Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 97: Sở gia truyền thừa (1)




          
Tần Mặc Hàm có chút cảm động lại có chút buồn cười, ánh mắt băn khoăn một phen ra hiệu bọn hắn đứng lên: "Vất vả các ngươi, mọi người đều tốt?" Dứt lời nàng lại nhìn lướt qua một vòng, mấy người Tiêu Hiên cũng lần lượt chạy tới, dáng vẻ đều kinh hỉ, thế nhưng lại không nhìn thấy Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm.
"Sư tỷ cùng Bạch Liễm đâu?" Tần Mặc Hàm nhíu mày lại, hỏi bọn hắn.
Đoàn người sắc mặt đều trầm xuống, nụ cười cũng ngưng lại. Tần Hạ im lặng nửa ngày mới ảo não nói: "Tiểu chủ tử, Nhạc cô nương cùng Bạch cô nương... đã xảy ra chuyện. Còn có Côn, nó ra ngoài tìm ngài, cũng.... Cũng không thấy. Là thuộc hạ vô năng, xin tiểu chủ tử trách phạt!"
Tô Tử Ngưng thoáng biến sắc: "Xảy ra chuyện gì?"
Mấy người Tần Hạ cũng không kịp vui mừng vì mới trùng phùng, đem chuyện đã xảy ra nói một lần. Những ngày này bọn hắn tại Hư Không Huyễn Cảnh không ngừng lịch luyện, thuận tiện tìm kiếm tung tích hai người Tần Mặc Hàm, nhưng bọn hắn trong lúc vô tình kích khởi trận pháp, bị rơi vào trong động phủ của một vị Đại Năng. Bên trong động phủ cơ quan cạm bẫy trùng trùng, chủ nhân khi còn sống vậy mà tu luyện Ngự quỷ thuật, bốn phía trong động quỷ khí dày đặc, quỷ linh lộng hành. Lúc đầu phát giác không ổn, bọn hắn chuẩn bị tranh thủ thời gian rút lui, nhưng lại gặp phải Ma tu lẫn vào Hư Không Huyễn Cảnh đánh lén.
Lúc ấy tình huống hỗn loạn, đoàn người trải qua một phen khổ chiến trong động, vốn đã tiêu hao linh lực quá lớn, đột nhiên bị Ma tộc tập kích, càng là họa vô đơn chí. Nhạc Phồn nguyên bản bị Ma tộc để mắt tới, lập tức bị chúng bao vây hung hăng lấy tinh huyết, mặc dù Bạch Liễm liều mạng đánh gãy mới giữ được tính mạng cho Nhạc Phồn, nhưng trận pháp lần nữa bị giẫm phải, cửa động đột ngột rơi xuống, Nhạc Phồn trọng thương không thể kịp thoát ra, Bạch Liễm cũng đi theo vào, cuối cùng cả hai bị chôn ở bên trong.
Bọn hắn ở bên ngoài lục lọi nửa ngày cũng vô pháp tìm được cửa động, vốn là sốt ruột vạn phần, lại phát hiện bên này có người độ kiếp. Người ngoài không hiểu rõ, nhưng Tần Hạ lại cực kỳ quen thuộc, kia Thiên Khiển hung ác mượn cớ lôi kiếp để gieo họa cho Tần gia, mặc dù không thể tin được thiếu chủ nhà mình vậy mà tiến vào Nguyên Anh, nhưng vẫn theo sát đến đây.
"Ngươi nói sư tỷ bị lấy tinh huyết!" Tần Mặc Hàm sắc mặt lập tức có chút khó coi, trong lòng một cỗ hỏa diễm khó mà lắng lại.
Bên cạnh một nhóm người nguyên bản an tĩnh cũng liền đổi sắc mặt. Vạn Khôn, Lạc Trầm còn không biết chuyện Ma tộc lẫn vào, kinh hãi nói: "Ma tộc làm sao có thể đi vào Hư Không Huyễn Cảnh!"
