Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Quyển 2 - Chương 24




Diệp Y cùng hoàng đế đi câu cá, nghe đế vương thổ lộ tâm tình, đầu hắn nảy lên ý nghĩ rất xuẩn là so sánh mình với Nguyệt Nhi. hắn tự mắng mình, sao lại so sánh ngốc như thế? Khỏi nghĩ cũng biết tên đó sẽ lập tức lao tới cứu Nguyệt Nhi rồi. Đây là nam chủ nhất, nam chủ nhất đấy, đám nam chủ trong truyện này đều là loại chỉ cần tình không cần mạng, không cần bằng hữu không cần thân nhân mặc kệ thế gian chỉ cần nàng.

Yêu nàng yêu cả đời. Hắn là gì mà so với nàng chứ? Như cái lúc bị chìm dưới hồ vậy, giữa hắn và Nguyệt Nhi, một kẻ không-phải-nam-chủ cũng chỉ cứu Nguyệt Nhi, vậy nam chủ sẽ chọn ai thì khỏi cần nói rồi.

Họ ngồi im lặng một lúc, rồi không biết đế vương vận tốt thế nào mà có con cá ngu xuẩn cắn câu. Một con cá vàng nhỏ cứ thế nhảy lạch bạch dưới dây câu trước khi bị y bắt lại thả vào xô nước đặt sẵn bên cạnh.

"Chúng ta nên thả nó về sông." Hắn nói, nguyên tắc khi câu cá là chỉ câu cá lớn, cá con phải vứt lại để nó còn lớn lên sau này câu tiếp.

Hoàng đế mỉm cười móc lại mồi vào móc câu, thả cần xuống tiếp, xem ra y có vẻ thích trò câu cá này rồi. "Ta muốn giữ lại nuôi. Đây là con cá đầu tiên ta tự tay câu được đấy."

Hay nhỉ? Hắn có nên viết chữ 'Triệu vương lần đầu câu' lên mình con cá không? Hóa ra y cũng thích lưu vật kỉ niệm vậy à?

Diệp Y rút ra một việc, là đừng bao giờ ngồi câu với đế vương, hoàng gia khí tức của y làm bọn cá cứ thi nhau lao vào lưỡi câu của y chịu chết, còn hắn đây chình ình ngồi cạnh, mồi xịn lưỡi câu đắt tiền, nhưng bọn cá cứ coi hắn như không khí.

Cuối buổi, y một xô cá đầy, hết chỗ vứt cá còn thả tạm sang cái xô cá trống không của hắn.

Hắn thân thuộc hạ biết điều hai tay xách hai xô cá, còn y thoải mái đi dạo phía trước, không cần nhìn cũng biết tâm trạng của y đang rất tốt, đương nhiên, không cần nhìn cũng biết tâm trạng hắn đang rất tệ.

Về Mộ Dung phủ, Diệp Y đang tự hỏi không biết hoàng đế định làm gì với đống cá, chẳng lẽ mang về vứt vào Ngự Thiện phòng, thì y đã điềm nhiên vào phủ của hắn ngồi chơi như chủ nhà, bảo tối nay y ăn ở đây, ăn cá. Mọi người cứ tự nhiên ăn cùng y.

Mà hắn lại không thích ăn cá.

Hắn chuyển hai xô cá vào phòng bếp, chạy đi tìm Hàn Trung, ban nãy Hàn Trung không theo hắn vì y bị phụ thân hắn gọi vào phòng nói chuyện riêng, nếu không, với bản tính thị vệ luôn theo chủ của y, thì dù hoàng đế ra lệnh y vẫn sẽ lén bám theo với mỹ danh 'bảo vệ thiếu gia'.

"Hàn Trung, cha ta nói gì với ngươi vậy?" Hắn hỏi, vẻ mặt Hàn Trung rất kì quặc, như là thất lạc, như là.... chẳng lẽ cha hắn bảo sẽ đuổi việc y?

Đâu thể nào? Nếu cha dám đuổi việc Hàn Trung, hắn sẽ phản đối tới cùng, cùng lắm là hắn đây tự kiếm tiền trả công nuôi y nha.

