Vẫn là văn phòng của Hoắc Uẩn Khải.
Hắn cởϊ áσ khoác, ngồi vắt chéo chân trên sô pha, lấy gói thuốc bên cạnh xé mở rồi dùng tăm bông nhúng vào nước thuốc, gọi Lê Phi Phàm: “Lại đây.”
“Tôi đã khử trùng rồi.” Lê Phi Phàm miễn cưỡng đáp lời.
Hoắc Uẩn Khải liếc anh một cái: “Cậu chấm có hai cái thì có tác dụng gì, không phải vừa rồi sĩ diện lắm sao?”
Lê Phi Phàm không tình nguyện đi qua, ngồi xổm trước mặt Hoắc Uẩn Khải.
Anh càu nhàu: “Nước thuốc này có phẩm màu, bôi trên mặt khó coi chết đi được.”
Hoắc Uẩn Khải không thèm so đo: “Cái này không hoạt hóa, sẽ không đau.”
Động tác Hoắc Uẩn Khải tương đối nhẹ, Lê Phi Phàm cũng không cảm nhận được gì, thỉnh thoảng mới cảm giác ngón tay Hoắc Uẩn Khải vô ý chạm nhẹ mặt anh, mang đến một chút cảm xúc ấm áp.
Lê Phi Phàm ngửa đầu nhìn cằm Hoắc Uẩn Khải.
Không giống đêm ở bờ biển tối lửa tắt đèn chỉ mơ hồ thấy đường nét khuôn mặt tuấn tú kia, lúc này nhìn ở khoảng cách gần, Lê Phi Phàm nghĩ Chúa sáng thế vẫn thiên vị người nào đó, một chút tỳ vết cũng tìm không ra.
Hoắc Uẩn Khải giúp anh bôi thuốc, rũ mắt hỏi : “Nhìn cái gì?”
“Nhìn anh đẹp trai.”
“Ồ, tôi còn tưởng cậu cảm thấy người đẹp nhất trên đời này là bản thân.”
Lê Phi Phàm cướp tăm bông trên tay hắn, ném vào thùng rác màu đen bên cạnh, sau đó nói: “Đúng vậy, nhưng điều đó không cản trở việc tôi cảm thấy anh cũng không tồi.”
Hoắc Uẩn Khải không để anh lộn xộn, hắn nắm cằm anh quay lại rồi dán băng cá nhân lên.
“Có muốn nói gì với tôi không?” Hoắc Uẩn Khải hỏi anh nhưng động tác vẫn không ngừng lại.
Lê Phi Phàm biết hắn bắt đầu tính sổ, ngửa đầu tự hỏi hai giây rồi trả lời: “Ờ, rốt cuộc tòa nhà này thuê người ở công ty bảo vệ nào vậy? Tôi cảm thấy có thể suy xét đổi một công ty khác. Không biết công ty đối thủ là ai, nhưng nhìn tình hình hôm nay chắc sẽ không dừng tay, chúng ta vẫn nên nghĩ cách giải quyết dứt khoát cho xong. Còn có…”
“Còn có cái gì?”
“Hôm nay mọi người đều trở tay không kịp, nếu được, đừng truy cứu trách nhiệm có được không?”
Lê Phi Phàm dùng câu nghi vấn, thử nhìn Hoắc Uẩn Khải.
Hoắc Uẩn Khải liếc anh một cái rồi gật đầu: “Tốt lắm, tập đoàn, đồng nghiệp, ngay cả công ty bảo vệ cậu đều có thể nghĩ chu đáo như vậy, vậy cậu nói cho tôi biết vì sao muốn chắn hộ người ta?”
Hoắc Uẩn Khải đã xem camera giám sát.
Hắn cũng biết vì sao anh lại bị thương ở mặt.
Anh luôn miệng nói chán ghét Thư Dịch Khinh, nhưng vẫn che trước mặt cậu ta trước tiên.
Ánh mắt Hoắc Uẩn Khải nhìn anh có chút nghiêm nghị: “Có phải cậu đã quên ngày hôm qua tôi đã nói gì không?