Tần Mặc Hàm chau mày, ánh mắt quét một vòng, trầm giọng nói: "Các vị còn nhớ trước đây tại Hoành Châu, Tần gia từng công khai xử lý mấy kẻ đến cướp Hư Không Lệnh?
"Nhớ chứ, chẳng lẽ chuyện đó có liên quan đến Ma tộc?" Lạc Trầm kinh ngạc hỏi.
"Những kẻ đó bị người dùng câu yểm khống chế, ta vẫn chưa tra được ai đứng ở sau lưng, nhưng câu yểm mai danh ẩn tích đã lâu, nghe nói chỉ có Ma tộc mới biết được."
"Ý của ngươi là có người cấu kết Ma tộc, chiếm Hư Không Lệnh, để Ma tộc thừa cơ lẫn vào Hư không huyễn cảnh?" Văn Nhân Thu trầm mặc nghe hồi lâu, chậm rãi lên tiếng.
"Không sai. "
"Lần kia Tử Ngưng cùng ta sở dĩ rơi xuống Vong Linh quân, chính là bị đánh lén bởi ba cái Ma tộc lẫn vào nhóm người gặp nạn." Tần Mặc Hàm thẳng thắn nói.
Văn Nhân Thu biến sắc: "Tần thiếu chủ ý tứ là, Ma tộc ngay tại trong chúng ta?"
Tần Hạ tiếp lời: "Chúng ta cẩn thận tra hỏi mấy người còn lại, Vô Cực Tông không biết ba kẻ kia, nhưng theo quan sát, ba kẻ kia là cùng Hàn gia, Văn Nhân gia, còn có vài môn phái nhỏ đồng hành, giữa các môn phái nhỏ cũng không nhiều giao lưu, nên cũng không có nghi ngờ gì."
Văn Nhân Thu chau mày: "Văn Nhân gia đệ tử hết thảy mười tám người, trước đây bị Vong Linh quân giết bốn người, hiện giờ tính luôn ta, mười bốn người đều ở đây, tuyệt không có Ma tộc lẫn vào. Về phần Hàn gia, hết thảy bất quá năm người, hao tổn hai người, còn lại cũng đều ở đây, không thể có Ma tộc tại, ba người kia là từ đâu tới?"
Vạn Khôn cấp tốc nhìn lại đoàn người bên mình, lập tức lắc đầu: "Các gia tộc đối với đệ tử của mình đều rõ như lòng bàn tay, không có khả năng để Ma tu lẫn vào, trừ phi có đại gia tộc âm thầm cấu kết Ma tu, nhưng căn bản là không có khả năng, ai sẽ phát rồ đến mức hủy đi căn cơ chính mình?"
Mọi người đều gật đầu, Tô Tử Ngưng cũng không muốn nói quá nhiều: "Như vậy không gì tốt hơn, nhưng sự thật chính là, Ma tộc lẫn vào Hư Không Huyễn Cảnh số lượng không ít, Hư Không Lệnh có thân phận tiên chí, nếu không người hỗ trợ, Ma tộc làm sao có thể đi vào? Chỉ hi vọng mọi người tăng cường cảnh giác, đừng quên, bây giờ những người chưa bị lấy tinh huyết, đều là mục tiêu của chúng."
Dứt lời nàng cùng Tần Mặc Hàm cũng không nhiều trì hoãn, liền theo Tần Hạ đi trở về nơi Nhạc Phồn gặp nạn.
Văn Nhân Thu trầm mặc hồi lâu, ánh mắt nặng nề đảo qua mấy tên hộ vệ: "Phàm là gặp được người không rõ thân phận, nhất định hết sức cảnh giác, nếu phát hiện người khả nghi, giết không tha!"
"Vâng, thiếu gia!"
Hàn Phi Vi hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy các nàng chính là yêu ngôn hoặc chúng, bất quá là muốn dời đi lực chú ý, miễn cho chúng ta hỏi nhiều các nàng tại Thiên Khiển đã đạt được cái gì. Ma tộc dám công khai nhập Hư không huyễn cảnh? Nhiều tu sĩ như vậy chẳng phải là tự chui đầu vào lưới, lại nói mỗi lần xảy ra chuyện đều liên quan đến Tần Mặc Hàm, không phải quá trùng hợp sao?"