"Gia chủ nói...." Hàn Trung thì thầm, rồi cắn răng, có vẻ rất quyết tâm, nói, "Ngài ấy yêu cầu ta đi cùng ngài ấy một năm."

Hắn ngẩn ra, đi cùng? Y sẽ rời hắn?

Hàn Trung cúi đầu nói, "Cầu ngài đáp ứng."

"Đây là ý của cha ta hay của ngươi?" Hắn nhẹ hỏi. Hàn Trung khẳng định, "Gia chủ đề nghị, nhưng quyết định thuộc về ta."

Đáy lòng dậy lên cảm giác mất mát, nhưng Diệp Y nhanh đè nó xuống, không muốn làm khó cản trở Hàn Trung. Y là người trưởng thành, có thể tự do làm theo ý mình, khế ước bán thân của y hoàn toàn chỉ là tờ giấy lộn, hắn đã sớm không coi y là người hầu thị vệ của mình.

Chỉ một năm thôi, sẽ không sao đâu. Coi như cho y nghỉ phép dài hạn.

Nhìn vào mặt tốt xem, hắn sẽ không cần vắt óc nghĩ cách thuyết phục, tốn thời gian lảm nhảm để một trung khuyển cho hắn đi một mình nữa. Diệp Y tự nhủ như thế khi nói, "Được, ngươi đi cùng cha đi, nếu có thứ gì hay nhớ mua gửi về cho ta đấy."

***

Bữa cơm ăn trong không khí rất kì quái, thậm chí Diệp Y còn chẳng biết thứ mình cho vào mồm là cá rán hay cá kho, may mà không hóc xương.

"Ngươi có tâm sự gì vậy?" Hoàng đế hỏi, Diệp Y không để ý nói, "Không có gì."

Dù đã tự bảo mình đừng nên quá buồn bã, nhưng cứ nghĩ đến Hàn Trung sắp đi thì... hắn không vui lên được. Ai sẽ luôn nhắc hắn phải cẩn thận? Ai sẽ cứng rắn mắng hắn nếu hắn làm sai đây?

Sao y lại đi chứ? Thiếu gia của y chuẩn bị lang bạt với Nguyệt Nhi đây này, y không sợ hắn sẽ thương tổn chịu khổ sao?

Hoàng đế chỉ nhìn nhìn hắn, không gặng hỏi thêm, rồi lấy hai con cá vàng con đã câu được cho hắn. Hắn nhìn chậu nước với hai con cá, nhìn y, y nói, "Ngươi nuôi chúng đi, thỉnh thoảng ta sẽ đến thăm."

Này, ngươi chỉ lấy cớ để đến chơi thôi đúng không?

Nhận ra nhà mình tương lai sẽ gần như thành nhà phụ của Triệu đế, Diệp Y cảm thấy thật u ám, nhưng rồi nhớ ra việc chính, thấy tâm trạng y không tệ, liền thử hỏi, "Hoàng thượng, coi như vì giao tình giữa chúng ta (chúng ta có giao tình tốt gì không?), ngài có thể ban cho ta một vật được không?"

"Vật gì?"

"Uhm, là một thứ trông như thế này...." Diệp Y vẽ vẽ ra giấy, Triệu đế chẳng hiểu nó là thứ gì, nhưng cũng đồng ý rằng sẽ ban cho y.

"Mà tại sao ngươi biết trong cung của ta có vật đó?" hắn đột nhiên hỏi, hắn đây còn chẳng biết kho bảo khố có những gì, Diệp Y đâu liên hệ với quan trông kho, làm sao biết được?

Diệp Y cứng người, thông minh đột xuất nghĩ ra lời bào chữa, "A uhm, ta từng thấy vật này bên ngoài, mà bệ hạ giàu sang quý khí hoàng tộc, trong cung vật gì cũng có, hẳn sẽ có vật này a."

Hiên Viên quan sát y, không nói gì, chỉ một vật nhỏ, cũng không phải long ấn hay gì quan trọng, cho y cũng không sao.

