Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Quyển 3 - Chương 26




Từ lúc xuyên đến thế giới thịt văn, hắn đã gặp đủ chuyện xui xẻo, nhưng hẳn không gây thù chuốc oán đến mức bị ám sát chứ? Lần làm bậy lớn nhất từ trước đến nay của hắn là theo chân Trương Hàm quậy phá các sòng bài, nhưng đó cũng chỉ là chơi đùa thôi, Trương Hàm tuy luôn bộ dáng không quan tâm, nhưng hắn nhận ra y rất biết chừng mực, là loại người tinh tế khác hẳn với dáng vẻ ăn chơi trác táng bề ngoài. Y khi đánh bạc, có thể thắng rất nhiều, nhưng tuyệt không đụng đến giới hạn thừa nhận của sòng bạc. Y luôn biết ranh giới giữa chơi đùa và tạo tức giận nằm ở đâu.

Diệp Y nghĩ mãi vẫn không nhớ ra mình đã làm chuyện gì để bị kẻ khác muốn giết như thế? Hắn cản đường ai sao? Về mối-tình với Nguyệt nhi thì vẫn còn rất thầm kín, hơn nữa hắn giờ đã hoàn toàn mặc xác kịch tính 'Diệp Y yêu Nguyệt Nhi' rồi, hẳn không phải hoàng đế phái người giết kẻ đội nón xanh mình đâu a?

Nói về hoàng đế. gia gia hắn nói hoàng đế đã nổi trận lôi đình trên kim điện vì có kẻ dám ám sát ngay trong kinh thành, nhưng hoàn toàn là sấm to mưa nhỏ, đến hôm sau đã hoàn toàn không nhắc lại việc này nữa. Mấy con cá vàng nuôi trong hồ nhà hắn y cũng không hề quay lại thăm, thậm chí còn chẳng thèm ban dược chữa thương gì. Ừ thì có lẽ y biết hắn chẳng sao nên không tặng dược, nhưng những lần trước, khi hắn có vấn đề gì thì hoàng cung luôn đưa tặng dược, dù hắn không sao nhưng nếu y quan tâm thì cũng phải lên tiếng an ủi, tặng gì đó chứ nhỉ. Đằng này y hoàn toàn thờ ơ, trừ lần nổi giận duy nhất trên kim điện ra thì y như quên mất hắn còn sống đây, chưa phải bị bắn chết a.

Diệp Y thoáng băn khoăn, nhưng rồi cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, chắc y bây giờ đang thực hiện đúng chức năng của nam chủ là điên tình với Nguyệt nhi trong cung, hắn chúc y cứ tiếp tục phát huy tinh thần ấy, hắn đã đủ khổ với nam nhị rồi, đừng làm phiền hắn a.

Nam nhị, ừ, từ sau lần bị bắn suýt chết, cũng suýt bóp chết hắn ấy, con lang khùng này như bắt đầu đặc biệt hứng thú với mặt trăng, trước đó nó đã thích mặt trăng, từ sau lần bị hắn vứt cho Nguyệt nhi rồi trốn trở về, nó hàng đêm đều tru lên với trăng, hắn coi đó là đặc tính của sói nên cũng mặc kệ, nhưng bây giờ, tần suất tru của nó tăng đột biến, đêm không trăng nó còn im lặng, đêm có trăng thì ầm ĩ đến khiến cả phủ mất ngủ. Hắn tức mình mở cửa quăng gối vào nó nó cũng chỉ né đi, tiếp tục mang cái thân thương tích tru toáng tiếp.

Trong đôi mắt nó khi bị hắn quăng gối vào, như đã bớt đi sự u mê hoang dã của loài sói, mà có ánh trí tuệ quang mang chỉ thấy ở con người.

Nó đã hóa hình hai lần...

Hắn lờ mờ cảm giác sự ưa thích của nó với trăng không chỉ vì nó là lang.

