Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 47




Lê Phi Phàm cảm thấy chuyện bản thân đột nhiên lại sợ chó nhất định có liên quan tới đoạn ký ức kia.

Một đoạn ký ức hồi năm 5 tuổi.

Ban đầu anh mơ thấy mình biến thành một đứa trẻ, tuy chỉ có một đoạn ngắn rải rác, nhưng anh cảm nhận được sự đau khổ, ngay cả khi nghĩ về nó theo tâm lý của người trưởng thành thì vẫn thấy khó chịu không thôi.

Anh nghi ngờ liệu đây có phải là ký ức của Lê Phi Phàm hàng nguyên bản không.

Nhưng không đúng.

Mình cảm thấy khó chịu trước những gì người khác trải qua, là vì bản thân cũng có cùng cảnh ngộ nên mới sinh ra cảm xúc ấy. Anh nghĩ dù cơ thể này có trải qua chuyện đó thật thì cũng không nên ảnh hưởng lớn tới anh đến mức này.

Lúc trước anh mơ thấy Nhị gia xảy ra chuyện, mơ thấy Thành Dư Nam chết.

Anh biết bản thân là người ngoài cuộc nên mới đứng nhìn hoàn toàn bằng góc độ của quần chúng qua đường.
Nhưng lần này thì khác.

Trong trí nhớ của anh có thêm một người anh trai.

Người anh này khác anh cả của anh.

Thật ra Lê Phi Phàm không hề có ký ức gì về thời thơ ấu, anh nhớ anh trai mình từng hỏi mẹ về chiếc xe đồ chơi cũ từ hồi 5 tuổi ở đâu. Lê Phi Phàm kinh ngạc, hỏi anh ấy: “Trí nhớ anh tốt thế, món đồ chơi từ hồi nhỏ như vậy mà vẫn nhớ rõ.”

“Món đồ gắn liền với ký ức của mình, tất nhiên anh sẽ nhớ rõ.” Anh trai anh- Lê Ứng Thâm- lúc ấy còn cười nói với anh: “Em không nhớ cũng là chuyện bình thường, hồi nhỏ em mắc chứng tự kỷ, có thể khoẻ mạnh như giờ là kỳ tích của y học đấy.”

Khi ấy Lê Phi Phàm còn tưởng đó là lời nói đùa.

Thế nhưng cảm xúc hiện giờ của anh như đang được lấp đầy khoảng trống vậy.

Anh cũng không hẳn là đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, anh vẫn có ký ức hồi năm 5 tuổi.
Chẳng qua đoạn hồi ức kia toàn màu xám, hoàn toàn khác biệt với quá trình trưởng thành của anh.

Cảm giác này cực kỳ không dễ chịu.

Cứ như một cuộc đời trông có vẻ rất hoàn hảo, nhưng một hôm vô ý vén tấm màn lên lại phát hiện bên trong có một vết sẹo. Vết sẹo ấy gắn liền với sự trưởng thành của mình, một khi bất ngờ phát hiện ra, nó còn chấn động gấp mấy trăm lần so với việc biết nó ở đấy ngay từ đầu.

Cho nên khi Lê Phi Phàm vừa tỉnh dậy đã bị chó dọa cho hú hồn, sau đó nhớ lại những suy đoán đã được bổ sung hoàn chỉnh trong khoảng thời gian hai ngày hôn mê của mình.

Cơ thể lập tức có phản ứng về mặt sinh lý.

Anh vọt vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Giống như cơn đau thắt dạ dày.

Anh nôn đến xây xẩm mặt mày.

Nhưng anh đã không ăn gì trong thời gian dài, ngoại trừ cơn đau dạ dày thì cũng chẳng nôn ra được cái gì.
Bên ngoài có người gõ cửa, Lê Phi Phàm xoa bóp hai bên Thái Dương đau nhức của mình, sau đó nhấn nút xả nước, run chân tựa vào thành bồn cầu trượt xuống, ngồi bệt trên đất.

Lê Phi Phàm nhìn quanh nhà vệ sinh rồi ngẩng lên nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, anh có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc của mình.

