương nhẹ.

Nếu thật sự gọi Uông ngự y, người hiểu rõ điện hạ, liệu có phải tự tố mình dối trá không?

Tầm Vũ do dự, không biết điện hạ muốn gì, đứng yên không dám động đậy.

Cho đến khi Thịnh Kỳ nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Nghe hoàng tử phi, đi gọi Uông ngự y đến.”

Hắn vội vàng gật đầu, giao hòm thuốc cho một gia nhân rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phủ.

Thấy Tầm Vũ đã hoàn toàn rời đi, Thịnh Kỳ mới nhẹ nhàng ho khẽ, tiếng ho này kéo Tống Trừ Nhiên ra khỏi cuộc đối thoại kỳ lạ vừa rồi.

Nàng nghĩ Thịnh Kỳ ho vì bị thương, vội vàng lo lắng nhìn về phía hắn, thấy Thịnh Kỳ bước vào phòng ngủ, nàng liền theo sát phía sau.

Vào phòng ngủ, thấy Thịnh Kỳ ngồi ổn định trên giường La Hán mà không có biểu hiện gì bất thường, nàng vẫn không yên tâm, ngược lại càng thêm lo lắng.

Thịnh Kỳ, người luôn kiên cường, có phải đang chịu đựng cơn đau từ vết thương?

Sau một lúc lâu, nàng nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ rốt cuộc bị thương thế nào? Có cần nằm nghỉ không?”

Thịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, hơi nhíu mày bất mãn, không trả lời mà hỏi lại: “Sao không gọi ta là A Kỳ?”

Nghe cách xưng hô này, Tống Trừ Nhiên ngừng thở, mặt bỗng nhiên nóng lên.

“Kia… Đó là vì sợ người ta thấy thư gửi điện hạ lại cảm thấy cách xưng hô quá xa cách nên mới viết như vậy, điện hạ không phải cũng làm vậy sao?”

Nghe câu trả lời của nàng, Thịnh Kỳ không tin nổi mà nhướng mày, sau đó hừ nhẹ một tiếng đầy bất mãn.

Sau một lúc lâu, hắn thì thầm, giọng rất nhỏ: “Ồ, thì ra là vậy.”

Trong lòng hắn có chút ấm ức, nghĩ rằng khi viết thư, mình chưa bao giờ suy nghĩ phức tạp như nàng, nàng lại hiểu nhầm tình cảm chân thành của hắn thành mục đích vụn vặt.

Thịnh Kỳ cảm thấy không muốn nói chuyện với nàng, tự mình tức giận.

Tống Trừ Nhiên thấy hắn cứ xoay quanh những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, không muốn nhắc đến chuyện bị thương, nàng không tình nguyện mà cắn môi.

Nàng không biết phải mở lời thế nào, sợ hỏi thêm sẽ khiến Thịnh Kỳ phiền lòng, đành đứng yên không nói gì.

Thịnh Kỳ nhẹ liếc nhìn nàng, nhớ lại trước khi xuất phát, nàng đã dặn muốn nghe về những gì hắn thấy và nghe ở Nghi Nam. Có lẽ nàng đang chờ điều này?

Dù sao thì những gì Cố Phong tra được ở Tuất Kinh đã giúp ích rất nhiều cho việc điều tra ở Nghi Nam, nên nói với nàng cũng không sao.

Nếu là chuyện chính sự, thì tạm thời không giận nàng nữa.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Như đã viết trong thư, lần lũ này xảy ra một phần lớn nguyên nhân là do giữa sông có t.h.i t.h.ể làm cản dòng nước, nhưng khi hỏi quan lại trong vùng, mùa đông trước đó không có ai mất tích.”

Việc này thật kỳ lạ, nếu có người mất tích, dù là người nhà hay láng giềng cũng phải nhận ra, nhưng việc này lại không gây chú ý. Vì thế hắn suy đoán rằng những người ch//ết có lẽ đều là dân lưu lạc.

Sau khi pháp y kiểm tra cả ngày, các t.h.i t.h.ể đều có dấu vết bị vật nhọn gây thương tích, nguyên nhân ch//ết là do bị đ.â.m vào chỗ hiểm, gây chảy m.á.u nhiều và suy kiệt mà ch//ết.

Điều kỳ lạ là các t.h.i t.h.ể không có dấu hiệu giãy giụa, chứng tỏ kẻ g!ết người có võ công rất cao.

So với việc nhiều người bị g!ết, còn có điều khiến hắn kinh ngạc hơn.

Thịnh Kỳ ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn Tống Trừ Nhiên và trầm giọng nói: “Tất cả các vết thương trên t.h.i t.h.ể đều do một loại vũ khí kỳ lạ gây ra, có hình chữ thập, lại có độ cong, giống như một ngôi sao bốn cánh.”

Nghe Thịnh Kỳ mô tả, Tống Trừ Nhiên suy nghĩ nhanh trong đầu về các loại binh khí từng được nhắc đến trong nguyên tác, nhưng không thể nhớ ra.

Nàng thở dài hỏi: “Điện hạ có biết đó là gì không?”

Thịnh Kỳ thở dài, trả lời: “Có thể là một loại vũ khí tên là kiếm bốn sao, nhưng ta chưa chắc chắn, cần tìm một lão giả để xác nhận.”

“Lão giả?” Tống Trừ Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Điện hạ nói đến ai?”

Tưởng rằng Thịnh Kỳ sẽ nói rõ cho nàng, nhưng hắn lại lắc đầu: “Chưa đến lúc, để thêm thời gian rồi nói.”

Nghi Nam đột nhiên phát sinh sự việc này khiến suy nghĩ của hắn còn rất hỗn loạn, cần thời gian suy nghĩ kỹ càng.

Nếu những người ch//ết thật sự bị g!ết bằng kiếm bốn sao, có khả năng rất lớn là người của Dương Vu đã lặng lẽ vào Tuất Kinh, g!ết hại bá tánh.

Mục đích của họ hiện chưa rõ, nhưng hành động này chắc chắn có ý đồ.

Dương Vu gần đây mới xảy ra tranh giành quyền lực, thủ lĩnh trước đó thất bại, nhiều tướng lĩnh phải chạy trốn, trong đó mới có sự việc Tây Lan nữ sư.

Giờ đây, phát hiện người của Dương Vu ở Nghi Nam, không thể không nghĩ đến khả năng họ vào Tuất Kinh để đoạt lại vị trí, hoặc có thể là để hỗ trợ cho thủ lĩnh mới của Dương Vu, người được đồn đại là đầy tham vọng và tàn bạo, có thể sẽ tấn công Tuất Kinh.

Hoặc có thể...

Thịnh Kỳ siết chặt nắm đấm, càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm.

Còn một khả năng đáng sợ nhất, đó là nước láng giềng cố ý làm điều này để sau này phát động tấn công Tuất Kinh.

- --

Chương này mình thay lời cảm ơn bạn "capricornbabiii" đã donate cho mình nhé.