Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 14: Ai muốn cùng nàng ở trên giường lăn lộn





Tô Tử Ngưng nghe đến trong lòng run lên, nàng vội hít vào một hơi, cố gắng ổn định nhịp tim đang rối loạn, người này như thế nào miệng lưỡi ngọt ngào như vậy. Nhớ lại đêm đó nàng ấy lén theo dõi mình trong rừng, tâm lại đột nhiên khổ sở.
Một người rốt cuộc có thể dối trá đến thế nào, lòng dạ có thể tính toán ngụy trang đến ra sao? Văn Nhân Thu là như thế, phụ mẫu thân sinh cùng muội muội cũng là như vậy, Tần Mặc Hàm sẽ giống bọn họ sao? Bất quá đời trước, Văn Nhân Thu ngụy trang hơn trăm năm, cũng từng chiếu cố nàng rất nhiều, nhưng ba năm kia nàng bị Văn nhân gia ép hỏi tra tấn, hắn là người có địa vị, bởi vì muốn chiếm đoạt Tinh Thần Quyết, hắn bỏ mặc cho người nhà ra tay với nàng! Tần Mặc Hàm hiện tại tốt như vậy, nàng ấy có thể đóng kịch bao lâu, rồi cuối cùng sẽ dùng phương thức tuyệt tình gì để hủy hoại nàng? Nàng nghiêng đầu nhìn nữ nhân trước mắt, cố vẽ lên một nụ cười nhưng ẩn giấu trong đó là muôn trùng đau khổ.
Tần Mặc Hàm tuy là thông minh sắc sảo, nhưng không cách hiểu thấu một linh hồn đã sống mấy trăm năm, nàng không hề biết Tô Tử Ngưng trong lòng âm thầm đối nàng phòng bị cùng oán hận, đứng lên thấp giọng nói: "Nàng đói bụng chưa? Ta đi làm chút thức ăn cho nàng, còn có, cái này nàng giữ đi."
Nàng đưa hộp qua, Tô Tử Ngưng nhịn không được trợn tròn mắt, đó là chu quả vừa rồi Vô Trần Tử đưa cho Tần Mặc Hàm.
"Nàng đưa ta làm gì, đây chính là chu quả cấp sáu, rất hữu ích trong việc nâng cấp tu vi cho nàng, nàng..."
"Tông chủ cho ta là vì bồi thường, nhưng người bị thương chính là nàng, ta cũng không bị gì, cho nên cái này nàng cầm." Tần Mặc Hàm dứt lời, nhét vào tay nàng, suy nghĩ nói: "Vật này ngày sau ta đều có cơ hội kiếm được, nàng nhận lấy đi, bởi vì nàng là ngũ linh căn, cần nhiều linh lực để dưỡng lên."
Nhìn chu quả màu đỏ rực rỡ trong hộp, Tô Tử Ngưng lại hồ đồ, lúc trước Văn Nhân Thu tính kế nàng là bởi vì biết trên người nàng có bí mật, nhưng Tần Mặc Hàm tuổi này, có thể phát giác uy lực của Tinh Thần Quyết sao? Hay là muốn đoạt Tiên giai pháp khí trên người nàng? Tô Tử Ngưng có chút đau đầu, nhìn bóng dáng Tần Mặc Hàm dần rời đi, cuối cùng hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm, nên đối với nhau như thế nào khi ở chung liền như thế ấy. Hiện giờ nàng cũng không ngốc như lúc trước, đã sớm có lòng chuẩn bị, cho dù cuối cùng chuyện gì xảy ra cũng sẽ không như vậy đau lòng.
Tạm ép xuống gánh nặng trong lòng, nhìn Tần Mặc Hàm lưu loát làm thức ăn, Tô Tử Ngưng tâm tình thật vui vẻ. Tần Mặc Hàm chăm sóc nàng ngày càng thêm chu đáo, việc ăn ở của Tô Tử Ngưng nàng ấy đều lo chu toàn. Tần Mặc Hàm thuần thục đánh vẩy cá, tỉ mỉ nêm nếm món ăn.