Không gian trong phòng vệ sinh không lớn khiến anh vô thức nhớ về căn phòng nhỏ nơi anh bị nhốt.

Trí nhớ của một đứa trẻ 5 tuổi rất mơ hồ, anh không biết mình đã bị nhốt bao lâu, chỉ nhớ căn phòng đó có một cái xà nhà rất cao. Với tầm nhìn của anh, chỉ có thể thấy một ít ánh sáng len lỏi qua khung cửa sổ cùng với những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong tia sáng ấy.

Anh nhớ có loài côn trùng gì đó màu đen trong một góc, cảm giác tê dại bò dọc khắp đôi chân anh, cũng nhớ khi anh trộm chui ra khỏi cái hốc ấy thì đã bị một con chó to màu vàng đuổi theo không dứt.
Nhớ có dòng sông vắng lặng, nhớ cánh đồng hoang vu mà anh đã chạy qua.

Đoạn ký ức kia chỉ dừng lại ở đôi tay đã nắm lấy anh, những chuyện sau đó đều là khoảng thời gian lớn lên ở gia đình mới.

Cảm giác như bị phân liệt, nhưng cũng thật hoàn chỉnh.

Đầu anh ong ong, cảm thấy mọi thứ xung quanh mông lung như bị phủ một tầng sương mù. Mình lúc 5 tuổi và mình khi đã trải qua thăng trầm cuộc đời, trong nháy mắt, chính bản thân Lê Phi Phàm cũng không phân biệt được ai là ai, ai không phải là ai.

Cuối cùng, cánh cửa bị người bên ngoài phá ra, xông vào.

Lê Phi Phàm nhìn Hoắc Uẩn Khải, câu đầu tiên là: “Nhị gia, tôi sắp chết rồi.”

Hoắc Uẩn Khải bước tới bế anh lên, nhíu mày quay đầu nói: “Gọi bác sĩ!”

Bác sĩ kết luận anh bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Theo như lời của người chứng kiến toàn bộ quá trình là Khâu Hương, ngày đó mặt anh vàng như sáp, bị con chó của bạn cùng lớp Thịnh Hòa dọa sợ đến mức chui vào lòng Nhị gia, sau đó bắt đầu nôn mửa. Hôm đó rối loạn một hồi, cừ thật, anh đã khiến cho mọi người sợ chết khϊếp.
Vụ nổ ấy không làm anh bị thương.

Nhưng anh vẫn chịu khổ không ít.

Người bình thường cho rằng anh bị bắt cóc, tiêm thuốc, gặp vụ nổ mạnh nên mới kích động như thế.

Nhưng thật ra đây chỉ là một căn bệnh đến muộn.

Đã thế còn đến muộn những hai mươi năm.

Cũng may Lê Phi Phàm vẫn là Lê Phi Phàm.

Nếu phải tóm tắt cuộc đời của anh thì phải dùng tám chữ lớn để hình dung.

“Gia đình hạnh phúc, tuổi trẻ chết sớm”.

Cha mẹ hòa thuận, anh cả chu đáo.

Anh lớn lên trong sự đủ đầy về tiền bạc và tình yêu thương, chưa từng đau khổ vì tình, sự nghiệp cũng có chút thành tựu. Sau đó bị chọc giận bởi một nhân vật pháo hôi cùng tên cùng họ với mình trong một kịch bản rác rưởi nên tan ca sớm, kết quả vừa mới ra cửa bị xe tông chết.

Đó là cuộc sống của anh sau 5 tuổi.

Cho nên không cần biết trước lúc 5 tuổi anh tự kỷ thật hay anh chính là Lê Phi Phàm nguyên bản.
Ký ức cùng lắm chỉ có thể ảnh hưởng tới anh trong nửa giờ sau khi tỉnh dậy, anh có nhân cách hoàn chỉnh, có tam quan bình thường, có sự can đảm và khả năng chống lại những vấn đề tâm lý, tóm lại là anh cảm thấy bản thân vô cùng may mắn.