***

Hàn Trung sắp đi, hắn buồn chán thì buồn chán, nhưng cũng tất tả chuẩn bị quà tặng y trước khi chia tay. Món quà nên gợi y nhớ về hắn, nên đủ quý giá để nếu túng thiếu thì đem bán lấy tiền, cũng đủ tiện dụng chứ không để trưng bày.... nghĩ một hồi, nhận ra nếu muốn đáp ứng những điều kiện này, thì chỉ có danh đao là phù hợp.

Hàn Trung biết võ công, đao sẽ là vũ khí thiết thân y luôn mang theo, hảo danh đao vừa có giá cao vừa có thể bảo vệ y, cân nhắc một lúc, Diệp Y quyết định mình sẽ tặng y một thanh đao.

Nhưng vấn đề là đao bình thường dễ tìm, hảo đao khó kiếm.

Nếu không phải vì vừa mặt dày xin hoàng đế miếng Ngũ giác đài, thì Diệp Y đã lại tiếp tục vô sỉ nài nỉ xin y một thanh hảo đao. Đế vương để làm gì? Đế vương là kho báu, vấn đề là làm sao nạy được đồ khỏi kho báu a.

Diệp Y phiền não nghĩ, không biết kiếm đao ở đâu bây giờ, nam tứ thân trong giang hồ hẳn sẽ có rất nhiều bí tịch vũ khí, nhưng chẳng lẽ đợi đến lúc gặp nam tứ mới tặng được đồ sao? Khi đó sợ cũng qua một năm rồi.

Mà hắn muốn giữ bí mật để người kia bất ngờ, nên lại càng lén lút đi tìm đi mua, càng lúc càng thấy phiền chẳng biết nên mua ở đâu, đã thế mấy hôm nay, hoàng đế cứ như tìm được chỗ giải sầu, nên thỉnh thoảng lại chạy ra chỗ hắn, lần nào cũng chỉ đích danh đòi hắn đi cùng. Phụ thân với Hàn Trung đang tất bật chuẩn bị đi buôn bán xa, thân thiếu gia đây dù vạn phần không muốn nhưng vẫn cứ phải bồi tiếp y, lúc thì đi ngắm cá, lúc thì bị y lôi đi xem kịch, thì ra tên này cũng biết khá nhiều chỗ vui chơi trong kinh thành đó chứ, đâu cần tên hướng dẫn viên như hắn lóc cóc chạy sau?

***

Nghe tin có danh đao sắp được bán đấu giá, dù là bán đấu giá buổi tối, thì Diệp Y vẫn bất chấp lệnh giới nghiêm lẻn khỏi phủ chạy đi mua đao, ngoài việc mang pháo sáng và thuốc mê, còn kéo thêm hai thị vệ khác đi cùng. Dù là trong thành thì khi đêm xuống vẫn nguy hiểm, nếu lỡ gặp ăn cướp thì hắn có muốn khóc cũng không kịp, phải đề phòng trước a.

Quá trình mua bán khá thuận lợi, cũng may ngày trước có Trương Hàm hỗ trợ hắn vét tiền các sòng bạc, chứ nếu không, với giá cắt cổ tận trời thế này thì e có bán hắn cũng chẳng mua nổi.

Hôm nay xét ra là ngày may mắn của hắn, Triệu Hiên Viên đến chơi, còn như lời hứa tặng hắn một mảnh của Ngũ giác đài, lúc đó hắn mừng rỡ khôn siết, cảm ơn y rối rít, nếu y không phải đế vương có lẽ hắn đã ôm chầm lấy y rồi nhảy cẫng lên.

Đường về nhà cuối cùng cũng đi được một phần năm rồi!

Diệp Y đi bộ trên đường, ôm thanh đao đã được bọc trong vải, mặt đầy vui sướng, mắt cong lên thành hình nguyệt nha hạnh phúc, có đao cho Hàn Trung, cũng có mảnh vỡ đang đeo trên cổ, mọi việc thật tốt, hình ảnh hoàng đế trong mắt hắn giờ cũng không còn đáng ghét nữa, y đã đưa hắn mảnh vỡ này, nên dù y có ngủ trên giường hắn thì hắn đây vẫn sẽ rộng lượng không giận y nha.