Nhìn nàng ấy tách xương cá, để thịt vào trong chén cho mình, Tô Tử Ngưng có chút xấu hổ, lí nhí nói: "Nàng ăn đi, ta muốn liền tự mình làm."
Tần Mặc Hàm cười cười: "Nàng rất thích ăn cá."
Không phải dò hỏi, mà là khẳng định. Tô Tử Ngưng ăn cơm chậm lại chút, ở một bên xem nàng. Tần Mặc Hàm ăn cơm rất từ tốn, trước đây nàng từng ở cô nhi viện, nơi đó trẻ nhỏ đều tranh nhau ăn, bởi vì thức ăn ít ỏi, ăn chậm liền không còn. Nhưng Tần Mặc Hàm là ngoại lệ, nàng ăn cơm luôn thong thả ung dung, ăn không kịp thì thôi cũng sẽ không ăn ngấu nghiến như mấy đứa trẻ khác, nàng giống như hoàn toàn tách biệt khỏi cuộc sống nơi đó.
Xem nàng ăn cơm cảm giác thật hưởng thụ, động tác ưu nhã, dáng ngồi đoan chính, đại khái là khí chất tốt, làm cái gì đều cảnh đẹp ý vui. Tô Tử Ngưng cảm thấy chính mình giống người điên, mới vừa liều mạng hoài nghi nàng, ngay sau đó lại trầm mê rơi vào trong sự dịu dàng của nàng.
Đang lúc ăn cơm, một làn sóng linh lực thổi tới, Lạc Uyên dừng ở trong sân nhỏ, đối Tần Mặc Hàm nói: "Nha đầu, con thế nào rồi....Ân?" Lời còn chưa dứt, hắn hĩnh hĩnh cái mũi, trợn to mắt nói: "Đây là món gì, sao lại thơm như vậy?"
Hắn đi tới nhìn trên bàn đồ ăn, ánh mắt liền tỏa sáng: "Thức ăn ở Tử Vân Phong thơm như vậy sao, ta như thế nào cảm thấy chưa từng ăn qua những món này?"
Tần Mặc Hàm cung kính nói: "Là đồ nhi trong lúc rãnh rỗi làm."
Lạc Uyên khóe miệng câu cười, rõ ràng là gương mặt vô cùng uy nghiêm, giờ phút này lại có chút lấy lòng: "Đồ đệ ngoan, sư phụ có thể nếm thử sao?"
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng hai mặt nhìn nhau, xem cơm nước có chút dở dang, Tần Mặc Hàm bối rối mở miệng: "Sư tôn, thức ăn này bị chúng con ăn qua một nửa...."
"Không có việc gì, không có việc gì, ta nếm thử liền tốt." Lạc Uyên nhìn cá đuôi phượng màu sắc mê người, tay vung lên, trực tiếp ngồi đối diện Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng nhìn xem đường đường một phong chủ lại thèm ăn thành như vậy, có chút buồn cười, đối với Lạc Uyên càng thêm thiện cảm. Vô Cực Tông ít có người ngay thẳng như vậy, hắn xem như là một người hiếm có. Chỉ là nhìn Tần Mặc Hàm đưa đũa cho hắn, hắn nếm thử một miếng, vui vẻ đến râu đều nhếch lên rồi, cuối cùng đũa đều vung ra tàn ảnh, Tô Tử Ngưng xem mà trong lòng rỉ máu. Cá đuôi phượng ở Tử Vân Phong hiếm mà bắt được, đây là Tần Mặc Hàm vì nàng mà tận lực, ăn xong con cá này rồi, lại phải đợi Tần Mặc Hàm dành thời gian đi bắt.
Tần Mặc Hàm ngồi ở một bên, vốn là chuẩn bị đi làm thêm chút đồ ăn, kết quả thấy Tô Tử Ngưng mắt không chuyển mà nhìn chằm chằm đôi đũa trong tay Lạc Uyên, trong mắt tha thiết rồi lại ngại thân phận của sư phụ nên chỉ đành câm nín, cũng không dám hạ đũa, dáng vẻ kia giống một nàng mèo bị người ta cướp đi đồ ăn. Tần Mặc Hàm cưng chìu mà sờ sờ đầu nàng: "Ta lại đi làm thêm một ít, đừng nóng vội."
