Tất cả những lời nói gay gắt của Lê Phi Phàm cuối cùng dừng lại dưới cái ôm của Hoắc Uẩn Khải.
Hoắc Uẩn Khải ngồi ở mép giường, duỗi tay ôm chặt anh.
“Em cựa quậy làm kim trên tay sắp tuột ra rồi.” Hoắc Uẩn Khải vừa nói, vừa xoa lưng Lê Phi Phàm trấn an: “Được rồi, là do tôi, em không quan tâm, cũng không cần tiền của tôi.”
Lê Phi Phàm dựa vào ngực hắn, bình tĩnh lại.
Anh chợt ngẩng đầu lên: “Không đúng, dựa vào cái gì mà tôi không cần tiền của anh? Tôi cho anh ngủ miễn phí à?
Tôi đang nói chuyện anh chuyển nhượng cổ phần cho tôi, anh có nghe ra trọng điểm không đấy, anh đã được tôi đồng ý chưa.”
Hoắc Uẩn Khải ôm Lê Phi Phàm, cúi đầu nhìn vào mắt anh.
Hắn cười: “Không khóc nữa?”
“Tôi khóc bao giờ?” Lê Phi Phàm trừng mắt hỏi.
Hoắc Uẩn Khải không nói mà cúi đầu hôn lên khóe mắt ẩm ướt của Lê Phi Phàm, nụ hôn này rất dịu dàng và lưu luyến. Hơi thở hắn nhẹ nhàng phả vào mí mắt Lê Phi Phàm, khiến anh bất giác yên tĩnh, khẽ nhắm mắt lại.
Lê Phi Phàm đã hoàn toàn được trấn an, anh ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn.
Cảm giác trống vắng không thể xua tan được lấp đầy ngay tức khắc.
Bởi vì Lê Phi Phàm phát hiện mình thật sự đang ôm một Hoắc Uẩn Khải vẫn còn sống. Không có con thuyền trên mặt biển giông tố, cũng không có Ngọc Kinh Viên đã thay đổi theo thời gian, không phải một bài vị lạnh lẽo mà là một người sống sờ sờ.
Hắn ngồi ở đây, ngồi trong một phòng bệnh được mặt trời chiếu sáng.
Ngồi ở trước mặt anh.
Nhưng cảnh tượng Lê Phi Phàm thấy quá chân thực.
Không giống một giấc mơ.
Trước đây Lê Phi Phàm không biết chuyện Hoắc Uẩn Khải thực sự ra đi lại có ảnh hưởng tới anh như vậy.
Hắn là người có thân thiết nhất với anh ở đây, thậm chí là người gần gũi nhất và đáng tin cậy nhất.
Đến hôm nay, anh đột nhiên không thể nào tưởng tượng được mình sẽ có bộ dạng gì nếu thế giới không còn người này.
Anh cũng biết nếu Hoắc Uẩn Khải chết, mình thật sự sẽ giúp Hoắc Thất quản lý nhà họ Hoắc.
Nhưng chính vì biết, cho nên anh mới càng không thể chấp nhận.
“Tôi mơ thấy anh chết.” Cuối cùng Lê Phi Phàm cũng ngẩng đầu lên khỏi ngực Hoắc Uẩn Khải, đặt cằm lên vai hắn nói.
Hoắc Uẩn Khải xoa gáy anh, lại nghiêng đầu cọ vào tai anh.
“Em đã nói là di sản nên tôi cũng đoán được rồi. Nhưng tôi rất vui.”
Lê Phi Phàm ỉu xìu, trừng hắn: “Anh chết thì vui cái gì?”
Hoắc Uẩn Khải cười nhẹ.
“Bởi vì dường như em không nỡ để tôi chết.”
“Anh ngậm miệng đi.” Lê Phi Phàm không vui, “Không được nói chết, nghe phiền.”
Lê Phi Phàm nghĩ đến cảnh tượng trải qua trong mơ, nhưng anh nhanh chóng chán nản phát hiện mình không có manh mối.
Anh chỉ thấy Hoắc Uẩn Khải với vết thương chằng chịt, ôm mình bám vào mạn thuyền, nhưng anh không biết hắn bị thương ở đâu, ai làm hắn bị thương, cuối cùng chết như thế nào.
Trong giấc mơ, rõ ràng bọn họ ở cùng nhau.
Nếu là rơi xuống biển, vì sao cuối cùng chỉ có anh sống sót.
Nếu không phải chết ở trong biển, vậy hắn chết như thế nào?
Lê Phi Phàm càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Toàn bộ suy nghĩ của anh đều là chuyện này nên không nhận ra mình càng ngày càng rúc vào lòng Hoắc Uẩn Khải, đầu cũng vô thức cọ qua cọ lại trên vai hắn, cuối cùng dường như muốn dán cả người mình lên.
Hẳn là di chứng giấc mơ gây ra, anh vô thức muốn cảm nhận được hơi thở của người sống.
