Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 50: Hẹn ước (3)





Tần Mặc Hàm sở dĩ lựa chọn về Bắc Xuyên, là bởi vì truyền thống của Tần gia, phàm là con cháu Tần gia thành công Kết Đan, đều có tư cách bước vào Tần gia Kiếm Trủng. Nơi này tích tụ kiếm báu của các đời Tần gia tổ tiên, phần lớn là kiếm phối cùng các vị tiền bối. Kiếm phối của người Tu Chân, phần lớn ý thức kiếm liên kết chặt chẽ cùng ý thức chủ nhân, cùng chủ nhân trải qua sinh tử, từ đó sinh ra ý thức thậm chí có kiếm hồn. Chủ nhân ngã xuống, kiếm hồn sẽ kháng cự chủ nhân mới, vì vậy hậu nhân không cách nào sử dụng, toàn bộ đành phải táng vào Kiếm Trủng.
Nhưng bởi vì kiếm có linh hồn, cho nên gặp người đi vào Kiếm Trủng, có khi sẽ chủ động chọn chủ mới cho mình, người nào may mắn được kiếm linh chọn trúng, trở thành chủ nhân mới, đoạt được kiếm báu, phẩm giai đều vượt trên linh khí bình thường, bởi vậy được bước vào Kiếm Trủng là vinh dự lớn nhất của đời đời con cháu Tần gia.
Tần Mặc Hàm đã Kết Đan, theo lý có thể đến đây tuyển kiếm, nhưng bởi vì tâm niệm Tô Tử Ngưng, vừa khỏi bệnh liền trực tiếp đi Hoành Châu. Bây giờ gặp Tô Tử Ngưng còn đang bế quan, liền trở về chọn kiếm. Linh khí của nàng đều bị lôi kiếp hủy, cũng cần một thanh linh kiếm mới rồi.
Trước lúc Tần Mặc Hàm đi vào, Tần Bách Xuyên nhiều lần căn dặn: "Kiếm có linh hồn, đừng nóng vội cưỡng cầu, cứ thuận theo tâm của mình, nếu kiếm chọn con, con cũng yêu thích nó, liền có thể lập khế ước. Nhưng nếu gặp phải kiếm linh hung hãn, lập tức tránh đi, có biết không?"
"Hàm Nhi hiểu rõ."
Kiếm Trủng, tên như ý nghĩa chính là mộ địa chôn kiếm, vô số kiếm ngủ yên ở nơi này đều từng bị trọng thương, hoặc là kiếm hồn bị tổn hại, một mực đắm chìm trong cái chết của chủ nhân mà bi thống. Tần Mặc Hàm vừa bước vào Kiếm Trủng, liền cảm nhận được tiếng khóc thê lương bi phẫn trong lòng bọn chúng.
Bên trong Kiếm Trủng mười phần hoang vu, khắp nơi đều là kiếm hỏng, có chút đã đoạn thành vài miếng, bị cát vàng vùi lấp, vết rỉ loang lổ. Trên Kiếm Đài còn có một số bị xích sắt trói buộc, không ngừng run rẩy phát ra âm thanh ong ong, giống như phạm nhân đang giãy giụa gào thét. Những thanh kiếm này, đi theo chủ nhân lây dính vô số máu tươi, tàn sát quá nhiều tính mệnh, dù cho không có chủ nhân, cũng ức chế không nổi sát khí cuồng bạo, đều muốn được uống máu tươi.
Tần Mặc Hàm chậm rãi đi trong một trời cát vàng, dưới chân thỉnh thoảng sẽ dẫm lên tàn kiếm, theo bước chân nàng đi qua, trong rừng kiếm không ít thanh kiếm bắt đầu rung động nhè nhẹ, thậm chí có một thanh đột nhiên hướng Tần Mặc Hàm bay tới. Lúc nàng chuẩn bị né tránh, nó đột nhiên ngừng ở trước mắt nàng, tựa hồ đang đánh giá nàng.