Tuy nàng nói rất nhỏ, nhưng Lạc Uyên đã đạt cảnh giới Phân Thần dĩ nhiên nghe được rõ ràng, tức khắc ngẩng đầu nhìn hai người. Mắt thấy nha đầu kia vẻ mặt đau lòng, đồ đệ hắn lại ở một bên dỗ ngọt, tức khắc cười lớn: "Nha đầu đừng ngại, lão phu cũng không ăn một mình, đến cùng nhau ăn, đừng khách khí." Tiểu nha đầu này hôm nay cứu đồ đệ hắn, hơn nữa nhìn xem đồ đệ dáng vẻ sốt sắng, chứng tỏ cảm tình giữa hai nàng thật tốt, vì vậy hắn đối Tô Tử Ngưng cũng mười phần ôn hòa.
Nghe hắn xưng hô chính mình lão nhân, Tô Tử Ngưng cũng là buồn cười, lắc lắc đầu: "Chấp Mặc không dám, có điều đây là Chấp Mặc cơm trưa, phong chủ nhưng để lại cho ta một ít là được."
"Ha ha, tốt tốt, ta chừa lại." Dứt lời hắn lưu luyến đem đũa gắp phần thân cá trở lại đĩa, chỉ chừa phần đầu cá trong chén, vẻ mặt say mê nói: "Tay nghề Khinh Trần nha đầu không ngờ tốt như vậy, ta thế nhưng không biết. Nha đầu kia so với sư phụ thật là có phúc khí đấy, ăn ngon....ăn ngon."
Tần Mặc Hàm trong khoảng thời gian này đối tính cách Lạc Uyên cũng hiểu biết rất nhiều, trong lòng đối với sư tôn thập phần kính trọng, khẽ cười cười: "Sư tôn nếu thích, đồ nhi có thời gian liền làm mấy món mời sư tôn."
"Hảo hảo, bất quá nha đầu, lúc nào quen được tiểu bằng hữu đáng yêu như vậy?" Lạc Uyên hứng thú bừng bừng nhìn Tô Tử Ngưng, cười hỏi.
Tần Mặc Hàm dừng một chút, chưa kịp nói, Tô Tử Ngưng đã mở miệng trước: "Đồ nhi cùng A Trần quen biết từ nhỏ, tư chất của đồ nhi không cao nên lúc đầu không dám đến Vô Cực Tông, nhưng có A Trần tiến cử, cuối cùng trắc định linh căn trở thành đệ tử áo xám, cảm tình tự nhiên tốt."
Tần Mặc Hàm sau khi nghe xong gật gật đầu, lại là có chút vi diệu mà nhìn nàng một cái.
Tô Tử Ngưng không hiểu nàng ấy nhìn mình như vậy là ý gì, nhưng tạm thời áp xuống, cười tủm tỉm nhìn Lạc Uyên.
Lạc Uyên bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách, bất quá ngươi lại ở Lạc Nhật Phong, nếu không trực tiếp tới Tử Vân Phong, cùng nha đầu làm bạn lại càng thuận tiện." Lạc Uyên phát hiện đồ đệ này của hắn không thích nói chuyện, tuy lễ tiết chu đáo, nhưng không chủ động cùng người giao hảo, chỉ thích độc lai độc vãng. Bất quá mới mười mấy tuổi, sau này mấy trăm tuổi rồi cũng khó có được bạn tốt ở bên bồi nàng.
Tô Tử Ngưng có chút ngốc, không dự đoán Lạc Uyên sẽ chú ý đến điều này, nhấp miệng cười nói: "Vừa lúc đồ nhi cũng tham gia thi đấu, nếu may mắn trở thành đệ tử áo trắng, liền xin chuyển qua Tử Vân Phong, cũng coi như không làm mất thể diện của A Trần."
"Có chí khí!" Lạc Uyên hiển nhiên thật cao hứng, vui vẻ ăn một lát, mới thỏa mãn nói: "Sư phụ đi về trước, tiểu nha đầu từ từ ăn."
Nhìn Lạc Uyên rời đi, Tô Tử Ngưng nhẹ giọng nói: "Lạc phong chủ đối với nàng thật tốt."
