Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 100: Liễm nhi, ta yêu muội





Ý niệm này cũng là trong nháy mắt, Nhạc Phồn chậm rãi thở một hơi, kim quang trong mắt nhạt dần, thấp giọng nói: "Đứng lên đi. "

Tám ngàn Quỷ Linh cùng nhau đứng dậy, ánh mắt lửa nóng mà nhìn chằm chằm Nhạc Phồn, bị tám ngàn con quỷ nhìn chằm chằm, cảm giác này thật sự rất vi diệu. Nhạc Phồn để bọn hắn tạm thời tán đi, cung kính hướng chủ tọa lạy ba cái, sau đó nhanh đến bên người Bạch Liễm, đem nàng ôm vào trong ngực.
Sở Thịnh không chỉ đem Ngự Quỷ Thuật truyền thừa cho Nhạc Phồn, còn đem cả đời tu vi của hắn luyện hóa thành quỷ lực truyền hết cho nàng, thể nội tinh huyết bị lấy chẳng những toàn bộ khôi phục, bây giờ tu hành càng lên một cảnh giới mới, nếu không ngoài dự liệu, nàng tại Hư Không Huyễn Cảnh lịch luyện hai mươi năm, sau khi ra ngoài liền có thể đi vào Nguyên Anh.
Tu vi trở về, nàng liền mau mau cho Bạch Liễm chữa thương, giờ phút này tra rõ trạng huống thân thể nàng ấy, Nhạc Phồn càng đau lòng không thôi. Quỷ khí tuy kịp thời được rút ra, nhưng Bạch Liễm chỉ mới Trúc Cơ, thân thể chịu không nổi quỷ khí ăn mòn, chỉ sợ còn phải hảo hảo điều dưỡng, nếu không sẽ ảnh hưởng nàng ấy ngày sau tu hành.
Nhạc Phồn tay dán ở sau lưng Bạch Liễm, linh lực ấm áp truyền vào, từng chút ôn dưỡng kinh mạch cho nàng. Sau một hồi, thân thể Bạch Liễm mới dần dần ấm lại, rốt cuộc không còn lạnh như băng nữa. Có linh lực phụ trợ, tăng thêm đan dược do Bạch Liễm luyện chế, những cái kia ngoại thương cơ bản tốt bảy tám phần. Nhạc Phồn cảm giác được người trong ngực um một tiếng, thân thể có chút bất an giật giật, tựa hồ muốn tỉnh.
Nhạc Phồn thần sắc có chút kích động, đưa nàng ôm vào trong ngực: "Bạch Liễm, Bạch Liễm. "
Bạch Liễm mông lung mở mắt ra, trầm thấp ho khan, Nhạc Phồn mau mau giúp nàng thuận lưng, nhìn nàng vẫn như cũ cau mày khó chịu, con mắt hâm nóng đến thấy đau.
Một trận ho khan khiến cho đầu óc Bạch Liễm càng thêm choáng váng, nhưng ý thức cũng rất nhanh khôi phục, lập tức trợn to mắt nhìn Nhạc Phồn. Người đang ôm nàng ánh mắt tràn đầy yêu thương, còn mang theo tia đau lòng, cánh tay dù mềm yếu nhưng ôm nàng mười phần ổn định, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như lúc bị lấy tinh huyết, nhìn rất tốt.
Trong mắt Bạch Liễm có chút vui vẻ, từ trong tiếng nói suy yếu lộ ra kinh hỉ: "Sư tỷ đã tỉnh, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, tỷ không có chuyện gì sao?"
Lúc Bạch Liễm còn chưa tỉnh, Nhạc Phồn còn có thể chịu đựng được, giờ phút này nghe nàng ấy nói chuyện, Nhạc Phồn cái mũi đột nhiên chua lên, nhẹ gật đầu: "Ta không sao."
Nghe được Nhạc Phồn hồi đáp, Bạch Liễm càng thêm vui sướng, nhưng sau đó biểu lộ liền hóa thành ủy khuất, nàng khóe miệng ức chế không được miếu máo, nước mắt cũng dâng lên, nghẹn ngào nói: "Sư tỷ, muội rất sợ, tỷ làm sao đều bất tỉnh, muội cho là tỷ..... Muội không có tác dụng gì.... Vô dụng, chỉ có thể mặc bọn chúng khi dễ, không giúp ích gì được cho tỷ...."