Tần Mặc Hàm bất động thanh sắc, nàng nhìn một chút thanh kiếm trước mắt, thân kiếm mười phần thông suốt, hoa văn đẹp đẽ, chất liệu có chút cổ quái, đích thật là hảo kiếm, bất quá nàng ẩn ẩn cảm giác kiếm này không thích hợp với nàng. Liền bỏ qua nó mà đi tới, thanh kiếm kia ủy khuất run lên, sau đó buồn bã cắm vào bên trong cát, đã không còn động tĩnh.
Trên đường đi tràng cảnh càng ngày càng âm u nặng nề, nguyên bản vụn vặt lẻ tẻ kiếm gãy trở nên càng ngày càng dày đặc, nhìn đứt gãy, không giống như là bởi vì bị ăn mòn hay là kiếm tự hãy, ngược lại là bị cái gì mạnh mẽ chặt đứt. Ánh mắt Tần Mặc Hàm hơi trầm xuống, chậm rãi tiếp tục tiến lên.
Đi vào giữa lòng Kiếm Trũng, vô số linh kiếm đều trôi nổi tại đây, Tần Mặc Hàm đến khiến cho một quần thể kiếm rung động, làm cho nàng có chút giật mình, liền đứng sững lại. Kiếm nơi này tựa hồ không phải phàm phẩm, nàng thậm chí phát hiện ba thanh kiếm gần bên đều là Tiên giai linh kiếm! Nhưng nàng không dám khinh suất, tuy nói linh kiếm sẽ nhận biết huyết mạch Tần gia, thế nhưng dù sao kiếm cũng không phải người, bạo động, kiếm khí này cũng đủ đem nàng đánh đến chết.
Nàng cẩn thận dò xét một phen, lại chuẩn bị rời đi, tuy nói Tiên giai Linh khí thật mê người, nhưng nàng cảm giác nó không thuộc về mình, bất quá vừa lui một bước, tất cả kiếm đều kịch liệt run lên, Tần Mặc Hàm trong lòng co chặt, ánh mắt chậm rãi chuyển qua dưới chân.
Ở ngay chân nàng, một thanh kiếm toàn thân đen nhánh không ánh sáng cắm nghiêng trên mặt đất, nàng lui lại một bước, gót chân vừa lúc chạm vào thân kiếm. Thế nhưng Tần Mặc Hàm không một chút buông lỏng, nàng nhớ rõ, lúc nàng bước vào nơi này không có kiếm. Kiếm này lúc nào bay đến cắm ở đây, nàng cũng không biết được, trong lúc nhất thời trên lưng bỗng nhiên tuôn ra một cỗ mồ hôi lạnh, cái này không hợp với lẽ thường!
Dưới chân thăm dò nhẹ nhàng, nàng thối lui một bước, thanh kiếm này đột nhiên dời theo một bước, hiển nhiên nó để mắt tới Tần Mặc Hàm. Nàng nín thở quan sát kĩ nó, thân kiếm rộng chừng ba tấc, không hề sắc bén, toàn thân đen nhánh nhưng ẩn ẩn lộ ra đỏ sậm. Dọc theo thân kiếm giống như bị phủ một tầng trầm tích, đem hoa văn của nó triệt để che lấp, bên trên kiếm cách cũng là vết rỉ, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn xoắn ốc quay quanh, hình dạng nhìn không tệ, thế nhưng cả thanh kiếm không có chút nào linh khí, còn có chút khó coi.
Tần Mặc Hàm bất giác cảm thấy thanh kiếm này vô cùng quen thuộc, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên bộ dáng ban đầu của nó, kim quang óng ánh, hoa văn tinh xảo xinh đẹp, phong cách cổ xưa, nàng thật giống như bị nó hấp dẫn, lập tức nghiêng người, tay nắm lên chuôi kiếm.
Trong nháy mắt nổi lên một luồng kiếm khí mãnh liệt, trực tiếp đem nàng đánh lui, thanh kiếm kia đột nhiên nhảy lên, lập tức bắn ra thật xa, rồi lại đứng sững ở kia nhìn xem nàng.