"Ân." Tần Mặc Hàm gật gật đầu, ngay sau đó cúi đầu trầm thấp nói: "Nàng vừa rồi kêu ta A Trần?"
Tô Tử Ngưng tròn xoe mắt, có chút mơ màng: "Ừ? Nàng hiện giờ là Lâm Khinh Trần, nên ta ở trước mặt Lạc phong chủ gọi nàng A Trần cho thân thiết, có vấn đề gì sao?"
"Ân, không thành vấn đề." Tần Mặc Hàm nâng nâng con ngươi, mang theo ý cười nhìn nàng: "Này, ta hiện tại là Tần Mặc Hàm, nàng nếu thân thiết thì nên gọi ta là gì?"
Tô Tử Ngưng: "......" Ta mới không gọi nàng, quả nhiên là hai mươi hai tuổi, trẻ con. Trong lòng bối rối, lại không biết nàng giờ phút này sắc mặt ửng đỏ, mặt có chút nóng. Rốt cuộc kêu A Trần bởi vì biết đó không phải tên của Tần Mặc Hàm, nhưng bây giờ muốn mình gọi nàng ấy là A Hàm, cảm giác thật là xấu hổ.
"Ta ăn no, đi về trước, ngày mai liền phải thi đấu." Tô Tử Ngưng đứng lên muốn chạy, lại bị Tần Mặc Hàm giữ chặt.
"Được rồi, chọc nàng thôi. Hôm nay nàng ở lại với ta đi, ngày mai thi đấu xong cũng ở lại đây luôn được không?" Từ lúc Mộc Tê Đồng nhịn không được ra tay với nàng, nàng liền biết người này lòng dạ hẹp hòi, không phải người hiền lành. Mộc Tê Đồng đối nàng còn có thể xuống tay, ai biết có giận chó đánh mèo sẽ lén hạ thủ với Tô Tử Ngưng hay không, nàng không yên lòng.
Tô Tử Ngưng nhíu mày nhìn xung quanh, quay đầu nói: "Căn phòng này hơi nhỏ, ta đi nơi nào ngủ?"
Tần Mặc Hàm thu dọn xong chén dĩa, cũng theo nàng tự nhìn quanh phòng, ngay sau đó vẻ mặt bình tĩnh: "Phòng ta hơi nhỏ, may là giường ngủ khá lớn, cũng đủ cho ta với nàng lăn lộn."
Tô Tử Ngưng giương miệng, khẽ hừ một tiếng: "Ai muốn cùng nàng ở trên giường lăn lộn."
Tần Mặc Hàm vốn là thuận miệng nói, bị nàng hiểu lầm thành như vậy, trên mặt có chút phiếm hồng, liền rất nhanh chỉnh lại: "Không cần lăn lộn, chỉ dùng ngủ, như vậy là đủ rồi."
Đến buổi chiều, Tô Tử Ngưng yên lặng ngồi đọc sách trong phòng Tần Mặc Hàm, bên ngoài ánh dương quang nhu hòa dần có chút ảm đạm, chỉ có bên núi Lạc Nhật Phong nửa vầng mặt trời còn hiển lộ sau núi, đem những rặng mây nơi đó nhuộm màu vàng óng. Còn ở Tử Vân Phong lúc này khắp nơi đã chìm trong ánh tà dương, có chút mờ tối nhưng mà được quầng sáng nhu hòa bao phủ, vô cùng đẹp đẽ.
Cho đến khi những tia ánh sáng nhạt dần trên sách, Tô Tử Nhưng ngẩng đầu mới phát hiện đã mấy canh giờ trôi qua. Tần Mặc Hàm đi đâu rồi? Trong lòng Tô Tử Ngưng nổi lên nghi hoặc, liền nhìn thấy trong ánh dương quang một thân áo trắng, Tần Mặc Hàm đang đi về phía nàng. Thân thể Lâm Khinh Trần không tính là cao, nhưng dáng người cân đối, lại thêm khí chất của Tần Mặc Hàm, lúc này nàng ngược sáng mà đi tới, mấy lọn tóc dài buột lên cao, đuôi tóc tán ở phía sau người, thật sự là phong thái tiên nhân.