Văn Nhân Thu nghe vậy cũng không bác bỏ, có chút ngưng lông mày, cúi đầu suy tư. Vạn Khôn cùng Lạc Trầm cũng nhìn lẫn nhau, trong mắt đều có tính toán riêng.
----------------
Trên đường Tần Hạ vẫn còn có chút bất an, lấy dũng khí lần nữa đề câu: "Tiểu chủ tử, Côn... Côn cũng không thấy. "
Tần Mặc Hàm không có biểu tình gì, chỉ là liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói một lời, để Tần Hạ khẩn trương vạn phần.
Tô Tử Ngưng buồn cười lườm Tần Mặc Hàm, tỏ ý nàng đừng hù dọa Tần Hạ nữa, sau đó đưa tay chọc chọc Tiểu Bàn Ngư đang uốn trong ống tay áo của mình. Côn lẩm bẩm kêu một tiếng, một cái vọt ra ngoài, đối Tần Hạ gật gù đắc ý, vui vẻ đánh xuống cái đuôi kêu vài tiếng.
Tần gia một đám người đều đặc biệt thích nó, bởi vì nó lạc đường lo lắng hồi lâu, giờ phút này nhìn thấy nó đều kinh hỉ vây lại, nhanh đem mấy món ăn ngon đều lấy ra bồi nó. Côn được sủng ái một vòng, lại ăn đến tròn vo tiến vào trong tay áo Tô Tử Ngưng, chọc cho một đám người ôm bụng cười to.
Tiêu Hiên ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ: "Còn tốt các nàng đều vô sự, hi vọng Bạch Liễm cùng Nhạc Phồn cũng biến nguy thành an. "
"Các nàng sẽ không có chuyện gì. " Tô Tử Ngưng nhìn Tần Mặc Hàm có chút lo lắng, nói khẽ.
Mà trong động phủ, Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm trải qua một phen thảm liệt, như vén mây thấy mặt trời. Lúc ấy hỗn loạn tưng bừng, Nhạc Phồn che chở Bạch Liễm muốn nhanh lui ra ngoài, không ngờ hai tên Ma tu đột nhiên đánh lén, Nhạc Phồn vốn đang căng thẳng đối phó quỷ linh, nơi nào còn nghĩ đến phía sau có kẻ ôm cây đợi thỏ.
Miễn cưỡng tránh đi đòn tấn công của đối phương, nhưng là Nhạc Phồn một mực bảo hộ Bạch Liễm nên không kịp thi triển công pháp, liền bị trường kiếm tên ma tu còn lại đâm tới, nàng đem Bạch Liễm đẩy ra ngoài cửa động nên không tránh kịp, thanh kiếm kia trực tiếp đâm vào bụng trái của nàng, máu tươi lập tức tuôn rơi.
Chịu đựng phần bụng kịch liệt đau nhức, Nhạc Phồn trong tay linh kiếm tỏa sáng mãnh liệt, quật cường xông tới, mang theo ác liệt kiếm khí mạnh mẽ đem vách hang động bổ ra một đạo vết nứt, khiến người kia lui về sau mấy bước. Dù cho Kim Đan đỉnh phong năng lực khôi phục rất tốt, nhưng một kiếm xuyên bụng cũng làm cho thể lực của nàng hao tổn rất nhiều, động tác cũng chậm lại.
Một bên khác mấy người Tần Hạ cũng phát hiện ma tu rồi, nhưng bốn phía bị quỷ linh vây lấy, trong thông đạo chật hẹp, căn bản không có cách tiếp ứng.