“Thật đấy, lúc em mới tỉnh dậy, chị còn tưởng em bị chấn động não.” Trong lúc dưỡng bệnh, Khâu Hương có tới thăm anh vài lần.



Vấn đề nghiêm trọng nhất của Lê Phi Phàm là tim đập nhanh và sốt cao, chỉ cần kiểm soát được thì sẽ sớm hồi phục.

Hôm nay, cuối cùng anh đã có thể ra ngoài cùng Khâu Hương.

Mấy ngày gần đây Lê Phi Phàm vẫn luôn ở trong phòng, không nhìn thấy cả ánh mặt trời.

Hôm nay thời tiết tốt, có gió.

Nhưng chị Lan bắt anh mặc thêm một lớp áo mới chịu thả người.

Sau khi mở cửa, không thấy bóng chị Lan đâu, Lê Phi Phàm lập tức cởϊ áσ khoác ra cầm trên tay, cười nói với Khâu Hương: “Lúc vụ nổ xảy ra, em đã rời khỏi chỗ đó rồi, đâu ra chấn động não.”
“Coi chừng chị Lan la em.” Khâu Hương nhìn hành động của anh, nói: “Nếu không phải trước đó Nhị gia đã sắp xếp người đi theo em, hơn nữa bên nhà họ Tần có người của chúng ta, có khi em đã đi đời nhà ma ở đấy luôn rồi.”

Khi Khâu Hương nghe toàn bộ câu chuyện từ chỗ Khâu Hổ, trong lòng bồn chồn không yên.

Cũng may Nhị gia phản ứng mau lẹ, lúc phát hiện ra vấn đề lập tức khởi động hệ thống an ninh cấp cao nhất của nhà họ Hoắc.

Mấy người đi theo Lê Phi Phàm cũng là chuyên gia truy tung nên mới đến sớm hơn dự kiến của nhà họ Tần, không để anh xảy ra chuyện không may.

Lê Phi Phàm thật sự không biết chuyện Hoắc Uẩn Khải cho người theo dõi mình, nhưng anh cũng chẳng thấy bất ngờ.

Trên người anh có quá nhiều chuyện bí ẩn, nếu như hắn chẳng làm gì thì hắn đã không phải Hoắc Uẩn Khải.
“Cho nên mới nói em may mắn.” Lê Phi Phàm ngồi ở đình viện hóng gió.

Khâu Hương bước tới: “Em có dám chắc mỗi lần như vậy mình đều sẽ gặp may không?”

Lê Phi Phàm thấy cô không bận đến mức chân không chạm đất như mọi khi bèn hỏi: “Hai ngày nay chị không bận gì à?”

“Không bận.” Khâu Hương đáp.

Lê Phi Phàm cười, liếc nhìn cô: “Em nói này chị Hương, có phải chị quên em cũng là cổ đông của tập đoàn, chị thấy đầu óc em có vấn đề nên nghĩ mắt em mù luôn đúng không?”

Khâu Hương ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn anh, nói: “Còn không phải do lo lắng em chưa khỏe, chị bận như vậy mà còn rút thời gian tới thăm em, em có biết hai chữ cảm ơn viết thế nào không?”

“Nhị gia ra tay với nhà họ Tần rồi?” Lê Phi Phàm hỏi.

Khâu Hương liếc nhìn anh một cái: “Đừng hỏi chị, bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi.”
Lê Phi Phàm cạn lời, thật ra đâu chỉ có mỗi Khâu Hương, mấy ngày nay anh hầu như không có lúc nào ở một mình.

Người có thể tới đều tới.

Hơn nữa, ngoại trừ nói chuyện phiếm ra thì chẳng nói gì khác.

Khâu Hương còn chưa đi, lại có thêm người tới.

Lần này là Tưởng Huân, thật ra cậu ta là người đến đầu tiên sau khi Lê Phi Phàm tỉnh lại.

Khi được chú Phúc dẫn vào, vừa hay thấy hai người đang ở đình hóng gió, cậu ta hai ba bước đã chạy tới chỗ Lê Phi Phàm, chộp lấy vai anh, quan sát kỹ càng, sau đó nói: “Khá tốt, không thiếu tay thiếu chân, gương mặt hồng hào sáng sủa.”