Tần Mặc Hàm lấy lại tinh thần, ánh mắt lướt qua vết thương trên cánh tay vừa bị kiếm khí đánh trúng, lại nhìn thanh kiếm kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Đến đây!"
Thanh kiếm kia nhanh chóng xoay mấy vòng, mang theo tiếng gió vun vút, tựa hồ đang nổi giận. Lại có chút yếu thế, quơ quơ mũi kiếm.
Tần Mặc Hàm giờ phút này mơ hồ, thân thể của mình bất giác tiến thẳng về thanh kiếm, khiến cho hắc kiếm có chút luống cuống mà lui về sau một bước, lại giống như bị nàng hấp dẫn, không chịu thối lui.
Cuối cùng, Tần Mặc Hàm bước đến trước mặt thanh kiếm, thẳng tắp nhìn xem nó, đưa bàn tay dính đầy vết máu dò xét tới, trực tiếp vuốt ve trên thân kiếm. Rõ ràng không sắc bén, vậy mà kiếm lại sượt qua tay nàng, máu tươi theo thân kiếm rơi xuống đất. Đau đớn kịch liệt làm cho Tần Mặc Hàm tỉnh táo lại, nàng lúc này mới hồi hồn, cấp tốc lui về sau cầm máu, nhìn xem thanh kiếm đang kịch liệt run rẩy, cùng quần thể kiếm phía sau bắt đầu bạo động kiếm khí.
Nàng sắc mặt biến hóa, mắt thấy những kiếm kiếm kia xoay quanh giữa không trung, toàn bộ nhắm ngay nàng, dù là nàng trấn định đến thế nào, giờ phút này cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Đang muốn quay người thoát đi, thanh hắc kiếm bỗng nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng vàng óng, nhanh như chớp chém gãy hai thanh kiếm đang hung hăng lao về phía Tần mặc Hàm, khiến cho toàn bộ linh kiếm phía sau sợ hãi, ngoan ngoãn trở về vị trí cũ.
Nàng đột nhiên hiểu rõ, trước đó những kiếm gãy kia là thế nào tới.
Kiếm quang qua đi, hắc kiếm lại rơi xuống chân Tần Mặc Hàm, ánh sáng toàn bộ tắt ngắm, lại biến trở về bộ dáng xấu xí. Tần Mặc Hàm lông mày cau lại, do dự một chút, cuối cùng đem nó nhặt lên.
Tần Bách Xuyên mấy người chờ ở bên ngoài, nhìn nàng ra liền mừng rỡ: "Thế nào?"
Tần Mặc Hàm triệu ra thanh hắc kiếm, mấy người Tần Bách Xuyên vừa nhìn thấy, liền đưa mắt nhìn nhau: "Đây là..."
Tần Chỉ Đình cũng là trừng lớn mắt, kiếm này xấu thì cũng thôi đi, thế mà linh lực đều không có, rõ ràng là Kiếm Hồn đã chôn vùi.
"Hàm Nhi. . . Con làm sao chọn trúng nó? Kiếm này. . . Rất, rất đặc biệt."
Tần Mặc Hàm cười cười: "Lúc con chuẩn bị rời đi, nó nằm ngay dưới chân con, nên con liền đem nó về."
Tần Mặc Hàm xem bọn hắn một bộ dáng không thể tưởng tượng nổi, lại sợ chạm đến lòng tự trọng của nàng, có chút tránh nặng tìm nhẹ nói.
Tần Bách Xuyên cũng có chút đau đầu, nhưng vẫn gượng cười nói: "Cái này đích xác là có duyên phận, có duyên phận." Bọn hắn còn định nói nếu kiếm tuyển con, như vậy chứng minh kiếm có ý thức, cũng không phải tầm thường, thế nhưng kiếm này là do Tần Mặc Hàm chọn.