Bạch Liễm mới Trúc Cơ kỳ, đối mặt hai cái ma tu cảnh giới không thua kém Nhạc Phồn, nàng cũng không có cách nào, mà thuốc bột cũng không thể dùng loạn, trong động quá hẹp sẽ ném trúng người bên mình. Bị Nhạc Phồn đẩy ra cửa động, nàng lại nhanh chóng giãy giụa bò trở vào, liều mạng hướng Nhạc Phồn chạy đến, dù cho bất lực, nàng cũng không muốn lựa chọn ngồi nhìn Nhạc Phồn gặp nguy hiểm. Nhạc Phồn đối nàng tốt bao nhiêu nàng đều tỉ mỉ nhớ rõ, còn có tình cảm mông lung chưa kịp bày tỏ, càng làm cho nàng quên trước mắt hai tên ma tu kia giết nàng dễ như trở bàn tay.
Nhạc Phồn bị bức phải liên tục lùi về phía sau, nhìn thấy Bạch Liễm đang bị một đám quỷ linh cắn xé vẫn không ngừng hướng nàng chạy đến, gấp giọng hô: "Muội đừng tới đây, nhanh đi ra ngoài!"
Bạch Liễm vừa muốn nói chuyện, nhưng lập tức trợn to mắt, thanh âm cũng thay đổi: "Nhạc Phồn, cẩn thận!"
Lập tức bốn phía trong động vang lên một tràng tiếng cười quỷ dị, đám quỷ linh đột nhiên hóa thành một đoàn sương đen đâm vào sau lưng Nhạc Phồn, khiến cho nàng cả người lảo đảo ngã về phía trước, mà tên ma tu trước mắt nhân cơ hội liền xuống tay, không chút lưu tình tấn công vào vết thương trên lưng của nàng. Nhạc Phồn sắc mặt trắng bệch, trực tiếp quỳ trên mặt đất, toàn thân đều đang run rẩy.
Bạch Liễm biết Ma tộc luôn gắt gao theo dõi Nhạc Phồn, lập tức hiểu rõ bọn hắn đang làm gì, nàng cả người phát lạnh, trong lòng một cỗ cảm xúc vừa giận vừa đau đâm vào khiến nàng gần như sụp đổ. Nàng lần đầu tiên trong đời như thế điên cuồng mà rống lên: "Các ngươi dừng tay, dám động đến nàng, ta bắt các ngươi sống không bằng chết!"
Nàng cơ hồ là rút lấy toàn thân linh lực, móc ra một bình thuốc vung trên thân kiếm, toàn bộ kiếm lộ ra một cỗ quỷ dị màu lam u quang, trong tay linh kiếm trực tiếp đụng nát một mảnh quỷ linh, hung hăng phóng xuyên qua thân thể tên ma tu kia. Bạch Liễm chưa từng như vậy hết sức muốn giết một người, nhưng giờ phút này nàng lại hận không thể đem bọn hắn chém thành muôn mảnh.
Thanh kiếm này tốc độ vượt xa khỏi Bạch Liễm có thể làm đến trình độ, đến mức người kia căn bản không kịp chuẩn bị, hắn miễn cưỡng né đi nhưng vẫn bị kiếm mạnh mẽ đâm xuyên bả vai, kiếm mang theo một mảnh huyết nhục trực tiếp ghim sâu vào vách đá. Hắn đau nhức gào lên một tiếng, ánh mắt phát lạnh, một bên nhìn mảnh tinh huyết nồng đậm vừa rút ra từ lưng Nhạc Phồn, một bên phóng ra một đạo linh lực như cuồng phong bão táp hướng Bạch Liễm đánh tới.
Tiêu Hiên miễn cưỡng thoát thân, thấy tình cảnh như vậy lập tức ứng cứu, xông qua đỡ lấy Bạch Liễm đang té bổ nhào trên đất, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, toàn bộ động phủ kịch liệt lắc lư, một trời bùn đất mịt mù tung tóe bốn phía, mà Đoạn Long Thạch cực lớn từ đỉnh đầu rơi xuống vừa lúc ngăn cách giữa bọn họ và Nhạc Phồn.
Hai cái ma tu lập tức lùi về sau, hóa thành hai đoàn sương đen lẫn vào đám quỷ linh chạy trốn. Tiêu Hiên biến sắc, gấp giọng gọi: "Nhạc Phồn!"