“Tránh ra.” Lê Phi Phàm tức giận vỗ vào tay cậu ta.

Khâu Hương thấy Tưởng Huân tới bèn đứng lên nói: “Thôi, em có bạn rồi thì chị đi trước, chị còn phải báo cáo cho Nhị gia nữa.”

“Báo cáo gì thế?” Tưởng Huân khó hiểu hỏi.
Khâu Hương nhìn thoáng qua Lê Phi Phàm, cười nhạo nói: “Tưởng thiếu gia không biết đấy thôi, từ khi Lê Tiểu Phàm của bọn tôi tỉnh dậy, Nhị gia đã ra lệnh không được để cậu ấy một mình. Nhưng ngài ấy bận quá, không có thời gian bên cạnh cậu ấy nên mấy người cấp dưới như bọn tôi đành phải giúp đỡ.”

Tưởng Huân sửng sốt.

Khâu Hương còn cố ý vươn hai tay về phía anh, nói: “Ngoan, lại đây để chị Hương cho em một cái ôm nào.”

Lê Phi Phàm thầm nghiến răng.

“Không, thèm.”

Khâu Hương xì một tiếng, cầm túi xách của mình rồi hất tóc rời đi.

Tưởng Huân nhìn bóng dáng Khâu Hương hơn nửa ngày, sau đó mới vòng qua bàn đá, ngồi phía đối diện Lê Phi Phàm.

Cậu ta nói: “Tôi đã đến Ngọc Kinh Viên này rất nhiều lần, chưa lần nào vào được cửa. Hoắc Uẩn Khải giấu anh ở nơi này, còn lúc nào cũng để người trông coi là để làm gì vậy?”
Lê Phi Phàm không trả lời cậu ta, hỏi ngược lại: “Thế cậu vào đây bằng cách nào?”

“Hoắc Uẩn Khải cho đấy.” Tưởng Huân chống tay lên bàn, nghiêng người về phía Lê Phi Phàm, hạ giọng nói: “Liêu Thành có động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa mấy ngày nay nhà họ Hoắc vẫn chặn mấy tin tức liên quan tới anh, còn ra tay với nhà họ Tần. Nếu không phải có người báo tin cho tôi, tôi tưởng anh đã đi đời luôn rồi.”

“Ngại quá, vẫn chưa chết.”

“Tôi nhổ vào, anh đúng là chẳng kiêng kị gì hết.” Tưởng Huân nói: “Anh có biết Hoắc - Tần đánh nhau ác liệt tới mức nào không? Lúc này mà Tần Bách Dạ còn như chó điên, bất chấp mọi thứ mà thanh lý nội bộ khiến cả Thịnh Kinh đều ghé mắt đấy. Hôm qua ông nội tôi còn hỏi có phải Thịnh Kinh đã xảy ra chuyện gì khó lường mà ông không biết hay không.”
Lê Phi Phàm liếc cậu ta: “Vậy cậu trả lời thế nào?”

“Tần Bách Dạ hoành đao đoạt ái, Hoắc Nhị gia nổi giận vì hồng nhan.”

Lê Phi Phàm nghe xong, đầu đầy sọc đen.

“Cậu lấy đâu ra cái tít giật gân của báo lá cải thế?”

Tưởng Huân bày vẻ mặt “anh vẫn còn giấu tôi”, nhìn Lê Phi Phàm: “Tất cả đều nói hai ông lớn của Thịnh Kinh vì tranh chấp một hạng mục ở Liêu Thành mà làm liên luỵ đến người vô tội là anh, cộng thêm chuyện anh rơi vào tay nhà họ Tần đã hoàn toàn chọc giận Nhị gia, nhưng tôi không thấy thế. Hoắc Uẩn Khải nhẫn nhịn chuyện này một thời gian dài như vậy, chỉ cần là người biết chút chuyện sẽ hiểu, kể cả hạng mục ấy tăng giá trị lên gấp mười lần thì cũng không đáng để bọn họ phí công như thế.”