Không cần làm gì cả, chỉ cần ở yên là được rồi, cậu coi lời tôi như gió thoảng mây bay đấy à?”
Lê Phi Phàm vẫn duy trì tư thế ngồi xổm ngửa đầu nhìn hắn, anh duỗi tay sờ vào vị trí đã được dán băng trên mặt.
“Đợi chút, anh để tôi suy nghĩ chút đã.” Lê Phi Phàm nói.
Lời của Hoắc Uẩn Khải làm đầu óc anh hơi rối. Lê Phi Phàm ngồi xổm cũng mệt mỏi, lại lười đứng lên nên dứt khoát ngồi xuống thảm bên chân Hoắc Uẩn Khải, xoay người dựa lưng vào sô pha bên cạnh hắn.
Anh gấp một chân, một chân khác duỗi thẳng chống lên bàn trà phía trước, ngả đầu lên sô pha.
Cả quá trình, suy nghĩ trong đầu anh đã xoay chuyển hàng ngàn lần.
Dựa theo cốt truyện gốc, giữa các nhân vật chính sẽ xuất hiện các loại hiểu lầm, sau đó sẽ có các sự kiện bất ngờ khiến tình cảm thăng tiến. Hiện giờ chưa xảy ra vụ hiểu lầm liên quan tới gia tộc, Thư Dịch Khinh vẫn tiến vào Hoắc thị vì nhà họ Thư và Tần Bách Dạ .
Anh phát hiện mình thật sự đã làm điều thừa rồi.
Trước đó anh nghĩ thân phận này của bản thân là phải bảo vệ cho Thư Dịch Khinh, như vậy Hoắc Uẩn Khải sẽ không nói gì được, cho dù tương lai có thoát khỏi thân phận chim hoàng yến thì hắn cũng không nắm được nhược điểm của anh.
Anh đã bị thương thay cho Thư Dịch Khinh rồi, Hoắc Uẩn Khải làm sao vậy?
Lê Phi Phàm như hiểu ra điều gì: Chỉ cần anh không gây chuyện, không ngầm làm hại Thư Dịch Khinh thì cậu ta có gặp chuyện cũng sẽ có Hoắc Uẩn Khải giúp giải quyết, nếu không được thì còn có nam hai nam ba tới xử lý hộ.
Hoắc Uẩn Khải kêu anh đừng nhúng tay, anh không động vào là được đúng không?
Anh nghiêng đầu qua: “Gia.”
Hoắc Uẩn Khải nhìn về phía anh.
Lê Phi Phàm nói: “Nếu, ừm, tôi nói là nếu, hôm nay Thư Dịch Khinh bị mấy tên lưu manh kia đánh, hoặc là bị bắt đi, mà tôi có mặt nhưng không giúp cậu ta, anh có tính sổ với tôi không?”
“Tiền đề giúp đỡ người khác là bảo đảm an toàn cho bản thân.” Vẻ mặt Hoắc Uẩn Khải lạnh lùng: “Cậu không có nghĩa vụ đó, bất kể là hôm nay cậu cứu Thư Dịch Khinh hay ai trong văn phòng cũng thế.”
“Tôi sai rồi.”
“Ồ?”
“Tôi bảo đảm lần sau sẽ không xen vào việc người khác.”
Ngại quá, cản trở không gian phát huy của anh rồi.
Lê Phi Phàm chỉ có thể tận lực đền bù, anh ngửa đầu nói: “Có vẻ Thư Dịch Khinh rất sợ hãi, tôi thấy mặt cậu ta trắng như bức tường.”
Lê Phi Phàm thật sự không nói nên lời, dưới góc độ nhìn nhận của anh, bản tính thuần túy ngây thơ của Thư Dịch Khinh hoàn toàn dựa trên sự bao dung và hy sinh của người xung quanh. Thân là nhân vật chính của quyển sách cẩu huyết như “Hồng Sí”, chỉ cần có liên quan tới cậu ta là chắc chắn sẽ không ngừng gặp rắc rối.
Cậu ta chính là một “rắc rối sống”, là thiên địch của Lê Phi Phàm.