Tần Mặc Hàm cười khẽ: "Gia gia, lừa gạt các vị. Con tự nhiên biết không thể qua loa, làm sao lại như thế tùy ý." Nói xong đem sự tình kể lại tường tận.
Tần Bách Xuyên sau khi nghe xong, bận bịu ra hiệu Tần Mặc Hàm đem kiếm cho hắn nhìn xem, chỉ là khi hắn đưa tay đến, hắc kiếm lúc đầu giả chết, đột nhiên vụt một tiếng trốn ở sau lưng Tần Mặc Hàm, khiến cho Tần Bách Xuyên trong lúc nhất thời không thể bắt được nó.
Hắn ngẩn người, sau đó lại là nở nụ cười: "Nguyên lai là kiếm có linh hồn, theo con miêu tả, kiếm này tất nhiên là vật phi phàm. Có điều, không biết nó là do vị tổ tiên nào lưu lại."
Tuy nói không biết được phẩm giai của thanh kiếm này, nhưng Tần Mặc Hàm vẫn rất thích nó, hắc kiếm nhìn xấu chút cũng không sao.
Bởi vì ma tu tàn sát bừa bãi khắp nơi, Tần Bách Xuyên một mực nhấn mạnh, Tần Mặc Hàm không nên tùy tiện rời đi Bắc Xuyên. Tô Tử Ngưng còn chưa xuất quan, Tần Mặc Hàm tự nhiên không vội mà ra ngoài, cơ bản đều ở tại Tần gia tu luyện công pháp, cũng tranh thủ thích ứng cùng hắc kiếm.
Thẳng đến ba tháng sau, ma tu vốn đang càn quấy bốn phía đột nhiên mai danh ẩn tích, nửa tháng liền trôi qua trong bình yên, thế nhưng ai cũng nhận thấy không phải vì ma tu bị người tu chân khắp nơi vây quét, ma tu rút lui tất nhiên có nguyên do, giống như chuẩn bị một âm mưu nào đó khủng khiếp, càng gây nên tâm lý hoang mang khắp các thành.
Mà Tần Mặc Hàm lại nhận được tin tức từ Tiêu Hiên, Tô Tử Ngưng xuất quan. Tần Mặc Hàm nhìn tin tức, con ngươi lập tức đều sáng lên. Nguyên bản tu luyện không biết tuế nguyệt thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay nàng xuất quan gần một năm, cả ngày luôn luôn nhịn không được nhớ đến Tô Tử Ngưng, một năm này tương tư, đối với người mới nếm thử hương vị tình ái như Tần Mặc Hàm mà nói, mười phần gian nan, cơ hồ vừa nhận tin tức, nàng lập tức lên đường tiến về Tiêu gia. Trên đường đi vừa vui vẻ vừa thấp thỏm, nhiều năm như vậy không gặp, Tô Tử Ngưng sẽ có dáng vẻ gì?
Chỉ là lúc nàng nhìn thấy mấy người đứng trước cửa Tiêu gia, trong lòng nhất thời co chặt, nàng nhìn thấy Văn Nhân Thu. . . Mà đứng ở trước mặt hắn, vị nữ tử mặc một thân y phục màu hồng cánh sen, chính là người nàng tâm tâm niệm niệm bao lâu nay, nàng ấy giờ phút này đã không còn mặc y phục màu đen nữa rồi.
Văn Nhân Thu ở kia nói chuyện cùng Tô Tử Ngưng, trong đôi mắt lãnh mạc cao ngạo của hắn lộ ra tia hứng thú, hắn hiển nhiên đối với Tô Tử Ngưng liền cảm thấy yêu thích.
"Ta nhớ được năm đó gặp mặt, Tô cô nương mới Trúc Cơ, bây giờ liền đã nhanh Kết Đan. . . Thật sự là kỳ tài ngút trời." Hắn trên mặt tuy lạnh lùng, nhưng giọng điệu rõ ràng muốn lấy lòng nàng. Dựa theo nguyên tác miêu tả, hắn xưa nay keo kiệt lời nói, đừng nói chi là lời tán dương. Bây giờ nhìn xem hắn như vậy, thật sự là khiến cho người ta không thể không để ý.