Lê Phi Phàm nhướng mày nhìn cậu ta: “Vậy cậu nghe được tin gì?”
Tưởng Huân nhìn ngó xung quanh, sau đó hạ giọng nói: “Tần Tiêu mất tích rồi.”

“Ồ.”

“Anh ồ cái gì.” Tưởng Huân tiếp tục: “Chưa hết, nhà họ Thư hoàn toàn xong đời rồi, là xong đời theo nghĩa đen luôn. Từ đây về sau, những gia tộc lớn ở Thịnh Kinh sẽ không còn tên của nhà họ Thư nữa, kể cả khi bọn họ từng là danh gia vọng tộc. Anh có biết đó là nhờ công của ai không?”

“Ai?”

“Nhị gia nhà anh và Tần Bách Dạ.”



Tưởng Huân càng nói càng hăng: “Tôi nghĩ nát óc cũng không hiểu, ban đầu quan hệ giữa nhà họ Thư với nhà họ Hoắc không tồi, mà nhà họ Tần còn là thế lực chống lưng cuối cùng của nhà họ Thư, vậy mà bây giờ hai nhà kia lại đồng thời nhắm mũi giáo vào nhà họ Thư.”

“Hai người đó một bên đánh tới địch chết ta sống, một bên cùng có chung kẻ thù, vậy mấu chốt của sự mâu thuẫn này nằm ở đâu?”
“Ở anh đấy.”

“Tưởng tượng hai kẻ thù truyền kiếp cùng ngầm bảo vệ anh khỏi những chuyện này, tôi thấy chỉ có một khả năng hợp lý nhất.”

“Sau khi trở về từ Liêu Thành, Tần Bách Dạ đã phải lòng anh.”

Tay Lê Phi Phàm run lên, suýt chút nữa quăng mất ly trà vừa mới cầm.

Anh cạn lời nhìn Tưởng Huân, nhấn mạnh: “Hắn ta không yêu tôi, trong đầu cậu ngoại trừ yêu hận tình thù chốn hào môn thì có thể còn chút tư duy của người bình thường được không?”

Dứt lời, Lê Phi Phàm cũng im lặng.

Thật ra với tư duy người bình thường, việc anh nghĩ mình là em trai của Tần Bách Dạ mới là bất thường.

Lê Phi Phàm không nói cho Tưởng Huân biết mình có khả năng là người em trai đã mất của Tần Bách Dạ.

Tỉnh dậy lâu như vậy, nhưng anh vẫn chưa nói chuyện này với ai.

Cho dù anh không nói, Hoắc Uẩn Khải cũng đã biết, nếu không hắn sẽ chẳng vô cớ phong toả tin tức về anh, đến tận hôm nay mới buông lỏng.
Tưởng Huân đến được đây, chứng minh có cái gì đó đã hạ màn.

Ít nhất là ở chỗ Hoắc Uẩn Khải, chuyện lần này đã kết thúc.

Ánh chiều tà chiếu lên khu vườn, thứ đầu tiên khiến Hoắc Uẩn Khải chú ý chính là Lê Phi Phàm đang ngồi trên hành lang dài.

Anh đưa lưng về phía cổng vòm, dựa người vào lan can, bàn tay đặt trên bụng, cả người thoạt nhìn như được tắm nắng chiều.

Người đi theo sau hắn dè dặt nói: “Nhị gia.”

Hoắc Uẩn Khải phất tay, ý bảo đừng lên tiếng.

Hắn đưa đồ trong tay mình cho người gác cổng, sau đó đi tới hành lang bên kia.

Những người giúp việc xung quanh đều hiểu ý, không nói gì, im lặng rời khỏi nơi này.

Lê Phi Phàm không ngủ.

Khi phát hiện bốn phía bỗng dưng yên tĩnh, anh mở mắt.

Thấy có người đứng sau, anh quay đầu: “Nhị gia.”

“Sao lại ngủ ở đây?” Hoắc Uẩn Khải hỏi anh.
Lê Phi Phàm lắc đầu: “Không ngủ.”