Hoắc Uẩn Khải nghe vậy bèn hỏi: “Cho nên?”
“Anh không đi dỗ dành à?”
Hoắc Uẩn Khải nói: “Tôi cảm thấy cậu đang hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Thư Dịch Khinh. Cho dù tôi đưa cậu ta xuất ngoại hay là hôm nay để cậu ta tiến vào Hoắc thị, chúng tôi không phải kiểu quan hệ mà cậu ta cứ bị dọa thì tôi phải đi dỗ dành.”
Lê Phi Phàm: “…”
Hoắc Uẩn Khải: “Nhìn tôi làm gì?”
“Quả nhiên, tác giả không gạt tôi.”
Tuyến tình cảm của nhân vật chính trong “Hồng Sí” rất cứng nhắc, toàn bộ cuốn sách được kể bằng góc nhìn đa chiều. Lê Phi Phàm cố lắm mới viết ra mấy kiểu tình tiết sinh ly tử biệt, kẻ mạnh tối cao có cảm tình với đóa hoa trắng thiện lương.
Lời Hoắc Uẩn Khải nói lúc này càng chứng thực rõ ràng.
Hắn duỗi tay sờ lên trán Lê Phi Phàm, nhíu mày: “Nói mê sảng gì đấy.”
“Đáng tiếc.”
Đáng tiếc anh không thể tự thoát khỏi thân phận chim hoàng yến này.
Mặc kệ Hoắc Uẩn Khải có thích Thư Dịch Khinh hay không, kết cục cuối cùng vẫn là ở bên người ta.
Cho nên anh chỉ có thể tận lực làm những gì có thể làm, ví dụ như thái độ đối với Thư Dịch Khinh. Anh ghét người này là một chuyện, nhưng ở trong mắt những người khác thì không hẳn. Cho nên hôm nay anh lựa chọn giúp cậu ta, bởi vì anh không biết nếu không giúp thì có hậu quả gì không.
Nhưng Hoắc Uẩn Khải nói anh không có nghĩa vụ kia, ít nhiều vẫn giúp anh an tâm phần nào.
Chứng minh trong khoảng thời gian này anh làm việc cũng không tệ lắm.
Đúng lúc này cửa văn phòng bị người nào đó gõ vang.
Khâu Hương đi giày cao gót tiến vào.
Trước tiên cô chào một tiếng với Hoắc Uẩn Khải, sau đó nhìn về phía Lê Phi Phàm hỏi: “Em không sao chứ?”
“Chị Hương.” Lê Phi Phàm vuốt mặt oán giận: “Em mất mặt quá.”
Khâu Hương nhìn anh cười lạnh hai tiếng: “Ai bảo em thể hiện.”
Nói xong thì ném một cái bình nhỏ vào ngực anh, nói: “Đây là sản phẩm xóa sẹo, nhớ bôi nó một lần mỗi sáng và tối.”
“Biết ngay chị vẫn là người đáng tin cậy.” Lê Phi Phàm nói.
Khâu Hương: “Nhị gia tìm cho em đấy.”
Lê Phi Phàm dừng một hồi, sau đó lại trợn trắng mắt: “Vốn dĩ nhị gia coi trọng em là vì gương mặt này, hiện tại em cũng được coi như tài sản cá nhân của hắn, phí chút tâm tư này cũng là điều nên làm mà.”
“Kiểu gì cậu cũng nói được.” Hoắc Uẩn Khải tóm lấy anh: “Đừng ngồi dưới đất.”
Khâu Hương tiến vào nhất định là có sự việc quan trọng muốn nói, Lê Phi Phàm đứng lên định đi ra ngoài.
Kết quả Hoắc Uẩn Khải nói: “Cứ ở lại chỗ này đi, về sau không cần đến tập đoàn điểm danh mỗi ngày, có việc thì đi theo tôi, không cần làm việc đúng giờ.”
Khâu Hương kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoắc Uẩn Khải.
Lê Phi Phàm cũng sửng sốt: “Không phải kêu tôi làm trợ lý sao?”