Đột nhiên, một mũi tên phá không phóng đến, ngắm ngay ngực Diệp Y. Trong lúc Diệp Y còn hồn nhiên không nhận ra mối nguy hiểm, một bóng đen đã lao tới, đẩy hắn ngã xuống.

"Phập!" tiếng mũi tên ghim vào cơ thể.

Diệp Y thảng thốt nhìn lại, là Hắc lang.

***

Mộ Dung Diệp Y bị ám sát, Triệu đế nổi giận lôi đình, bề ngoài vẫn gầm lên với bá quan rằng không thể dung thứ cho việc sát nhân như vậy diễn ra trong kinh thành, bên trong thì gào thét: Bằng hữu kiêm đệ đệ của ta không ai được đụng đến!!!

Chỉ trong một ngày, đã có kết quả điều tra, tất cả đều hướng về một người.

Triệu Hiên Viên ban đầu không tin, nhưng sau đó, vẫn bước đến Chính Hi cung.

Chính Hi cung, nơi thái hậu sống.

Vào trong cung, hắn, lần đầu tiên, không cúi đầu kính lễ. Hắn vẫn đứng nghiêm, nhìn vào người đã sinh ra mình, giọng bằng phẳng, "Mẫu hậu."

"...."

"Có một vụ ám sát trong kinh thành." Và theo điều tra, đó là mẫu hậu hạ thủ. Những lời này hắn không nói ra được.

Thế nhân lấy hiếu làm đầu, con cái không thể nghi ngờ cha mẹ, càng không thể kết tội phụ mẫu. Triệu Hiên Viên biết mình có thể kết án trừng phạt bất cứ ai, nhưng tuyệt không thể là mẫu thân. Dù là bà làm, thì hắn cũng tuyệt không thể làm gì bà. Nhưng không phải mẫu thân làm đâu, phải không? Bà và Diệp Y không có quan hệ gì, coi như bà muốn giết, thì cũng nên là Nguyệt Nhi mới đúng.

Triệu Hiên Viên biết mẫu thân không hiền lành nhân đức như dân chúng tưởng, việc cả hoàng gia chỉ có hắn đã là minh chứng rõ ràng nhất. Nhưng dẫu vậy thì bà cũng không đến mức muốn hạ sát một người không liên quan chứ?

Mẫu hậu, xin phủ nhận đi.

Đừng làm hài nhi căm ghét người.

"Là ta làm đấy, thì sao?" Giọng lạnh lùng của nữ tử đứng đầu hoàng cung cắt đứt lời cầu xin không ra tiếng của Triệu Hiên Viên.

"Ngươi muốn làm gì ta nào? Giam vào lãnh cung? Hay hơn nữa là ban rượu độc?" Thái hậu nhấn giọng cuồng nộ, "Vì một tiểu thương nhân mà ngươi dám đến đây chất vấn ta sao? Từ trước đến nay, coi như vì con hồ ly kia thì ngươi cũng không lớn gan như thế!"

"...."

"Hoàng nhi, ta sinh ra ngươi, ta quá hiểu ngươi. Ta có thể nghiến răng dung thứ cho con hồ ly kia, nhưng ta sẽ không để một nam tử bò được vào lòng ngươi."

"Mẫu hậu hiểu nhầm rồi, nhi tử và Diệp Y tuyệt không có ý đó!" Thế này mà bảo quá hiểu hắn? Triệu Hiên Viên giận dữ nghĩ, hắn không bao giờ có ý nghĩ đó với Diệp Y. Hắn với y chỉ đơn thuần giao hảo, có chăng chỉ là hắn thích gặp y, vì khi đi với y cảm thấy rất thoải mái, tránh xa được chốn cung đình đầy phân tranh, hắn chỉ coi y như một mái nhà, một bến đỗ để mình nghỉ ngơi, vậy thôi.

Đã sớm hình dung nếu bị mẫu hậu biết thì sẽ dậy lên sóng gió, nhưng không ngờ bà lại lặng yên không nói tiếng nào ám hại Diệp Y.

Hắn không thể, sẽ không để y chết.