Ánh mắt Hoắc Uẩn Khải vì động tác của anh mà dịu dàng hơn hẳn.
Hắn lấy chăn bọc anh lại, Lê Phi Phàm thoải mái thở phào một tiếng.
Thậm chí anh còn yên tâm tựa sát vào cổ người bên cạnh, dường như đã tìm được một tư thế khiến mình an lòng.
Lê Phi Phàm duy trì tư thế này cho đến khi hoàn toàn thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Có thể là vì họ đã từng có cử chỉ tiếp xúc thân mật nhất, anh không cảm thấy tư thế này có chỗ nào không thích hợp.
Anh tựa vào người Hoắc Uẩn Khải, câu được câu không kể cho hắn những gì mình mơ thấy.
Dù sao Hoắc Uẩn Khải cũng biết anh sẽ mơ thấy những giấc mộng như thế, khi Lê Phi Phàm không tìm được manh mối thì nói cho Hoắc Uẩn Khải là lựa chọn tốt nhất.
Hoắc Uẩn Khải không ngắt lời anh, thỉnh thoảng ừ một tiếng biểu thị hắn đang nghe.
Chỉ khi nghe thấy trên chiếc thuyền kia cũng có Lê Phi Phàm, ở nơi Lê Phi Phàm không chú ý, Hoắc Uẩn Khải nhíu chặt mày lại.
“Gần đây nhà họ Hoắc không có hoạt động ở trên biển đúng không.” Lê Phi Phàm dựa vào hắn, chỉ lộ ra cái đầu hỏi.
Hoắc Uẩn Khải lại ôm anh chặt thêm: “Không có.”
“Tốt nhất là không có, tạm thời rời xa tất cả nơi có nước.”
Lê Phi Phàm vừa nói vừa suy nghĩ lan man, nhíu mày: “Gần đây không phải anh bắt đầu dùng thế lực ngầm của nhà họ Hoắc để đối phó nhà họ Đỗ à, có liên quan tới chuyện này không?”
Lê Phi Phàm thật sự không nghĩ ra ai có thể làm Hoắc Uẩn Khải bị thương.
Thậm chí còn ép bọn họ ra biển, rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, tôi sẽ điều tra.”
Hoắc Uẩn Khải ôm anh, cúi đầu hỏi nhỏ: “Ngủ thêm một lát nhé? Lần này em phản ứng lớn như thế, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Không ngủ được.” Lê Phi Phàm nói thật.
Hoắc Uẩn Khải: “Một lúc nữa bác sĩ mới đến kiểm tra, tôi ngủ cùng em.”
Lê Phi Phàm dừng lại hai giây, nhìn bộ dáng cả đêm không nghỉ ngơi của Hoắc Uẩn Khải, khẽ ừ một tiếng.
Giường bệnh chỉ rộng một mét, Lê Phi Phàm tự giác dịch sang bên cạnh.
Dịch chưa được nửa tấc đã bị Hoắc Uẩn Khải ôm người kéo về.
Hoắc Uẩn Khải gác đầu anh tựa lên cánh tay mình, dỗ dành nói: “Ngủ đi, tôi ôm em ngủ.”
Lúc này Lê Phi Phàm mới thấy ngại.
Anh thì thầm: “Anh sẽ tê tay.”
“Không đâu.” Hoắc Uẩn Khải hôn trán anh, “Ngủ đi.”
Lê Phi Phàm liền mặc kệ.
Anh vừa tỉnh dậy, đầu óc rối như tơ vò.
Nhưng có lẽ do từ lúc anh tỉnh, Hoắc Uẩn Khải đã hết hôn lại ôm nên dù mơ thấy hắn chết, anh vẫn thấy được dỗ dành, an ủi.
Anh mơ hồ cảm thấy dường như việc này cũng không quá to tát.
Thậm chí khi gối đầu lên tay Hoắc Uẩn Khải, chẳng mấy chốc anh đã buồn ngủ.
Nhưng vừa có chút mơ màng, Lê Phi Phàm bỗng tỉnh giấc.
Anh ngước nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Hoắc Uẩn Khải, phát hiện thật ra hắn cũng không ngủ.
Đôi mắt Hoắc Uẩn Khải sâu như biển, khoá anh ở bên trong, từ đầu đến cuối luôn nhìn anh dịu dàng, chăm chú.
Lê Phi Phàm suýt chết chìm ở bên trong, anh bèn nuốt xuống vài lời cay nghiệt định nói.
Lê Phi Phàm chỉ nói: “Anh đừng chết.”
“Nếu anh chết... Tôi sẽ cầm tiền của anh đi nuôi vô số chàng trai trẻ tuổi, mỗi ngày thay một người, dù sao tôi cũng muốn làm top lâu rồi. Còn nữa, tôi sẽ không bán mạng cho nhà họ Hoắc của anh, anh cũng đừng mơ tới những lời dễ nghe trước kia... Ưʍ.”