“Trợ lý cá nhân.” Hoắc Uẩn Khải nhìn anh: “Chỉ cần chăm sóc tôi, tôi ở đâu thì cậu ở đó.”
Lê Phi Phàm: “…”
Tuy Hoắc Uẩn Khải có vài trợ lý, nhưng nhiệm vụ của mỗi người được phân công lại khác nhau. Ngay cả trợ lý đặc biệt thường xuyên cùng vào cùng ra như Cao Thăng cũng chỉ tiếp xúc nhiều ở phương diện công tác, phương diện sinh hoạt cá nhân thì rất ít chạm đến.
Cho nên nói đúng ra, Hoắc Uẩn Khải không có trợ lý cá nhân.
Hắn là người coi trọng riêng tư, không muốn có người can thiệp quá nhiều vào sinh hoạt của mình.
Phương diện sinh hoạt chủ yếu dựa vào chú Phúc.
Nhưng bây giờ, Lê Phi Phàm nói: “Việc này không ổn lắm nhỉ?”
“Vốn dĩ hai ngày này là để cậu thích ứng với công việc hằng ngày ở tập đoàn.” Hoắc Uẩn Khải không cảm thấy mình đã ra một mệnh lệnh to lớn, hắn nói: “Cứ làm vậy đi.”
Chuyện này tương đương với việc cùng hắn đến công ty, cùng hắn ra ngoài, cùng hắn trở về.
Ngoài công việc ra thì anh còn phải hiểu biết thói quen sinh hoạt hàng ngày của Hoắc Uẩn Khải.
Còn gì là tình nhân nhỏ chỉ cần hưởng thụ nữa, anh đây là đang bị cuộc sống bóp chặt cổ.
Hiển nhiên những người khác không cảm thấy như thế.
Sau khi trải qua một trận náo loạn trong văn phòng, ánh mắt Cát Tùng thầm lộ ra vẻ sùng bái với anh. Đới Vĩ không tìm anh để gây sự, hắn nghe nói Lê Phi Phàm sẽ làm trợ lý cá nhân của Hoắc tổng nhưng lại không mắng anh là hồ ly tinh nữa.
Lúc trước chỉ nói đùa một câu muốn làm trợ lý cá nhân cho hắn, ai ngờ Hoắc Uẩn Khải hiện thực hóa thay anh luôn. Hơn nữa hắn còn tăng cường an ninh, đưa công ty đối thủ ra toà án, tất cả chỉ vỏn vẹn trong vòng nửa ngày.
Trong lòng mọi người điên cuồng thét chói tai, Hoắc tổng chiều yêu tinh nhỏ quá đi!
Không còn lời đồn anh bị Hoắc Uẩn Khải vứt bỏ, không khí trong văn phòng trở nên hài hòa hẳn. Đồng nghiệp bộ phận khác còn chủ động chào anh một tiếng trợ lý Lê, ngay cả bác gái canteen thấy anh cũng múc thêm mấy muỗng cơm.
Lê Phi Phàm được ưu ái một lần nữa.
Quá đột ngột.
Nhưng vào buổi tối, Lê Phi Phàm lại bị mắng một hồi ở Ngọc Kinh Viên.
Chị Lan mắng anh.
Nhất là khi chị biết anh bị thương là do Thư Dịch Khinh thì ánh mắt nhìn anh càng thêm tiếc hận.
Chị vừa cẩn thận tháo băng dán trên mặt anh, vừa nhíu mày nhìn vết xước nói: “Ban ngày đi ra ngoài còn tốt, thế mà giờ lại bị thương trên mặt, còn bị thương ở vị trí dễ thấy như vậy, lưu lại sẹo thì sao.”
“Không sâu lắm mà.” Lê Phi Phàm bị ấn ngồi cạnh bàn, bảy tám người hầu vây quanh nhìn anh như nhìn con khỉ.
Giãy giụa mãi mà không thoát được, anh đành phải an ủi: “Nhị gia đã tìm thuốc rồi, hiệu quả rất tốt.”
Từ lần trước Hoắc Uẩn Khải tới đây ăn cơm lúc nửa đêm, người ở viện này dần nhiều lên.