Ánh mắt Tần Mặc Hàm dán chặt vào Tô Tử Ngưng, nàng mặt một thân y phục màu hồng cánh sen, lộ ra một chút da thịt trắng noãn khiến cho cả người nàng xinh đẹp tràn đầy sức sống. Mười mấy năm trôi qua, tuy nàng vẫn là dáng vẻ trẻ trung như xưa, thế nhưng cỗ quyến rũ trên người không cách nào che giấu, dù cho sắc mặt nàng một mực trầm tĩnh không có mỉm cười. Nhưng dáng người cao gầy yểu điệu, hất lên đôi lông mày nhỏ nhắn, khóe mắt hơi câu, nhìn thế nào cũng khiến người ta rung động.
Đại khái là ánh mắt Tần Mặc Hàm quá mức mãnh liệt, Tô Tử Ngưng nhíu mày quay đầu, vừa lúc đối diện con ngươi màu mực của Tần Mặc Hàm, gương mặt đang băng giá của Tô Tử Ngưng liền sững sờ, sau đó trong cặp mắt xinh đẹp phảng phất tràn ra hoa đào, nhanh chóng giương lên, ánh mắt xán lạn ngời ngời, cho dù ai cũng có thể cảm giác được nàng vui vẻ cùng kích động.
Nhìn thấy nụ cười của nàng, bất an cùng khó chịu trong lòng Tần Mặc Hàm lập tức tan đi, khóe miệng nhịn không được liền cong lên, nhìn xem Tô Tử Ngưng đã chạy đến bên rồi, mở ra cánh tay cấp tốc ôm lấy nàng.
Tô Tử Ngưng cảm giác chính mình rời đi cái ôm ấp này quá lâu, ánh mắt của nàng ẩn ẩn đau xót, ôm Tần Mặc Hàm tay lần nữa nắm chặt.
"Làm sao nàng đến nhanh như vậy, ta còn định đi tìm nàng đây." Tô Tử Ngưng không nỡ buông nàng ra, chóp mũi đều là mùi của nàng, dễ ngửi cực kỳ, nhịn không được lại cọ xát.
Tần Mặc Hàm giữa lông mày đều là ý cười ấm áp, lơ đãng quét mắt qua Văn Nhân Thu, mới mở miệng: "Không phải ta nhanh, là người nào đó lề mề quá chậm, ta không chờ được nữa."
Tô Tử Ngưng nhịn không được bật cười, buông nàng ra, cười đến vui vẻ câu người: "Nàng làm sao nghe chua?"
Tần Mặc Hàm sắc mặt đỏ lên, lập tức thấp giọng nói: "Hắn đang nhìn nàng, sắc mặt tựa hồ không được tốt."
Tô Tử Ngưng nghiêng đầu tới, vụng trộm tại nàng trên lỗ tai hôn một cái: "Nàng dáng vẻ đẹp mắt vô cùng, nàng lại đang ở trước mắt ta, ta mới không muốn quản người khác."
Tần Mặc Hàm nhấp môi dưới, thần sắc hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn ra vẻ lạnh nhạt, thấp giọng nói: "Chớ có hồ nháo."
Tô Tử Ngưng yêu chết nàng cái này thẹn thùng còn ra vẻ nghiêm chỉnh, giữa lông mày ý cười không giảm, buông nàng ra, liền lập tức duỗi tay nắm chặt tay của nàng.
Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, tràn đầy cưng chiều.
=====================
Tác giả có lời muốn nói: Nghẹn chết bảo bảo rồi!
Tô Vũ Trực: Nàng dâu nghe vừa chua lại thơm nồng, thật muốn ăn.
Tần Mặc Hàm: Đủ chua, mới có thể đem nàng dâu nấu mềm.
Tác giả: . . . .
Văn Nhân Thu: Ta là nam chính, ta là nhân vật nam chính!
Tần & Tô: nằm mơ a!