Bạch Liễm dáng vẻ sợ hãi ấm ức, nước mắt như vỡ đê rơi xuống, trực tiếp đánh tan sự nhẫn nại của Nhạc Phồn. Nhạc Phồn trong lòng vô cùng đau đớn, tràn đầy thương tiếc cùng trìu mến không cách nào biểu đạt, càng chịu không nổi Bạch Liễm như vậy tự trách chính mình, vòng tay ôm ấp càng thêm siết chặt. Nhạc Phồn cúi đầu xuống, đem lời của Bạch Liễm còn lại đều ngăn ở giữa môi lưỡi.
Cảm xúc khuấy động để nàng bất chấp hậu quả hôn xuống, chạm vào bờ môi mềm mại của người trong lòng, xúc cảm tựa như hôn lên cánh hoa non mềm, để Nhạc Phồn trong lúc nhất thời hô hấp đều ngưng lại, không dám làm thêm động tác gì khác. Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới môi một người sẽ mềm đến như vậy, tim đập như trống chầu lôi, rung động căng thẳng để nàng có chút rơi vào mộng.
Mà Bạch Liễm giờ phút này đôi mắt càng thêm trợn to, nước mắt vẫn còn đang rơi xuống, thoạt nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu, thanh âm khóc thút thít cũng lập tức bị ngưng kết, trong đầu phảng phất nổ tung, chỉ có một cái ý niệm: Nhạc Phồn hôn nàng.
Trong veo khí tức, mềm mại xúc cảm, bên tai không biết là tiếng tim của ai đập kịch liệt, để Bạch Liễm trong lúc nhất thời có chút ngất ngất ngây ngây.
Nhạc Phồn thấy nàng như vậy, lý trí vốn đã bay đi nhanh chóng tìm trở về, nàng thoáng rời đi môi của Bạch Liễm, cúi đầu chăm chú ngắm nhìn người trong lòng, gọi khẽ: "Liễm nhi. "
Tiếng gọi thân mật tràn đầy cưng chiều này làm cho Bạch Liễm tỉnh táo lại, trên gương mặt tái nhợt lập tức dâng lên một cỗ đỏ ửng, lộ ra càng thêm mảnh mai nhu mị, cũng làm cho Nhạc Phồn hiểu rõ tâm tư người trong ngực, khóe mắt đuôi mày tràn ra ý cười ấm áp, nàng lần nữa thiếp đi xuống, khinh khinh vuốt ve cánh môi khiến nàng mê say.
Bạch Liễm rốt cục không nhịn được hé miệng thở dốc, Nhạc Phồn vô ý thức ngậm lấy bờ môi của nàng, không ngờ là chạm được một vật nhỏ mềm mại nóng ướt, ma xui quỷ khiến Nhạc Phồn duỗi ra đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng nó một chút. Người trong ngực thân thể đột nhiên run rẩy, Nhạc Phồn chính mình cũng có chút dừng lại, ánh mắt khẽ mở, lập tức đẩy ra Bạch Liễm hàm răng làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Cảm giác này thật sự để cho người ta muốn ngừng mà không được, tê tê dại dại để cho người run rẩy không thôi. Bạch Liễm giờ phút này khôn ngừng nhớ tới hôm đó Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng hai người ủng cùng một chỗ, sắc mặt lại đỏ lên một phần, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Nhạc Phồn, vụng về đáp lại dây dưa. Các nàng lẫn nhau lần thứ nhất thân mật, khẩn trương vội vàng hết lần này tới lần khác đều là ngây ngô cực kì, chỉ có thể dựa vào ý niệm không ngừng muốn tới gần, ngọt ngào dây dưa, từ xoang mũi tràn ra tiếng rên khẽ trầm thấp, dinh dính lửa nóng.
Chỉ là một tiếng quỷ kêu, đích thật là quỷ kêu, đem hai người bừng tỉnh, luống cuống tay chân từ trong say mê lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian ngồi dậy. Nhạc Phồn quay đầu, liền nhìn thấy Tử Linh nắm Thiên Thương hét lên, thanh âm thê lương dọa người.