Hắn không dùng bữa ở bên kia mà đến tối sẽ trở về đây.
Chú Phúc dứt khoát sắp xếp vài người sang bên này luôn.
Có một cô bé chưa tới mười lăm tuổi là con gái thím Lưu ở phòng bếp lớn bên kia, tên là Thịnh Hòa. Chị Lan rất thích cô bé, cuối tuần sẽ kêu cô bé tới đây chơi. Cô bé lanh lợi lại giỏi ăn nói, Lê Phi Phàm tiếp xúc vài lần cũng rất thích, cô bé cũng hay chạy qua bên này.
Thịnh Hòa dựa gần chị Lan, áp sát vào mặt anh.
Cô bé cười hì hì nói: “Phàm Phàm, băng dán trên mặt cậu khí thế lắm nha.”
“Đừng gọi bừa.” Lê Phi Phàm chụp đầu cô bé: “Gọi anh.”
Thịnh Hòa: “Tôi không gọi á, cứ lớn hơn là bắt gọi anh, không có gì mới mẻ hết.”
Lê Phi Phàm: “Vậy kêu cha.”
Nói xong thì ăn một cái tát của chị Lan.
“Không biết lựa lời.” Chị Lan trừng anh.
Lê Phi Phàm tủi thân xoa vai mình: “Em không kết hôn sinh con, muốn nhận miễn phí một đứa con gái lớn như vậy thì có làm sao đâu?”
“Em mới bao lớn mà muốn làm cha người ta.”
Thịnh Hòa: “Đúng vậy!”
Lê Phi Phàm: “Con gái.”
“Không chịu.”
“Con gái.”
“Không chịu.”
Khi hai người ồn ào nhốn nháo bên này, ngoài cửa có người kêu một tiếng: “Nhị gia.”
Giây tiếp theo Hoắc Uẩn Khải đã tiến vào.
Thấy trong phòng đầy người, hắn cũng sửng sốt một chút, sau đó nhấc chân đi về phía Lê Phi Phàm bị ấn ở bên trong, .
Một vòng người vây quanh tự động tản ra, ngay cả cô bé vô pháp vô thiên như Thịnh Hòa thấy Hoắc Uẩn Khải cũng tự động im lặng, trốn bên cạnh những người lớn khác. Chị Lan vẫn đứng ở đằng kia, thời trẻ chị hầu hạ lão phu nhân, giờ nhìn Hoắc Uẩn Khải vẫn như nhìn một tiểu bối.
Thấy Hoắc Uẩn Khải tiến lên xem vết thương trên gò má Lê Phi Phàm, lần đầu tiên giọng điệu của chị mang theo sự không đồng ý và trách cứ: “Nhị gia trăm công ngàn việc, có mấy lời tôi không nên nói, nhưng Phi Phàm vẫn là người của ngài, ban ngày ban mặt mà người có thể bị thương như vậy, lần này là mặt, lần sau lỡ như là tính mạng luôn thì sao.”
Biểu cảm của Lê Phi Phàm cứng lại, anh kéo tay áo chị Lan: “Chị Lan, chị nói nghiêm trọng quá rồi.”
Trong mắt chị Lan, có lẽ mặt anh bị thương là do người ta cố ý hại, hơn nữa lần này lại dính tới Thư Dịch Khinh, chị Lan đã ghét cậu ta thì chớ.
Một vết cắt dài bằng nửa ngón tay, vết thương này đối với Lê Phi Phàm thật sự không là gì, chẳng qua nhìn hơi bắt mắt tí thôi. Nhưng sự quan tâm của chị Lan thì khác, chị rất giống người nhà của Lê Phi Phàm.
Nhưng anh cũng không hy vọng chị Lan tranh chấp với Hoắc nhị gia được chị coi sóc từ nhỏ tới lớn chỉ vì anh.
Mặt Hoắc Uẩn Khải không tỏ vẻ gì, ngược lại bình thản nói: “Là tôi sơ suất.”
Lê Phi Phàm: “…”
Sắc mặt chị Lan hòa hoãn: “Nhị gia ngồi một lát đi, tôi kêu người đi chuẩn bị cơm chiều.”