Những lời còn lại biến mất khi Hoắc Uẩn Khải nghiêng người hôn lên môi anh.
Hắn hôn rất sâu, nhưng động tác lại không vội vàng.
Tay hắn vuốt ve vành tai và cổ Lê Phi Phàm đến khi anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Khâu Hổ đẩy cửa phòng bệnh đi vào bèn trông thấy Nhị gia mặc vest đen đang đứng bên cửa sổ.
Mà người trên giường lại ngủ say sưa, khuôn mặt tái nhợt lộ ra bên ngoài chăn khi được đưa vào bệnh viện đã hồng hào trở lại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hoắc Uẩn Khải quay đầu lại.
“Ra ngoài nói.”
“Nhị gia.” Khâu Hổ đứng bên cạnh giữ cửa mở, khi Hoắc Uẩn Khải đi qua, anh ta nói khẽ: “Các cảng mà chúng ta thường qua lại đều đã tăng thêm vệ sĩ, bên chú Bảy cũng gửi tin tức qua, tạm thời không có gì bất thường.”
Hoắc Uẩn Khải hơi cúi đầu, “Ừm.”
Khi cửa đóng lại, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua giường bệnh.
Hắn nói với Khâu Hổ: “Chắc cậu ấy sẽ khá nhạy cảm trong những ngày này, các cậu chỉ cần làm theo lệnh là được.”
Khâu Hổ gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
Khâu Hổ đã sớm biết Lê Phi Phàm có địa vị đặc biệt trong lòng Nhị gia. Lần này Lê Phi Phàm được đưa vào bệnh viện, người ngoài thấy không có chuyện gì, nhưng Khâu Hổ ngồi ở vị trí này thì biết rõ rằng họ đã tiến vào trạng thái phòng vệ nghiêm ngặt.
Phải biết rằng ngoài việc Lê Phi Phàm bị bệnh, nhà họ Hoắc gần đây không có biến cố gì lớn.
Mà nơi được chú trọng bảo vệ của họ cũng không ở chỗ Nhị gia, mà là ở chỗ Lê Phi Phàm.
Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh cao cấp.
Khâu Hổ vẫn hỏi một câu: “Nhị gia, cậu Lê... gần đây gặp phải rắc rối gì ạ?”
“Không phải do em ấy chủ động tìm rắc rối, mà là phiền phức chưa từng buông tha em ấy.” Hoắc Uẩn Khải đứng trong hành lang, mở miệng nói: “Nhớ kỹ lời tôi nói, khi cần thiết, bảo vệ mạng sống của Lê Phi Phàm là nhiệm vụ hàng đầu của các cậu.”
Khâu Hổ do dự, nhíu mày: “Bao gồm...”
“Đúng, bao gồm cả tôi.”
Những lời này chỉ lọt được vài tiếng qua khe cửa.
Không ai phát hiện trong phòng bệnh, Lê Phi Phàm đã dậy khỏi giường.
Chính những lời đó của Hoắc Uẩn Khải khiến Lê Phi Phàm có cảm giác thế giới đang đi vào một vòng tuần hoàn luẩn quẩn.
Anh từng tự hỏi sao mình luôn là người nằm mơ?
Là vì anh vốn là người của thế giới này, sau đó đến thế giới khác rồi lại trở về?
Chính thế giới đang bị một quyển tiểu thuyết làm loạn này đang khiến anh nằm mơ, mục đích để anh đi sửa chữa lại tuyến thế giới.
Cho nên Thành Dư Nam mới có thể sống, Tần Bách Dạ mới có thể tìm được anh, và vụ nổ mà Hoắc Uẩn Khải vốn nên gặp phải mới có thể không xảy ra.
Đó là quá trình dần đưa thế giới trở lại bình thường, đi đúng quỹ đạo.
Nhưng lần này thì sao?
Anh mơ thấy Hoắc Uẩn Khải sẽ chết, chứng minh anh có cơ hội cứu hắn.
Thế nhưng không đúng.
Nghĩ kỹ lại, vì anh nói cho Hoắc Uẩn Khải rằng mình mơ thấy như vậy, Hoắc Uẩn Khải mới tăng cường an ninh, tiến hành điều tra, mới có thể giao nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ mạng của anh cho Khâu Hổ.
Hắn lựa chọn làm vậy ngay cả khi biết mình có thể sẽ chết.
Giống như cách hắn đã từng cố hết sức chống lại thế giới, nhưng vẫn không thể tránh đi vận mệnh đã được định sẵn.
Nếu như ngay từ đầu trong thế giới này, Hoắc Uẩn Khải không ở bên Thư Dịch Kinh giống trong sách, nếu như hắn vốn đã thích mình, nhưng không biết sao lại chết vào năm nay thì sao?
Liệu có phải Hoắc Uẩn Khải chân chính vốn đã không thể sống quá ba mươi tuổi?
Lê Phi Phàm nghĩ tới đây, cả người anh chợt lạnh ngắt.