Bạch Liễm giờ phút này chỉ là nhìn chằm chằm Nhạc Phồn, ma tu buông tay sau nàng liền nằm tại kia không nhúc nhích, dưới thân đọng một vũng máu, trên đạo bào xanh trắng vốn luôn sạch sẽ giờ tràn đầy vết máu. Theo Đoạn Long Thạch rơi xuống ánh sáng dần bị che khuất, gương mặt của nàng cũng theo đó bị bóng đêm che đi, phảng phất liền muốn triệt để bị thôn phệ ở trong đó.
"Đây đều là ta mấy năm nay tư tàng, muội sẽ thích, chờ ta trở lại, ta muốn nhìn một chút đan dược muội luyện thành, được chứ?"
"Những này cho muội, lại sẽ cô phụ muội đối ta tin cậy?"
"Ngày sau muội cần gì, ta đều có thể cho muội. "
Trong đầu tất cả đều là lời nói của Nhạc Phồn, nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu, chân thành mà ấm áp, nàng làm sao chịu được, nàng sao có thể để người mình yêu một mình nằm ở kia, một mình bị nhốt trong nơi âm u hung hiểm.
Tiêu Hiên phát giác được Bạch Liễm không thích hợp, chỉ là tay phải hắn liều mạng dùng linh lực ngăn cản Đoạn Long Thạch hạ xuống, ý đồ tranh thủ thời gian cứu Nhạc Phồn, cũng không ngờ tới Bạch Liễm một cái Trúc Cơ lại có thể tránh thoát tay trái hắn đang nắm lấy. Trơ mắt nhìn nàng lăn qua khe hở đi vào, nếu không phải Tiêu Hiên một khắc cuối cùng linh lực cuồng bạo mà lên, chống đỡ đến đỏ cả hai mắt, Bạch Liễm sợ là đã bị đè ở phía dưới.
Chỉ là vạt áo vẫn bị đè lại, Bạch Liễm không lo được bên trong một mảnh đen kịt, dứt khoác xé rách vạt áo, mò mẫm tìm tới bên người Nhạc Phồn. Bạch Liễm móc ra một viên minh châu, hào quang nhỏ yếu xua tan hắc ám, ảm đạm chỉ riêng rơi vào gương mặt trắng bệch của Nhạc Phồn, khiến cả người nàng thoạt nhìn càng thêm  yếu ớt tái nhợt.
Bạch Liễm nước mắt ào ào tuôn rơi, hung hăng cắn răng, một bên đút đan dược cho nàng, một bên rắc thuốc lên miệng vết thương, giúp nàng cầm máu. Ôm vào trong ngược người toàn thân rét run, không có một tia sinh khí, tinh huyết bị đoạt, Bạch Liễm không biết Nhạc Phồn sẽ như thế nào, chỉ có thể đem linh lực đưa vào trong cơ thể nàng, thay nàng làm tan dược lực, bù đắp bởi vì tinh huyết mất đi mà dẫn tới linh lực khô cạn.
Giờ khắc này Bạch Liễm lòng nóng như lửa đốt, hoàn toàn đắm chìm trong lo sợ Nhạc Phồn sẽ vượt qua không nổi, nàng lại quên một điều, nơi này còn có thứ đồ vật khiến người ta rơi vào ác mộng.
Một tràng tiếng cười thê lương vang vọng bốn phía, lập tức một bộ mặt quỷ ngũ quan mờ ảo xông tới, Bạch Liễm kinh hô một tiếng ôm lấy Nhạc Phồn, tay trái đau đớn một hồi, minh châu dùng để chiếu sáng rơi xuống đất, lăn đi thật ra, trong lúc nhất thời để nàng cả người như rơi vào hầm băng.
Nơi này... Đều là quỷ linh, Bạch Liễm tim kịch liệt nhảy, thế nhưng giữ vô tận sợ hãi nàng lại mạc danh cảm thấy được một tia may mắn, may mắn nàng trở vào kịp, nếu không Nhạc Phồn một mình bị bầy quỷ quái này vây quanh, nàng quả thực không có cách nào tưởng tượng nàng ấy sẽ thế nào.
------------------