Người tu tiên phần lớn thanh tú xinh đẹp, khí chất bất phàm, mà khí chất của Tần Mặc Hàm càng đặc biệt, nhìn qua thanh lãnh cao ngạo, không thích cùng người trò truyện, nhưng chân chính tiếp xúc nàng mới biết, sự trầm tĩnh kia của nàng cũng không phải là lạnh nhạt, ngược lại khiến người càng thêm yêu thích. Đệ tử trong Tử Vân Phong đều ngưỡng mộ nàng, ngay cả Nhạc Phồn cũng Lạc Uyên cũng thập phần yêu thích. Lúc này nàng chính là sâu sắc cảm nhận được.
Người thoáng chốc đã đi đến trước mắt, Tô Tử Ngưng ra đón nàng, rốt cuộc trong ánh chiều tà thấy được gương mặt nàng, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười: "Nàng đi nơi nào?"
Tần Mặc Hàm giơ tay lên, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một cái bao vải: "Ta đi qua chỗ ở của nàng lấy một ít quần áo cho nàng tắm rửa, cùng với một ít vật phẩm thường dùng, những thứ khác dùng của ta là được rồi."
Tô Tử Ngưng tiếp nhận túi đồ, nhìn thoáng qua đều là ngoại sam và trung y, còn có...một mạt màu đỏ, là áo lót. Tô Tử Ngưng tức khắc xấu hổ và giận dữ muốn chết. Nàng đã mấy trăm tuổi nhưng tốt xấu cũng là hoàng hoa đại khuê nữ, như thế nào để người khác chuẩn bị những thứ này cho nàng, quả thực....
Tần Mặc Hàm lại tựa hồ không phát giác nàng xấu hổ, chỉ vào trang phục nhíu mày nói: "Y phục này chất liệu quá kém, đồ lót nàng mặc bên trong tất nhiên không thoải mái, bởi vậy ta chỉ lấy một bộ. Còn lại cứ mặc đồ của ta đi......" Dứt lời ánh mắt nàng dừng ở trước ngực Tô Tử Ngưng: "À, đại khái có chút không vừa, ta cho người dựa theo kích cỡ của nàng sửa lại một chút liền tốt. Muốn đi tắm gội trước không? Ta cho người chuẩn bị nước?"
Tô Tử Ngưng nhìn theo ánh mắt nàng, tự nhìn ngực mình lại nhìn vào ngực Tần Mặc Hàm, có chút không nói nên lời...Hừ, Lâm Khinh Trần nơi ấy phát triển tốt đẹp đầy đặn, tức khắc mặt đỏ lên. Trong lòng âm thầm bất mãn, vẻ ngoài của nàng dù sao cũng mới mười sáu tuổi, sau này nàng cũng không chỉ có như vậy...Lại nói, kia cũng không phải là chính Tần Mặc Hàm, có cái gì đắc ý chứ.
Nữ nhân gặp phải chuyện liên quan đến mặt mũi tôn nghiêm, cho dù hơn tám trăm tuổi cũng đồng dạng ấu trĩ mà tức muốn hộc máu.
Tần Mặc Hàm nhìn xem Tô Tử Ngưng xấu hổ ôm quần áo chạy đi, ở phía sau nhẹ nhàng cười, năm đó nàng mới bắt đầu lớn lên, cũng bị chính nàng ấy, là Chấp Mặc không ngừng chơi xấu chọc ghẹo.
======================
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tử Ngưng ôm mặt xấu hổ xấu hổ: Mặt đều sưng lên, như thế nào câu dẫn tức phụ?
Tác giả quân, ngươi lần thứ hai dùng từ " lăn lộn", biết không?
Tác giả: Biết chứ, vậy thì sao nào? Ta liền thích thoát y lăn lộn, hừ
Tô Tử Ngưng: Nói là ôn nhu chăm sóc ta, hiện tại...... Liền ghét bỏ ta...... chê ta nhỏ.
Tần Mặc Hàm: Ta không có ghét bỏ nàng, thế nào ta đều thích. Nàng nếu bản thân ngại nhỏ, ta có thể nuôi nàng, chăm cho lớn lên chút.
Tô Tử Ngưng: nàng không biết xấu hổ!