Chị Lan nói xong bèn đưa thuốc trong tay cho Lê Phi Phàm, nhỏ giọng nói với anh: “Nhị gia vẫn để ý đến cậu, nói chuyện cho tử tế.”
Lê Phi Phàm cầm thuốc nhìn Hoắc Uẩn Khải: “…”
“Đưa cho tôi.” Hoắc Uẩn Khải lấy thuốc từ trong tay anh, ngồi xuống bên cạnh.
Lê Phi Phàm cũng không phản đối, nghiêng người đối mặt với hắn, hỏi: “Sao trễ vậy rồi mà nhị gia còn tới đây?”
“Đến xem.”
Hắn cũng chưa nói xem cái gì, chỉ quét mắt nhìn cửa, nói: “Nơi này của cậu bây giờ có vẻ rất náo nhiệt.”
“Chủ yếu là vì có con nít thôi.”
“Thích con nít à?” Hoắc Uẩn Khải hỏi.
Lê Phi Phàm không biết vì sao chủ đề trò chuyện của họ lại chuyển tới vấn đề này, nhưng vẫn thành thật nói: “Không thích, nhỏ hẳn hoặc lớn hẳn thì còn được, chứ cái đọ tuổi dở dở ương ương thì tôi chỉ muốn đá văng nó.”
Hoắc Uẩn Khải không nói chuyện, chuyên chú đổi thuốc cho anh.
Vết thương trên mặt anh nhìn thì dài nhưng thực ra không sâu, chỉ có một đoạn ở giữa nhìn sâu hơn một chút.
Hoắc Uẩn Khải nhanh chóng đổi xong thuốc, vừa đóng nắp vừa nói: “Bên Hoắc Thất gần đây chuẩn bị đẩy mạnh hạng mục kia, cậu trì hoãn nó một chút.”
“Hả?” Lê Phi Phàm ngẩn ra: “Có vấn đề gì sao?”
Đây là một trong những thứ anh xem trọng trước đó.
Hoắc Uẩn Khải liếc anh một cái: “Bản thân thì không có vấn đề gì, nhưng công ty bất động sản họ ủy thác là “Hoàn Trình”.”
Lê Phi Phàm nháy mắt đã hiểu, nhíu mày: “Có quan hệ với đám người gây rối hôm nay.”
“Chưa công khai hợp tác nên có rất ít người biết đến.”
Hoắc Uẩn Khải thấy anh nhíu chặt mày bèn nói tiếp: “Nhưng tôi có thể nói cho cậu một tin tức, cậu có thể suy xét bất động sản ở trung tâm thành phố Long Hi. Chỉ cần làm được điều đó, không tới ba tháng, toàn bộ khó khăn tài chính trước mắt của cậu đều có thể được giải quyết.”
Lê Phi Phàm ngẩng đầu nhìn hắn.
Tất nhiên, anh sẽ không nghi ngờ tính xác thực của tin tức mà Hoắc Uẩn Khải nói.
Trên thực tế, loại tin tức này có tiền cũng không lấy được.
Điều khiến anh ngạc nhiên là Hoắc Uẩn Khải nắm rõ mọi động tác của anh trong lòng bàn tay. Thực ra chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên, Lê Phi Phàm khó hiểu là không biết động tĩnh của mình có cái gì đáng giá khiến hắn chú ý như vậy.
“Tại sao lại giúp tôi?” Lê Phi Phàm hỏi.
Hoắc Uẩn Khải: “Cậu cảm thấy tại sao?”
Lê Phi Phàm: “Bồi thường tai nạn lao động?”
“Khoản bồi thường này đủ để trả cho vô số cái mặt của cậu.” Lời này của Hoắc Uẩn Khải ít nhiều có phần tổn thương, sau đó mới nói: “Tôi đã nói là tôi có thể cho cậu bất cứ quyền lợi gì trong phạm vi cho phép. Hoàn Trình xảy ra chuyện chỉ là vấn đề sớm muộn, cho nên vài lần gây rối trước đó tôi đều bỏ qua, bây giờ nhân tiện tiết lộ cho cậu là bởi vì cậu cần biết.”