"Tiểu Chủ Nhân hôn nàng, Tiểu Chủ Nhân hôn nàng! Chẳng lẽ nàng là nam nhân? ! Không phải. . . Không phải, rõ ràng là cô nương, Tiểu Chủ Nhân tại sao có thể hôn một cô nương! Chủ nhân làm sao bây giờ, a a, Sở gia chỉ có Tiểu Chủ Nhân một người, nàng chẳng lẽ thích một cô nương? !"
Bạch Liễm nhìn thấy nhóm kia Quỷ Linh lập tức sắc mặt trắng bệch, nhưng nghe đến nữ quỷ kêu lên lại cảm thấy thực xấu hổ, liền sắc mặt đỏ trắng đan xen, không biết làm sao.
Nhạc Phồn nhịn không được nâng trán, liếc mắt nhìn Tử Linh: "Ngươi quá ồn. "
Tử Linh thanh âm lập tức ngừng lại! Nàng sững sờ nhìn Nhạc Phồn, lại nhìn Thiên Thương: "Ta mới vừa nói không phải quỷ ngữ?"
Thiên Thương vẫn như cũ nhàn nhạt: "Ừ, ngươi nói là tiếng người. "
Nữ quỷ ngao ngao mấy tiếng, sợ đến thân thể cũng bắt đầu biến hình, liền vội vội vàng vàng cầu xin tha thứ: "Tiểu Chủ Nhân, thuộc hạ không phải cố ý quấy rầy, thuộc hạ sai rồi, ngài đừng đánh thuộc hạ, thuộc hạ nửa người thật không thể lại bị đánh. Nhưng là. . . Nhưng là ngài không thể tùy tiện hôn một cô nương, thật không thể. "
Thiên Thương trầm mặc một lát, tiếp lời nói: "Ngươi đã có cả một cái thân thể. "
Tử Linh sững sờ, sau đó cúi đầu quan sát tỉ mỉ chính mình, trong mắt lập tức xán lạn ngời ngời, tay không thể tin sờ lấy chính mình nửa người bên trái, bóp lại bóp, sau đó vui vẻ nở nụ cười, níu lại Thiên Thương nói: "Thiên Thương, ta rốt cục hoàn chỉnh, ta có một bên khác thân thể, ha ha."
Bạch Liễm, Nhạc Phồn: ". . ."
Tử Linh vui vẻ qua đi, lập tức nghĩa chính ngôn từ nhìn Nhạc Phồn: "Tiểu Chủ Nhân, dù cho ngài phạt thuộc hạ, thuộc hạ cũng muốn nói, ngài thật không thể tùy tiện hôn một cô nương, ngài cũng là cô nương, sinh không được. . ."
Nhạc Phồn quả thực vừa giận vừa mắc cười, cố ý nghiêm mặt nói: "Lúc đầu chuẩn bị phạt ngươi ba mươi roi, nhưng ngươi nửa bên khác cũng mọc tốt, vậy liền thêm ba mươi roi đi."
Tử Linh trong miệng hai chữ 'hài tử' liền nuốt xuống, không dám nói câu nào, rõ ràng gương mặt anh khí xinh đẹp lại trở nên đáng thương sợ hãi. Thiên Thương mau mau níu nàng lại, hóa thành một đoàn sương đen rời đi.
Bạch Liễm hoàn toàn không hiểu rõ tình huống lúc này, muốn hỏi Nhạc Phồn, nhưng nhớ đến vừa rồi hai người khó kìm lòng nổi, lại đỏ mặt không lên tiếng.
Nhạc Phồn sợ nàng suy nghĩ nhiều, mặc dù cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ôn thanh nói: "Ta biết muội bây giờ mơ hồ cực kỳ, nhưng đừng vội, ta chậm rãi cùng muội nói, hiện tại muội chỉ cần biết một chuyện, ta ... ta vừa rồi hôn muội.... là bởi vì ta yêu muội. Bất kể như thế nào, xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không thay đổi. "
Bạch Liễm ngước mắt nhìn nàng, lại có chút nghiêng đầu đi, chỉ là phát giác Nhạc Phồn vẫn chăm chú nhìn mình, lúc này mới nói khẽ: "Muội biết. "
Nhạc Phồn nhịn không được nở nụ cười, liền đem mọi chuyện phát sinh từ đầu chí cuối kể lại cho Bạch Liễm. Bạch Liễm há to miệng, bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách Ma Tu vẫn muốn lấy tinh huyết của tỷ, nhưng vì sao tỷ còn không biết thân thế chính mình, Ma Tộc lại biết, còn đuổi theo không bỏ?"