Hiện giờ nhìn Hoắc Uẩn Khải, Lê Phi Phàm cảm thấy góc nhìn của mình về hắn đã thay đổi. Làm người đứng đầu của nhà họ Hoắc, năng lực hành động và sự phán đoán của hắn là điều không thể nghi ngờ. Nhưng giờ đây, khi hắn lẳng lặng đứng phía sau anh, Lê Phi Phàm mới phát hiện hóa ra phân lượng của hắn trong cuộc đời nhiều trắc trở của anh không nhẹ như anh tưởng.

Dù bọn họ quen nhau bằng cách nào, vì sao lại có mối quan hệ như bây giờ, ít nhất đối phương không phải loại người tùy tiện.

Cho dù tương lai bọn họ đường ai nấy đi, Lê Phi Phàm nghĩ, Hoắc Uẩn Khải vẫn sẽ là nét bút đậm màu mà sống động trong trí nhớ của anh.

Không khí tĩnh lặng.

Ánh mặt trời dịu nhẹ.

Hoắc Nhị gia như được khoác một lớp áo mềm mại, ánh mắt nhìn anh như nhìn một sinh mệnh mới, ngay cả giọng điệu cũng tràn ngập sự dịu dàng, bao dung vô tận.
Lê Phi Phàm nghe hắn hỏi: “Cậu có muốn gặp hắn ta không?”

“Không muốn.” Lê Phi Phàm thật thà nói.

Bọn họ chọn không xé rách lớp màn ấy.

Lê Phi Phàm cũng hiểu vụ ở Liêu Thành lần này, Hoắc Uẩn Khải muốn thử xem anh có biết chuyện đó không.

Trừ việc Lê Phi Phàm không hiểu sao bản thân lại có hai cuộc đời bất đồng, gần như anh chẳng có bí mật gì với Hoắc Uẩn Khải.

Cho nên anh nói thẳng là không muốn.

Đây là vấn đề anh đã cân nhắc trong lòng khá lâu kể từ khi tỉnh dậy.

Lý trí nói anh là Lê Phi Phàm, không phải Tần Bách Xuyên.

Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ có ký ức của Tần Bách Xuyên, nhưng vẫn bị mắc kẹt trong cảm xúc từ quá khứ. Thậm chí anh không thể ngó lơ khoảng hồi ức ngắn ngủi này, nó đã thay đổi anh rất nhiều.

Hoắc Uẩn Khải đã nói với anh: “Cậu vẫn không thể vượt qua được về mặt tình cảm, đúng không?”
“Hiện giờ hắn ta thế nào?” Lê Phi Phàm ngước mắt nhìn hắn.

Hoắc Uẩn Khải rũ mắt, khẽ vươn tay chạm vào đuôi mắt hơi cụp xuống của anh, nói: “Không ổn lắm, thậm chí hắn ta còn không biết cậu còn sống, nhưng sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ biết thôi, tôi không thể nhốt cậu ở đây cả đời.”

“Cảm ơn.” Lê Phi Phàm nói: “Vì đã cho tôi thời gian.”

Hoắc Uẩn Khải khẽ cười: “Từ lúc tỉnh dậy cậu cứ như vậy.”

“Như nào?” Lê Phi Phàm hỏi.

Hoắc Uẩn Khải trả lời: “Đôi mắt như rất quyến luyến, dính người, cậu đã quên hết ký ức hồi còn nhỏ rồi phải không?”

Lê Phi Phàm gật đầu.

Hoắc Uẩn Khải nói: “Cứ làm theo con tim là được.”

Lê Phi Phàm thấy lòng mình như bị dòng nước chảy qua chỉ vì câu nói của Hoắc Uẩn Khải.

Ở trước mặt người khác, có lẽ Lê Phi Phàm sẽ không thể hiện ra, nhưng ở trước mặt Hoắc Uẩn Khải, mặc kệ chuyện anh đã cố tình xem nhẹ kia có bị phơi bày dưới mặt trời không thì anh vẫn sẽ không có cảm giác khó chịu vì bị đụng tới ranh giới.
Thậm chí anh còn tựa đầu vào bên hông hắn.

“Nhị gia, đau đầu sắp chết rồi.”