Lê Phi Phàm sờ mặt mình, anh bị tin tức này làm choáng váng.
Phải biết rằng lời nói của Hoắc Uẩn Khải không bao giờ phóng đại, hắn dám khẳng định nếu anh xuống tay trong vòng ba tháng thì vấn đề tài chính có thể giải quyết. Lê Phi Phàm tính thử khoản số vốn còn dùng được trước mắt, sau đó tính ra con số cuối cùng kinh người nếu thắng lợi.
Lê Phi Phàm chưa từng trải nghiệm cảm giác tiền từ trên trời rớt xuống như vậy.
Lại được trải nghiệm niềm vui khi làʍ t̠ìиɦ nhân nhỏ của đại lão lần nữa.
Lê Phi Phàm không giấu được nụ cười trên mặt, xoay người đối mặt với hắn: “Nhị gia à, tôi phải làm thế nào để báo đáp anh đây? Chỉ cần anh muốn, núi đao biển lửa cũng không thành vấn đề.”
Hoắc Uẩn Khải liếc anh: “Tiền tiêu vặt thôi, không cần báo đáp.”
“Tiền tiêu vặt?”
“Không phải cậu nói với bên ngoài rằng tôi không cho cậu nổi tiền mời cơm sao?”
Lê Phi Phàm cắn răng: “… Cát Tùng.”
Giây tiếp theo lại thay đổi sắc mặt.
“Bọn họ nói bậy thôi.”
Hai tay Lê Phi Phàm chống giữa hai chân, ngước lên nhìn Hoắc Uẩn Khải, nhẹ giọng nói: “Sao mà họ biết được Nhị gia anh tốt thế nào, chỉ có tôi biết thôi. Nhị gia thật tốt, tốt nhất, cực kỳ tốt với tôi.”
Hoắc Uẩn Khải đẩy anh ra.
Lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng thét thất thanh.
Lê Phi Phàm nghe ra là giọng của Thịnh Hòa, sắc mặt chợt đổi, đứng lên chạy ra bên ngoài.
Viện này của anh có hai lối vào, không gian rất lớn, trong viện có các hòn non bộ.
Cô gái nhỏ ôm eo chị Lan ngồi trong sân, khóc đến thở hổn hển. Cô bé vừa chỉ tay về phía mương nước chảy nhỏ ở đằng kia, vừa vùi mặt vào vòng tay của chị Lan mà khàn giọng hét lên: “Bên kia! Có người! Bên kia có người chết!”
Sắc mặt Lê Phi Phàm nháy mắt trắng bệch, nhấc chân muốn chạy về bên đó.
Giây tiếp theo một bàn tay từ phía sau duỗi tới tóm lấy anh.
“Đừng nhúc nhích.” Sắc mặt Hoắc Uẩn Khải tối sầm lại, kéo Lê Phi Phàm đến phía sau bắt anh đứng yên tại đó, tự mình đi lên trước.
Phía trước đã có người nâng một người đàn ông mặc bộ đồ trắng lên mặt cỏ, tiếp theo lật người đó lại, là một con rối không có khuôn mặt.
Mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Lê Phi Phàm đã thấy mấy chữ đỏ như máu trên quần áo từ xa.
Toàn bộ người của Hoắc thị đều không thể chết tử tế.
Thời thế đổi thay, gia tộc trăm năm vừa mới đổi chủ, khu vườn mới xây mà đã bị người khác vứt thứ như vậy vào.
Lê Phi Phàm vừa cảm thấy không thể tưởng tượng, vừa nhịn không được nhớ tới tối hôm đó Thành Dư Nam nhốt anh vào từ đường nhà họ Hoắc. Cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng, ớn lạnh từng cơn.
Hoắc Uẩn Khải quay đầu nhìn một vòng trong viện, không nhìn ra cảm xúc trên mặt.
Đến khi ánh mắt hắn đảo qua Lê Phi Phàm mới nói với chị Lan: “Tìm người sửa sang lại một chút, đêm nay không ai ở lại.”