"Không có ý đó?" Thái hậu rít lên từng từ, "Nếu không phải ngươi là con ta, ta đã sớm cho ngươi bạo bệnh mà chết. Ta thật quá thất vọng với ngươi, đầu tiên là hồ ly, rồi lại đến nam tử, ngươi còn định mở lòng với ai nữa? Nếu không vì ngươi là con ta, ta đã mặc kệ ngươi sa đọa, muốn cứu nhi tử mà lại bị nhi tử chất vấn, người làm mẹ như ta còn để làm gì? Thà không sinh ra ngươi còn hơn!"

"...."

"Triệu Hiên Viên, ngươi rung động với Mộ Dung Diệp Y, cũng may mới chỉ là quan tâm hơn mức bình thường. Giờ vẫn còn cứu được, ngươi đã ở đây, ta sẽ nói thẳng." Thái hậu hít một hơi, như rất khó khăn nói, "Ngươi buông tay khỏi nam tử kia đi, ta sẽ chấp nhận con hồ ly kia."

Thái hậu đã nghĩ thông, coi như điên ruột vì có hồ ly tinh nhảy múa trong cung, thì vẫn còn đỡ hơn để Triệu gia tuyệt tự. Khi phát hiện điểm này, bà cũng không muốn tin tưởng, nhưng nhìn thái độ của con trai, bà biết, nó rung động rồi, rung động với một nam tử. Có thể không phải tình yêu, mà là thân mật bằng hữu, coi nhau như huynh đệ, thì bà cũng không thể chấp nhận được.

Nếu còn để nam tử kia sống, còn tiếp tục gặp gỡ nó, cảm giác thân thiết ấy sẽ dần lớn lên, e sẽ có ngày còn lớn hơn tình yêu của nó với Nguyệt Nhi.

Có thể nếu cứ để yên thì đến cuối đời cũng vẫn không đến mức như bà lo sợ, hai người này sẽ chỉ là bằng hữu, nhưng quan trọng nhất là bà sẽ không để một nguy hiểm lượn quanh dưới mắt mình.

Phải bóp chết các mối nguy từ trong trứng nước, như ngày trước, bà đã từng ám hại khiến Cẩn phi vô sinh. Hoàng đế lúc đó rất yêu Cẩn phi, nếu ả sinh hoàng tử, thái tử vị sẽ không đến tay con bà.

Buông tay khỏi Diệp Y, thì Nguyệt Nhi sẽ an toàn, mẫu thân nói vậy, nghĩa là nếu hắn đồng ý, thì Diệp Y sẽ chết, mẫu hậu sẽ toàn lực bảo hộ Nguyệt Nhi.

Nếu hắn không đồng ý, thì mẫu hậu sẽ càng điên cuồng ám hại Diệp Y.

Mẫu hậu sẽ không nghe những lời thuyết phục, vậy.....

Phải hạ sát mẫu hậu để bảo toàn Diệp Y.

Khoảnh khắc ý nghĩ kinh khủng ấy nảy lên trong đầu, trong đáy lòng Triệu Hiên Viên, ở sâu sâu sâu thẳm, vang lên tiếng hộp Pandora nứt vỡ.


*Chú thích hộp Pandora: theo thần thoại, có một chiếc hộp đựng tất cả những điều xấu xa tồi tệ ma quỷ trên thế gian, là chiếc hộp tuyệt đối không được mở ra, nhưng rồi đến một ngày, vì tò mò, một cô gái tên Pandora đã mở nó ra, ác quỷ trong nó thoát khỏi giam cầm tràn ra nhân gian, gây ra vô số thảm họa.... Theo thuyết luận của khoa học gia nào đó, thì trong đáy lòng mỗi người đều có chiếc hộp Pandora, khóa xích bao quanh hộp là luật phát là lí trí là lương tâm, là những gì tốt đẹp lương thiện, còn nhốt trong hộp là tất cả những mặt trái tiêu cực trong người đó, hộp Pandora mở ra biểu thị cho người đó đã không còn để ý để luật lệ, chỉ làm theo ý mình, thế gian ra sao cũng được miễn ta đây vui vẻ.

Trong truyện này, thời khắc hộp Pandora mở ra cũng là lúc Triệu Hiên Viên đạp lên con đường bạo quân, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết ^^