Nhạc Phồn thoáng nhíu mày: "Ta cũng cảm thấy kỳ quái, bọn hắn có thể chuẩn xác chọn trúng mục tiêu, hẳn không phải là đơn thuần điều tra lấy chứng, mà có biện pháp xác định một loại nào đó quan hệ máu mủ, không phải vậy giải thích không được thông. "
Nhạc Phồn vừa nói xong, Bạch Liễm lại nhớ tới lời của Tử Linh, trong lòng nhất thời xoắn xuýt, Nhạc Phồn. . . Đích thật là Sở gia huyết mạch duy nhất, nếu như các nàng. . . , nghĩ đến chuyện này sắc mặt nàng có chút không được tốt, cho nên vừa rồi Nhạc Phồn là vì trấn an nàng sao?
Ngay lúc Bạch Liễm đang rơi vào trầm tư, Thiên Thương lại trở về, đối Nhạc Phồn cung kính nói: "Tiểu Chủ Nhân, Tử Linh nàng năm đó một trận chiến thụ thương nghiêm trọng, chỉ giữ được nửa người, thần trí vẫn luôn không rõ ràng, mà sau đó chủ nhân lại ngày càng sa sút, bởi vậy càng thêm nghiêm trọng. Nhưng nàng một mực rất trung thành, vừa rồi cũng không phải cố ý mạo phạm, thỉnh Tiểu Chủ Nhân khoan thứ. "
Nhạc Phồn nhẹ gật đầu: "Ta biết, vừa rồi chẳng qua là hù dọa nàng, ta sẽ không thật phạt nàng. Ngươi yên tâm, chờ ta hảo hảo nghiên cứu Ngự Quỷ Thuật, tất nhiên để các ngươi khôi phục lại dáng vẻ bình thường, không cần lại trốn ở chỗ này bị trói buộc lấy. "
Thiên Thương nhìn nàng một cái, ôm quyền thi lễ: "Thiên Thương một mực tin tưởng chủ nhân, bây giờ cũng sẽ tin Tiểu Chủ Nhân. "
Sau khi Thiên Thương rời khỏi, Nhạc Phồn cúi đầu, ngón tay có chút vuốt nhẹ lên gò má người trong lòng, sau đó cầm tay của nàng ấy. Nàng tựa hồ có chút khẩn trương, dù mới cùng Bạch Liễm hôn hôn qua, nàng ấy cũng đáp lại, nhưng nàng vẫn là thấp thỏm, hơi khẽ nâng lên con ngươi, thấp giọng nói: "Liễm nhi, ta trước đây bởi vì trọng tài năng của muội, cho nên muốn giữ muội ở bên người, nghĩ bảo hộ cho muội, mà bây giờ, ta muốn giữ muội ở bên người, bảo hộ muội, là bởi vì ta yêu muội, muội nhưng còn nguyện ý?"
Bạch Liễm nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng khẽ nở nụ cười, thuận theo tiến vào trong ngực của nàng.
-----------------
Đoàn người Tần Mặc Hàm đã sớm tìm đến bên ngoài động phủ. Chỉ là nàng quan sát Đoạn Long Thạch đã phong kín cửa động, lại nhìn một chút mặt đất không còn lối vào, thần sắc có chút ngưng trọng: "Chủ nhân nơi này đã sớm làm chuẩn bị, Đoạn Long Thạch chỉ có thể mở ra từ bên trong.
Tô Tử Ngưng cũng nhíu nhíu mày: "Cho nên chỉ có thể dựa vào sư tỷ chính các nàng?"
Thế nhưng, Nhạc Phồn bị lấy Tinh Huyết, Bạch Liễm mới Trúc Cơ, bên trong nhiều như vậy Quỷ Linh, trừ phi có kỳ tích, không phải vậy. . . Bất quá, nàng cùng Tần Mặc Hàm đều mấy lần trong đường chết tìm thấy sinh cơ, cho nên trong lòng tự nhiên tồn lấy hy vọng, liền dứt khoát ở lại bên ngoài chờ đợi.