Phải chăng vì nó mơ hồ biết, trăng liên quan đến sự hóa hình của nó?

Hắc lang tru lên với trăng, trong đêm, Diệp Y nghiêng đầu ngó qua cửa sổ, thấy cái bóng đen đơn độc đứng giữa sân, ngửa đầu hú dài vang vọng. Nó còn bị thương, dù với sức sống thú hoang thì đáng ra vẫn phải nằm nghỉ, nhưng buổi sáng nó chịu nằm nghỉ, ban đêm lại vẫn lết ra ngoài sân tru một hồi rồi mới chịu về ổ ngủ, hơn nữa nếu cái ổ ở chỗ không có ánh trăng chiếu vào thì nó sẽ mặc kệ cái ổ, bò ra nằm trên sàn nơi có trăng chiếu.

Trong đêm, hắc lang gửi bầu tâm sự với trăng, Diệp Y như nghe nó nói,

Ta muốn biến hình.

Cầu Nguyệt thần tại thượng, hãy cho ta biến thành người.

***

Nếu trên đời có việc khiến Mộ Dung Diệp Y này chán nản hơn cả cái số kiếp phải bám theo nữ chủ lang bạt, thì chính là việc quá trình lang bạt của hắn sẽ không có Hàn Trung. Nếu trên đời có việc khiến hắn cảm thấy bị bỏ rơi, thì đó chắc chắn là việc dù hắn đang cần Hàn Trung thì y vẫn quay lưng rời đi.

Hàn Trung thuộc về hắn, đã thề hiến dâng tất cả cho hắn, nhưng sao khi hắn đang gặp rắc rối, thậm chí có thể coi là nguy hiểm, thì Hàn Trung vẫn bỏ đi? Hắn vừa bị ám sát đó! Còn chưa biết là ai đâu?? Y quay lưng đi như thế chẳng phải tạo cơ hội cho kẻ kia, giúp gã có cơ hội hoàn thành việc còn dang dở với hắn sao? Y muốn khi về chỉ còn thấy ngôi mộ của hắn chắc? Diệp Y chỉ muốn quẳng sự thật đó vào mặt Hàn Trung, gào tướng lên rằng y như vậy là phản bội hắn, là xấu xa, là... nhưng hắn vẫn nhịn xuống, lạnh nhạt tiễn y đi, vì Hàn Trung có cuộc sống riêng, hắn không thể bắt y hi sinh cuộc sống mình cho hắn...

Biết thế, nhưng lòng vẫn đau.

Ngươi thật sự bỏ ta đi, khi ta đang trong cảnh nguy hiểm sao?

"Mộ Dung công tử, ta đã nhận lời mời của gia chủ, sẽ bảo vệ ngài chu đáo." Tên môn khách cha hắn mời về khẳng định, Diệp Y chỉ giương mắt lạnh nhìn y rồi bỏ về phòng.

Cha hắn mời tên kia về, nói hắn phải đối đãi tôn trọng với y, khẳng định y võ công tốt hơn, đã xông xáo giang hồ nhiều năm, sẽ bảo vệ hắn tốt hơn Hàn Trung. Nhưng Diệp Y vẫn không thể không cảm thấy tức giận, hắn không cần một người thay thế Hàn Trung. Hàn Trung tuy chỉ ăn lương hộ vệ, nhưng y đâu phải chỉ là một hộ vệ. Y.... môn khách cha mời có thể luôn khuyên răn dạy dỗ hắn, có thể quan tâm hắn như Hàn Trung không?

Diệp Y cố gắng mãi, nhưng vẫn không tài nào thông cảm với lí do Hàn Trung đưa ra được. Cần rèn luyện kinh thương? Cần rèn luyện võ công? Điều y cần là ở lại đây bảo vệ hắn chứ. Sao y không ở lại, ngược lại còn đề nghị, gần như là cầu xin hắn đi cùng?