Tần Hạ nhịn lại nhẫn, lặng lẽ hỏi thăm Tần Mặc Hàm có phải hay không độ kiếp rồi, Tô Tử Ngưng nhìn hắn dáng vẻ vừa khẩn trương vừa mong đợi, nhịn không được đùa hắn: "Ngươi cảm thấy thế nào? Chúng ta đi vào một tháng còn chưa tới, nhà ngươi tiểu chủ tử trong mắt ngươi lợi hại như vậy?"
Tần Hạ ngày bình thường nhìn trung hậu thành thật, giờ phút này lại đột nhiên thông suốt, chân thành nói: "Kia là tự nhiên, hơn nữa tiểu chủ tử trong mắt Tô cô nương, tất nhiên càng lợi hại. "
Một câu nói làm cho mồm miệng lanh lợi Tô Tử Ngưng lập tức nghẹn lời, mặt đều có chút nóng lên, nhìn thấy Tần Mặc Hàm đang cúi đầu nhấp cười, liếc nàng một cái, hàm hồ nói: "Nói bậy, nàng trong mắt ta cũng không lợi hại, nếu lợi hại vì sao vẫn luôn thụ thương?" Lời này tuy rằng phản bác, nhưng rốt cuộc lại mang theo tia đau lòng cùng oán trách, vì vậy trở nên không chút nào đáng tin.
Tần Hạ khóe miệng co quắp, vẫn là mong đợi nhìn Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm bất đắc dĩ, khẽ gật đầu thừa nhận, Tần Hạ bàn tay lập tức nắm lại, đè nén vui mừng như điên, đến mức khóe miệng đều co giật, gương mặt hết sức kỳ quái, cuối cùng để lại câu thuộc hạ đi tìm thức ăn, nhanh như chớp không thấy bóng người.
Tô Tử Ngưng nhìn thấy cảnh tượng này, cười đến nghiêng ngã vào trong ngực Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm sắc mặt đoan chính, nhưng trong mắt lại lộ ra tia sủng nịch, nhìn nàng cười đến kịch liệt, khóe miệng cũng có chút vung lên, ngón tay ôm lấy tay Tô Tử Ngưng, khinh khinh vuốt ve trong lòng bàn tay nàng.
Cười đùa về sau, lo lắng chôn giấu lại có chút ép không được, Tần Mặc Hàm ngồi ở một bên, ánh mắt một mực rơi vào Đoạn Long Thạch. Tô Tử Ngưng sợ nàng quá lo lắng, ngồi bên người nàng nói khẽ: "Ở kiếp trước sư tỷ cũng tiến Hư Không Huyễn Cảnh, cuối cùng ta nhập ma sư tỷ cùng Bạch Liễm vẫn rất tốt, cho nên không có việc gì. "
"Ân. " Tần Mặc Hàm nhìn nàng, lại nắm chặt tay của nàng, nhẹ giọng ứng. Mà sau một khắc, nàng cùng Tô Tử Ngưng đồng thời đến gần Đoạn Long Thạch, liếc nhau đều là mặt lộ vẻ vui mừng, chờ hai người cấp tốc lùi lại, một tràng âm thanh răng rắc vang lên. Đoạn Long Thạch từ từ chuyển động lên cao, theo đấy hai đạo bóng người mảnh khảnh dần dần xuất hiện trước mắt các nàng.
"Nhạc cô nương, Bạch cô nương!" Tiêu Hiên kinh ngạc gọi.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tử Linh: Thuộc hạ là nghiêm túc, nhưng. . . Không phải cố ý, Tiểu Chủ Nhân ngài đừng đánh ta.
Tác giả quân: Thân thể ngươi mọc tốt.
Tử Linh: Ha ha, mọc tốt, vậy liền không sợ ba mươi roi đánh hỏng! Tiểu Chủ Nhân, ta nghiêm túc, các ngươi sinh không được hài tử.
Nhạc Phồn: Mọc tốt, đánh sáu mươi roi.
Tử Linh: . . . Thế mà còn có loại này thao tác, khi dễ quỷ, a a a. Thuộc hạ không dám.