Phụ thân hắn và Hàn Trung đều muốn hắn đi cùng họ buôn bán, nhân tiện coi như trốn chạy kẻ ám sát, nhưng hắn đã không đi.

Vì hắn cần đi cùng Nguyệt nhi, dẫu bản thân hắn chẳng tự nguyện chút nào thì đây vẫn là chuyến đi bắt buộc, nếu không đi cùng nàng thì hắn tuyệt không có cơ hội tiếp cận nam chủ tam. Cẩn vương điện hạ sẽ không nhận thiếp mời xin bái phỏng của một thường dân, trừ khi thường dân ấy đi cùng nữ chủ.

Diệp Y muốn Hàn Trung ở lại và đi cùng hắn trong chuyến đi ấy, nhưng y đã không ở lại.

Như thể tâm trạng hắn chưa đủ tệ, một mũi tên lại đột nhiên lù lù phá cửa bay vào, cách mũi hắn một ly, khiến hắn cảm thấy đây là tên ám sát đang muốn thực hiện nốt mục tiêu, như thể hắn còn thở trên đời là y chưa sống yên hay sao ấy?

Vị môn khách đại nhân rốt cục thể hiện giá trị của y, y không cản được mũi tên phá cửa ấy, nhưng đã lập tức xông ra đuổi theo kẻ bí ẩn đã bắn mũi tên, nhân tiện gào lớn khiến cả phủ đều biết có người đột nhập. Hắc lang cũng bật dậy, chạy đến cạnh hắn gừ sủa cảnh giác.

Nếu có thêm việc gì khiến hắn bất mãn với tên môn khách, thì đó là việc y dám chiếm phòng của Hàn Trung. Hàn Trung Liên Hà, hai người chiếm hai phòng hai bên phòng hắn để tiện hầu hạ, nên y cũng cứ theo đó chiếm luôn phòng Hàn Trung bỏ lại để tiện bảo vệ hắn.

Diệp Y nhìn lại mũi tên đang ghim vào tường, xem ra lực bắn rất mạnh, mũi tên ghim thật sâu.

Hắn thoáng nghĩ, nếu nó bắn trúng đầu hắn, thì có khi cả cái thân hắn cũng theo lực bắn bị ghim vào tường.

Diệp Y dành mấy giây để tượng tượng cảnh đầu mình bị ghim tên, tan tác như trái dưa hấu bị xỏ xuyên, rồi mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn còn chưa muốn chết. Không, hắn không muốn chết chút nào hết, nhất là chết trong một quyển sách thế này.

Diệp Y nhìn mũi tên, bi đát tự hỏi vận số của mình, sao có kẻ tha thiết muốn giết hắn như thế chứ? Còn chẳng biết đó là ai để chửi mắng nữa.

Nội dung truyện còn chưa đi được một phần mười, mà cái mạng này đã qua Quỷ môn quan mấy lần, theo tiến trình kiểu này thì trước khi hết truyện, hắn đã chết rồi.

Đang than thân trách phận, Diệp Y lại đột nhiên nheo mắt, nhìn kĩ mũi tên.

Hình như mũi tên có buộc thư?

Sát thủ bí ẩn có gì muốn giãi bày với nạn nhân? Diệp Y tưởng tượng ra đủ thứ có thể xuất hiện trong thư, trong khi tay vươn tới, nắm lấy thân tên....

Sau đó vật lộn cắn răng nhổ nó ra, tên rời tường, cả người hắn cũng theo quán tính bật ra sau.

Shit! Diệp Y gầm lên trong đầu, nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh, gỡ lá thư rồi mở nó ra.

Diệp Y nương ánh trăng, im lặng đọc, càng đọc mặt càng tái nhợt, hắc lang thấy Diệp Y chăm chú vào lá thư, cũng loanh quanh nhảy chồm lên muốn nhìn, nhưng nó không biết chữ, nên hoàn toàn không đọc được gì.